– Không không không, Tiểu Giản, cô không cần khiêm tốn, cô cũng là phó chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước,không chỉ nên phục vụ cho các lãnh đạo, mà còn phải làm tham mưu và trợ lý cho các lãnh đạo. Không phải là có câu như vậy sao, lãnh đạo nghe thư ký, phải khiến cho các thành viên trong tổ lãnh đạo làm ra quyết sách, dù sao thì cũng phải có một kế hoạch hay phương án gì đó chứ.
Đường Dật Phu đang ép Giản Nhược Minh cho thấy thái độ.
Đây đúng là mục đích mà Quan Hạo Vũ đẩy Giản Nhược Minh lên trước sân khấu, vấn đề mang tính thực chất để cho Giản Nhược Minh đi nói, lãnh đạo vừa lòng thì là công lao của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, lãnh đạo không hài lòng thì đó là ý kiến cá nhân của cô ta.
Quan Hạo Vũ thông qua Âu Dương Mỹ Mỹ chuyển đạt dụng ý của mình cho Đường Dật Phu, vì thế Đường Dật Phu mới không muốn cho Giản Nhược Minh lên tiếng ở trong cuộc họp.
Đối với việc này, Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư đã sớm biết, sớm đã nghĩ ra sách lược ứng đối.
Giản Nhược Minh nhìn qua Sở Thiên Thư một chút, nói:
– Vậy thì mời đồng chí tiểu Sở của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước báo cáo kế hoạch công tác của chúng tôi cho các vị lãnh đạo nghe.
Đám người Thân Quốc Chương, Điền Chí Cương âm thầm buồn cười, với tư cách là quản lý Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước,đối mặt với nan đề, Chủ nhiệm giao cho Phó chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm lại giao cho một Phó chủ nhiệm văn phòng uỷ ban nho nhỏ. Thực sự là một đám dối trá.
Đường Dật Phu liếc mắt nhìn Sở Thiên Thư một cái, nói với Quan Hạo Vũ:
– Tiểu Sở, có phải là tên nhóc dẹp loạn gây rối của nhà máy Nghi Biểu không?… Tốt, tôi đã nghe phó chủ tịch thành phố Y nói về cậu, suy nghĩ linh hoạt, can đảm cẩn trọng. Anh Quan, thuộc hạ của anh có không ít nhân tài đó.
Quan Hạo Vũ ha hả cười, nói:
– Phó Chủ tịch thành phố Đường, anh đang đùa tôi ư, tại sao lại là người của tôi. Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước nằm dưới sự lãnh đạo của anh, đều là nhân tài của Phó Chủ tịch thành phố Đường mới đúng.
Lời này của Quan Hạo Vũ là một câu hai ý nghĩa, vừa tỏ rõ lòng trung thành với Đường Dật Phu, cũng là ám chỉ Sở Thiên Thư phải đứng cho đúng đội.
Thiên Thư làm ra bộ dáng kinh sợ, đứng lên cúi mình vái chào các vị lãnh đạo, sau đó ngồi xuống, mở ra tài liệu trên bàn.
Thế cục trước mắt là, phủ định phương án chuyển nhượng lại nhà máy, một lần nữa nghiên cứu thảo luận phương án mới, vừa không thực tế, cũng không có khả năng.
Ý kiến thảo luận của Sở Thiên Thư và Giản Nhược Minh là để chuyên gia của bộ Tài nguyên và Đất đai tiến hành đánh giá đất đai của nhà máy Nghi Biểu. Sau khi đã xác định một giá cả hợp lý, lập tức khởi động trình tự bán đấu giá, dưới nguyên tắc công bình, công chính,công khai, mời đại biểu của công nhân viên chức cùng chứng kiến toàn bộ quá trình bán đấu giá, bảo đảm cho quốc gia, công nhân viên chức, các công ty cạnh tranh bán đấu giá đạt được ích lợi tối đa.
Đường Dật Phu nghe xong, quay đầu hỏi Thân Quốc Chương của Cục Đất đai còn có cái gì cần bổ sung không.
Thân Quốc Chương nhìn sắc mặt của Đường Dật Phu, nói:
– Tôi đề nghị, các công ty tham gia cạnh tranh phải dựa theo quy định hạn mức cao nhất trình lên tiền ký quỹ bán đấu giá, loại ngay ra những công ty không đủ điều kiện, để cam đoan bán đấu giá thành công trong một lần.
Đường Dật Phu lúc này tỏ ý đồng ý, yêu cầu Giản Nhược Minh theo ý kiến của hội nghị, tóm tắt lại những ý chính của hội nghị, sắp xếp thời gian, cố gắng trong vòng một năm hoàn thành việc cải tổ nhà máy Nghi Biểu.
Hội nghị chấm dứt lúc gần giữa trưa, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước là đơn vị tổ chức hội nghị, mở tiệc chiêu đãi các thành viên trong tổ lãnh đạo, Đường Dật Phu vui vẻ đồng ý, mọi người đều tự lái xe đến khách sạn Khải Hoàn.
Xe đến khách sạn, Phó tổng giám đốc thường trực Phàn Quốc Khánh đã đứng ở cửa nghênh đón.
Đường Dật Phu cùng đi xuống với đám người Đường Dật Phu, Thân Quốc Chương, tiến vào phòng số 1. Còn đám người Giản Nhược Minh, Điền Chí Cương và nhân viên ở chức phó thì được sắp xếp ở phòng bên cạnh.
Sở Thiên Thư đã là Phó Chủ nhiệm văn phòng uỷ ban, lại là nhân viên công tác trong văn phòng của tổ lãnh đạo, đương nhiên là phải bận trước bận sau chuẩn bị thức ăn và rượu.
Đường Dật Phu, Quan Hạo Vũ, Thân Quốc Chương và những người có chức vụ tương đương đang ngồi trên sô pha nói chuyện, Âu Dương Mỹ Mỹ chạy vào, muốn nắm tay với Đường Dật Phu, cô ta nói từ sau khi rời khỏi văn phòng Ủy ban nhân dân thì đã không còn cơ hội tiếp xúc gần gũi với lãnh đạo nữa, nghe nói lãnh đạo đích thân tới chỉ đạo công tác cho Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, liền vô cùng kích động chạy tới thân cận một chút với lãnh đạo.
Rất hiển nhiên, là Quan Hạo Vũ cố ý báo cho cô ta biết.
Âu Dương Mỹ Mỹ duỗi tay, Đường Dật Phu khom người, đụng đầu ngón tay với cô ta, mặt vẫn hướng về Quan Hạo Vũ, tiếp tục bàn luận về một số việc và người trong quan trường.
Âu Dương Mỹ Mỹ có chút không thú vị, lại không cam lòng tránh đi, xoay người đi vào bàn bên cạnh, dạy nhân viên phục vụ đang dọn món ăn bày đĩa như thế nào, đặt bàn như thế nào.
Rượu và thức ăn rất nhanh được đưa lên, mọi người lần lượt ngồi vào vị trí của mình.
Tuy bàn rượu là hình tròn, giống như không phân vị trí, nhưng đối diện TV lại có một cái ghế lớn, còn không giống những cái ghế khác,khăn ăn ở những vị trí khác thì được làm thành một đoá hoa, mà ở vị trí này thì khăn ăn được xếp thành “nhất trụ kình thiên”, mọi người ai cũng đều hiểu được, đây là vị trí chủ tiệc.
Đây là quy tắc mà khách sạn Khải Hoàn lập ra theo các khách sạn nổi tiếng trong thành phố Lâm Giang, rất nhanh được áp dụng rộng rãi trong thành phố Thanh Nguyên.
Quan Hạo Vũ mời Đường Dật Phu vào vị trí chủ tiệc, lại mời Thân Quốc Chương ngồi bên trái, mình thì ngồi bên phải.
Theo trình tự thì tiếp theo hẳn là Bộ trưởng bộ Giám sát, ai ngờ Âu Dương Mỹ Mỹ đoạt trước một bước, đặt mông ngồi xuống.
Dưới tình hình bình thường, Âu Dương Mỹ Mỹ là một cán bộ cấp phòng trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, là không có tư cách ngồi ở bàn lãnh đạo này, nhưng Quan Hạo Vũ không nói lời nào, Đường Dật Phu cũng làm bộ không phát hiện, Bộ trưởng bộ Giám sát lại không tiện so đo, chỉ phải ngồi xuống ở bên cạnh Âu Dương Mỹ Mỹ.
Quan Hạo Vũ mời Đường Dật Phu làm tiên phong, Đường Dật Phu liền đứng lên, đề nghị cạn một ly vì thành công tốt đẹp của hội nghị hôm nay.
Sau khi cụng ly, Sở Thiên Thư lại rót thêm rượu cho các vị lãnh đạo.
Tiệc trong chốn quan trường, để tỏ lòng tôn trọng với lãnh đạo, không cần nhân viên phục vụ đến phục vụ.
Rượu quá ba tuần, lại rót rượu cho Đường Dật Phu, Đường Dật Phu liền kiên trì không uống, nói rằng buổi chiều còn phải dự một hội nghị, uống như vậy là dừng được rồi.
Quan Hạo Vũ còn khuyên, dặn dò Sở Thiên Thư rót rượu cho Đường Dật Phu.
Lúc này, Đường Dật Phu giống như mới phát hiện ra Sở Thiên Thư, cười cười, nói với Quan Hạo Vũ:
– Anh Quan, tên nhóc này rất có tiềm lực, phải bồi dưỡng nhiều.
Quan Hạo Vũ nói:
– Phó Chủ tịch thành phố Đường, nhân tài này là do trưởng phòng Âu Dương khai quật, chính là dưới đề nghị của cô ấy, chúng ta mới đặc biệt đề bạt cậu ấy làm Phó chủ nhiệm văn phòng uỷ ban, chủ trì công tác.
Đường Dật Phu cười nói:
– Ha hả, một phó chủ nhiệm, không xem là đặc biệt đâu.
– Ha ha.
Quan Hạo Vũ cười ha hả, nói:
– Tiểu Sở, còn không nhanh đi mời rượu Phó Chủ tịch thành phố Đường?
Một bàn tay của Sở Thiên Thư cầm một ly rượu, giơ lên trước mặt của Đường Dật Phu, nói:
– Cảm ơn Phó Chủ tịch thành phố Đường đề bạt, tôi mời ngài một ly, tôi cạn ly, ngài cứ tuỳ ý.
Nói xong, ngửa đầu uống hết.
– Được, vậy tôi sẽ ngoại lệ uống thêm một ly nữa.
Đường Dật Phu nhận ly rượu, chỉ tượng trưng nhấp một ngụm.
Người trên bàn rất là kinh ngạc, phải biết rằng, các lãnh đạo chức phó trong phòng sát bên cạnh muốn mời rượu với Phó Chủ tịch thành phố, còn phải xem xét cơ hội tốt, lãnh đạo uống hay không uống còn phải xem tâm tình lúc đó.
Đường Dật Phu đồng ý nhận một vị cán bộ cấp phó phòng mời rượu, mặc dù chỉ là nhấp một chút, nhưng cũng có thể xem là cho Sở Thiên Thư thể diện rồi.
Quả nhiên, Đường Dật Phu không đồng ý uống nữa, Âu Dương Mỹ Mỹ uốn éo muốn mời lão ta một ly, cũng bị lão ta lãnh đạm từ chối.
Trong lòng Âu Dương Mỹ Mỹ tức giận, thầm nhủ:
– Đường Dật Phu làm sao vậy, lại khách sáo với Sở Thiên Thư như vậy, hay là thay đổi sở thích, thích kiểu công tử bột rồi?
Lãnh đạo không uống, những người khác đều tự hiểu ý, liền lên món chính.
Quan Hạo Vũ biết Đường Dật Phu có thói quen nghỉ trưa, liền bảo Âu Dương Mỹ Mỹ đi đặt phòng.
Sau khi tiệc tan, Quan Hạo Vũ và Giản Nhược Minh tiễn các chủ nhiệm của các phòng và các đơn vị khác, Âu Dương Mỹ Mỹ thì cùng với Đường Dật Phu đi vào phòng đã đặt trước.
Đóng cửa lại, Âu Dương Mỹ Mỹ liền làm nũng nói:
– Anh Đường, Sở Thiên Thư làm cái gì vậy, sao hôm nay anh lại cho hắn thể diện như vậy?