Lạt tỷ cười ngả nghiêng, khăn tắm trong tay cũng bị cô quăng lên không trung.
Cả đám con gái đều đồng loạt quăng vật che thân đi, mỗi người một câu trêu chọc Bạch Vân Đóa và Sở Thiên Thư như kẻ háo sắc.
Sở Thiên Thư cũng nhân cơ hội ngắm no mắt.
Lộn xộn một hồi, Bạch Vân Đóa nói:
– Các chị em, mọi người nói chuyện trước đi, chúng tôi còn chút chuyện.
– Ha ha, nhịn không nổi rồi, đi đi, nhịn quá coi chừng bệnh luôn đó.
Lạt tỷ sảng khoái nói.
– Hứ, chị bị bệnh thì có.
Bạch Vân Đóa bẻ lại:
– Em dẫn cậu này đi gặp vợ em.
– Đi thì đi di, hai người cùng chơi luôn, nếu thấy chưa đã thì gọi chị nữa, chúng ta sẽ “tam anh chiến Lữ Bố”, ha ha ha… Chị đây rất lợi hại đó.
Dứt lời, Lạt tỷ quay qua cười phóng đãng với Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư thấy rất ngại. Thường nói đàn ông háo sắc, thì ra khi phụ nữ háo sắc còn trắng trợn, lớn gan và bạo hơn đàn ông.
Bạch Vân Đóa tiếp tục dẫn Sở Thiên Thư vào trong.
Đến trước cửa một phòng, Bạch Vân Đóa giữ Sở Thiên Thư lại, nhỏ tiếng nói:
– Anh đừng lên tiếng, tôi muốn gây bất ngờ cho cô ấy.
Rồi cô gõ nhẹ lên cửa:
– Bà xã, anh về rồi nè.
Sở Thiên Thư đứng qua một bên, nhưng mắt vẫn lén nhìn qua cửa.
Cửa đột ngột mở ra, người bên trong kéo Bạch Vân Đóa vào nhanh như chớp.
– Hay lắm, tối lửa tắt đèn còn đeo kính mát, chắc là đi ngoại tình sau lưng tôi rồi chứ gì?
Hướng Vãn Tình!
Sở Thiên Thư vừa nghe giọng liền nhận ra ngay.
Hướng Vãn Tình cười mắng, gỡ kính mát trên mặt Bạch Vân Đóa xuống để lộ một gương mặt xinh đẹp.
– Bà xã, em lại ngứa ngáy rồi…
Bị Hướng Vãn Tình bất ngờ tháo kính mát, Bạch Vân Đóa nhanh nhẹn dùng một tay chọc lét, tay còn lại đoạt kính mát từ Hướng Vãn Tình.
Bạch Vân Đóa và Hướng Vãn Tình dính lấy nhau đùa giỡn. Vì trời vẫn còn nóng nên hai người mặc đồ rất mỏng, lôi kéo một hồi, dây kéo của bộ áo váy Hướng Vãn Tình đang mặc bị Bạch Vân Đóa kéo xuống lúc nào không hay, để lộ cả một mảng lưng trắng muốt.
Bạch Vân Đóa cũng rất thảm, không biết thế nào mà váy jean của cô bị thắt lưng trên váy của Hướng Vãn Tình mắc vào. Chiếc váy vốn đã ngắn lại bị kéo lên đến phần hông, cặp đùi trắng và bờ mông hồng hào đều lộ hết ra ngoài, nhưng cô vẫn không hay biết.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sở Thiên Thư trơ mắt ra. Thế này sao giống thục nữ, mặc kệ có đàn ông ở đây, họ vẫn đang diễn cảnh tượng khiến đàn ông nhìn là muốn chảy máu mũi.
Xét về góc độ sinh lý dục vọng thì Sở Thiên Thư rất muốn nhìn kỹ, song lý trí lại bảo hắn không nên nhìn, ít nhất phải ra vẻ chính nhân quân tử trước mặt Hướng Vãn Tình.
Sở Thiên Thư cực kỳ không nỡ quay đi chỗ khác, trong lòng do dự không biết có nên ho một hai tiếng nhắc hai vị mỹ nữ này vẫn có một người đàn ông đang sôi máu đứng ngoài cửa.
– Được rồi, Vân Đóa, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng…
Hướng Vãn Tình vùng vẫy muốn thoát khỏi Bạch Vân Đóa, vừa cố tránh công kích của Bạch Vân Đóa, vừa lớn tiếng hét.
– Bà xã, giờ đầu hàng cũng muộn rồi! Hôm nay ông xã sẽ xử em một trận ra trò…
Bạch Vân Đóa còn hung hãn hơn Hướng Vãn Tình, cô không hề nương tay vì Hướng Vãn Tình van xin, mà cười hì hì cố nắm lấy khóa kéo sau lưng Hướng Vãn Tình giống như chim ưng săn thỏ.
Hai người kéo qua kéo lại, không ai nhường ai, vào lúc này bất ngờ xảy ra một chuyện.
Hướng Vãn Tình bỗng trượt chân, người lảo đảo chúi về phía cửa.
Sở Thiên Thư theo phản xạ đưa tay ra đỡ Hướng Vãn Tình vào lòng.
Trùng hợp hơn là lúc Hướng Vãn Tình ngã chúi người về phía trước lại bật người lên, môi của hai người liền chạm vào nhau.
Hướng Vãn Tình không hề ngờ đến ngoài cửa lại có một người đàn ông, cô tức thì ngây người ra, quên né đi.
Bạch Vân Đóa cũng đơ ra, trơ mắt nhìn Hướng Vãn Tình và Sở Thiên Thư, lớn tiếng:
– Ê, hai người phóng túng quá rồi đấy, mặc kệ tôi luôn à?
Lúc này Hướng Vãn Tình mới phát hiện mình đang đụng vào người đàn ông, hơn nữa còn giữ tư thế hôn cực kỳ thân mật, đôi thỏ ngọc trước ngực đang ép chặt vào cánh tay của Sở Thiên Thư.
Hướng Vãn Tình liền đỏ mặt, tay chân vùng vẫy muốn thoát khỏi Sở Thiên Thư.
Ai ngờ càng sốt ruột thì càng rối hơn.
Trong lúc rối loạn, Sở Thiên Thư đã giữ lấy eo của Hướng Vãn Tình rồi kéo mạnh. Bạch Vân Đóa mất đà ngã nhào tới, Sở Thiên Thư đưa tay ra đỡ bèn đụng phải ngực của cô.
Đầy đặn, mềm mại, ma xui quỷ khiến thế nào mà Sở Thiên Thư bóp một phát, nhủ thầm: cảm giác không tồi!
– Á, anh muốn chết hả!
Bạch Vân Đóa thét lên một câu, cô đánh lên tay của Sở Thiên Thư rồi cố gắng thoát ra khỏi móng vuốt của hắn. Nhưng nào ngờ thắt lưng của Hướng Vãn Tình vẫn còn móc vào váy ngắn của cô, lực kéo mạnh này khiến váy bị tuột xuống để lộ chiếc quần lót nhỏ bên trong.
Lần này đúng là khiến Sở Thiên Thư được ngắm đã mắt rồi.
Hướng Vãn Tình vùng thoát khỏi lòng của Sở Thiên Thư, ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại là anh?
Cô định quay lại hỏi Bạch Vân Đóa, nhưng thấy Bạch Vân Đóa đang luống cuống kéo váy lên, Hướng Vãn Tình vui vẻ nói:
– Đồ lăng nhăng, trước mặt ông xã mà dám cởi váy, cũng lớn gan lắm.
Bạch Vân Đóa quay lại thấy phần mông có vẻ không ổn, quay lại nhìn thì thấy phía trước trống hơn. Cô vừa vội vàng kéo váy, vừa kêu lớn:
– Vợ đáng chết, lần này chồng bị vợ hại thảm rồi.
Xấu hổ quá!
Cực kỳ xấu hổ!
Sở Thiên Thư thấy choáng váng rồi, rốt cuộc hai cô gái đồng tính này ai là chồng ai là vợ?
Hướng Vãn Tình cũng trách:
– Bà xã anh bị người ta thấy hết rồi, ông xã đây mới thấy thiệt thòi lớn này.
Bạch Vân Đóa lập tức phản bác:
– Khỉ mốc, bà xã của anh bị đàn ông hôn rồi, ông xã đây bị thiệt thòi mới đúng.
– Không đúng, là anh thiệt mới đúng, cặp nhũ heo dưỡng hai mươi mấy năm của em cũng bị đàn ông bóp rồi.
– Không đúng, là anh bị thiệt. Em bị hở lưng, gần như cũng bị thấy hết rồi.
Hướng Vãn Tình đang đắc ý tranh cãi với Bạch Vân Đóa, không để ý sau lưng lộ hết. Nghe Bạch Vân Đóa nói vậy liền ngoái đầu lại thì thấy lưng ngọc, cô thét lên, nghĩ đến lưng mình đang quay về phía Sở Thiên Thư, tức thì mặt đỏ lên rụt cổ lại. Cô vội xoay người nhờ Bạch Vân Đóa kéo khóa lên, rồi nói với Sở Thiên Thư:
– Sở Thiên Thư, anh là đồ lưu manh, mau nhắm mắt lại, không được nhìn!
Hả! Rốt cuộc ai mới là lưu manh đây?
Sở Thiên Thư bất đắc dĩ lắc đầu, trong bụng lại hí hửng: Thấy cũng thấy rồi, lúc nãy hôn cũng hôn rồi, nhìn chút nữa cũng đâu hề gì?
Để giả làm chính nhân quân tử, Sở Thiên Thư bèn cúi đầu, nhắm mắt ra vẻ Liễu Hạ Huệ.
Hai cô gái xinh đẹp nhanh chóng chỉnh ngay lại quần áo.
Hướng Vãn Tình đến gần chỗ Sở Thiên Thư, bực tức nói:
– Được rồi, đừng giả bộ nữa, mở mắt đi.
Sở Thiên Thư rất nghe lời mở mắt ra.
Bạch Vân Đóa cười hì hì, nói:
– Hì hì, Vãn Tình, em đừng giận nữa. Đây là chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ.
– Em giận làm gì.
Hướng Vãn Tình lườm mắt với Sở Thiên Thư, nói:
– Không nghe nói sao, tố chất mà một phóng viên ưu tú cần có chính là to gan, cẩn thận…
– Đồ mặt dày!
Hướng Vãn Tình và Bạch Vân Đóa đồng thanh kêu lên, rồi cười rần.
Giỡn đã rồi, cười đủ rồi, ba người mới ngồi xuống yên ổn.
Đây là một căn phòng rộng rãi, được thiết kế vừa thanh lịch, vừa sang trọng ấm cúng.
Gian ngoài được bố trí hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn văn phòng ông chủ của công ty hiện đại, gồm bàn làm việc lớn và ghế da thật, sô pha, bàn trà,… Ngoài ra còn có tủ trưng đầy những cuốn sách.
Gian trong gồm các trang thiết bị như hai chiếc giường lớn, còn có phòng tắm, tủ áo, mọi thứ đều đầy đủ như một khuê phòng.
Xem ra đây không chỉ là nơi làm việc, mà cũng có thể là nơi nghỉ ngơi tạm thời của Hướng Vãn Tình và Bạch Vân Đóa.
Hướng Vãn Tình chỉ vào Sở Thiên Thư rồi hỏi Bạch Vân Đóa:
– Vân Đóa, chị thân với anh ta lắm sao? Sao lại đi cùng nhau vậy?
– Không phải vì em sao?
– Hai người thân nhau thì có liên quan gì đến em?
– Đương nhiên là có, nếu không phải em gọi điện thì chị không gặp được anh ta rồi.
– Mau nói đi, chuyện gì vậy?
Bạch Vân Đóa hớn hở kể mình gặp Sở Thiên Thư ra sao, cùng hợp tác sỉ nhục Hướng Vãn Tình, đua xe trên đường rồi bẫy xe Nhật sang trọng của y tông vào tường thế nào, sau cùng đến đoạn dùng giày cao gót đập vỡ đèn xe, Bạch Vân Đóa kêu lên:
– Đã, đã muốn chết đi được, chị sống hơn hai mươi năm rồi mà chưa từng thấy đã như thế.
Hướng Vãn Tình lắng nghe nãy giờ, mắt cũng muốn trợn tròn.
– Ầy, vậy hai người làm thế nào mà quen nhau vậy?
– Ha ha, bọn em nhờ xem mắt mà quen nhau đó.
– Hả?
Bạch Vân Đóa đấm Hướng Vãn Tình:
– Hay lắm, phụ nữ có chồng mà dám lén anh đi tìm đàn ông.
– Đừng giỡn, đừng giỡn nữa.
Hướng Vãn Tình vui vẻ kể lại nhờ Sở Thiên Thư giả làm bạn học đến xem mắt, rồi gặp phải bọn bắt cóc, hợp sức cứu cậu bé thế nào, cuối cùng là chuyệc giúp cảnh sát bắn chết hai tên đó. Hướng Vãn Tình kêu lên:
– Thế nào, trải nghiệm của bọn em có kích thích nguy hiểm hơn của chị không?
Bạch Vân Đóa đứng lên, chìa tay ra nói:
– Anh em, anh tên gì, tôi phục anh lắm, ký tên tặng tôi đi.
Sở Thiên Thư nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, lịch sự nói:
– Sở Thiên Thư, “Sở” của nước Sở, “Thiên” của “thiên khí” (thời tiết), “Thư” của “thư phục” (thoải mái).