Đường Dật Phu phân công quản lý Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, Hoàng Như Sơn nếu muốn thuận lợi tiếp quản công việc của Quan Hạo Vũ, một câu nói của vị Phó chủ tịch thành phố này có thể quyết định sinh tử, chỉ thị của y, chỉ có không hơn không kém mà chấp hành.
Hoàng Như Sơn cũng không ngốc, y kêu trưởng phòng Diệp Bình của ban cải cách xí nghiệp đem Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu của nhà máy Nghi Biểu tới, kêu bọn họ tổ chức người trước đi thu lại biểu ngữ, nếu làm không xong, thì cái chức bí thư và xưởng trưởng không cần giữ nữa.
Quan trường chính là như thế, một bậc đè một bậc, ai chưởng quản mũ quan, người đó là ông nội.
Chiếc mũ quan của lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước niết ở trong tay Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, chỉ thị của Hoàng Như Sơn, Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu tự nhiên không dám cãi lại.
Trên thực tế, Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu sau lưng đã bị công nhân viên mắng “Gian tặc bán nhà máy”, lời của bọn họ căn bản không có bao nhiêu người nghe, nhận được thông tri về sau, hai người bọn họ mang theo vài cán bộ trung tầng thân thuộc trong nhà máy,chen vào đám đông khắp nơi van xin, tràng diện hỗn loạn không những không chuyển biến tốt, mà còn bị những công nhân viên thất nghiệp đẩy qua đẩy lại, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vẫn như trước không xong, mà người tụ lại càng ngày càng nhiều.
Bọn họ vốn tưởng rằng lãnh đạo của nhà máy và Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước đến rồi, áp lực sẽ ít một chút, nhưng bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, các lãnh đạo bố trí xuống nhiệm vụ thứ nhất không phải là sơ tán đám đông, khơi thông đường xá, mà không ngờ sẽ là thu lại biểu ngữ.
Mệnh lệnh bên trên không thể làm trái!
Để biểu thị sự tự tâm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, Hoàng Như Sơn kêu Tề Đại Quang đi theo Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu.
Thời điểm Đường Dật Phu đi qua, đã thông báo cho Hách Kiến Thành Cục trưởng phân cục công an khu vực Bắc Hồ, sau khi đem Hoàng Như Sơn phái ra ngoài, Hách Kiến Thành dẫn theo Hàn Lập và hơn mười cảnh sát lái mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy tới.
Đường Dật Phu lệnh cho Hách Kiến Thành tổ chức cảnh lực, lập tức đem đám đông hỗn loạn trên đại lộ Duyên Giang đuổi đi, bảo trì thành con đường thông suốt.
Hách Kiến Thành lập tức bảo Hàn Lập, kêu hắn dẫn mười mấy cảnh sát xếp thành bức tường người, liền uy hiếp, đe dọa, từng chút một khiến cho đám đông đứng ở lòng đường đều đuổi lên trên lề đường cho người đi bộ, làm thông suốt cầu Thanh Liên Giang, giao thông rốt cuộc khôi phục trở lại bình thường.
Đường Dật Phu đối với biểu hiện mạnh mẽ cứng rắn của Hách Kiến Thành hết sức hài lòng, còn đối với việc Hoàng Như Sơn chậm chạp không thu lại được biểu ngữ thì vô cùng bất mãn.
Tổ chức treo biểu ngữ trước cổng nhà máy là Đàm Ngọc Phân và một đám nhân viên nữ, thuần một đám bà thiếm, miệng lưỡi sắc bén,đanh đá vô cùng, đối mặt đám người Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu tận tình khuyên bảo không chỉ tỏ ra thờ ơ, ngược lại còn mắng họ như chó chết.
Đường Dật Phu gọi điện thúc giục hỏi Hoàng Như Sơn, Hoàng Như Sơn liền gọi điện thúc Tề Đại Quang, sau khi thúc giục vài lần, Đường Dật Phu nhịn không được nữa, liền lạnh lùng nói:
– Hoàng Như Sơn, cái tính cách không quyết đoán như vậy của cậu, có thể làm người đứng đầu được sao?
Lần này, Hoàng Như Sơn thực sự nóng lên, hắn giơ điện thoại hướng về phía Tề Đại Quang quát:
– Tề Đại Quang, chút việc ăn hại này mà làm nửa ngày không xong, năng lực cậu như vậy, còn có thể đảm đương nổi chức chủ nhiệm văn phòng sao?
Tề Đại Quang bị kích thích, thương lượng cùng đám Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu, quyết định cưỡng chế thi hành, hắn làm gương đi trước, xông lên kéo một biểu ngữ. Bí Thư Quách cũng chỉ huy vài tên cán bộ trung tầng, có người thì ngăn trở nhóm công nhân nữ, có người thì đi xé biểu ngữ.
Nhóm công nhân nữ không kịp chuẩn bị, sức lực lại không bằng đám đàn ông, trong vòng mười mấy giây, mấy cái biểu ngữ liền rơi vào tay đám người Tề Đại Quang.
Đàm Ngọc Phân thấy vậy gấp lên, chân mày nhăn lại, rống to một tiếng:
– Các chị em, đoạt lại biểu ngữ đi.
Nhóm công nhân nữ ùa lên, dưới sự dẫn dắt của Đàm Ngọc Phân, đối với đám người Tề Đại Quang vừa kéo vừa giựt.
Tề Đại Quang thật vất vả giựt được một tấm biểu ngữ, khẩn trương cất vào trong lòng ngực, tính toán lấy đến trước mặt Hoàng Như Sơn khoe thành tích, gặp Đàm Ngọc Phân phóng tới, liền giơ tay ngăn cản, đụng ngay vào lồng ngực của Đàm Ngọc Phân.
– Có ai không, có người lưu manh sàm sỡ!
Đàm Ngọc Phân còn chưa ý thức được, một bên có bác gái lớn tiếng hô lên.
Trương Vĩ bọn họ bị cảnh sát đuổi đến ven đường, nghe thấy tiếng la ngay cửa nhà máy, quay đầu vừa nhìn một cái, chính là thấy móng tay của Tề Đại Quang đặt trên ngực vủa Đàm Ngọc Phân, lập tức nổi điên lên, giơ tay cho Tề Đại Quang một bạt tai.
Đám công nhân viên trẻ bị cảnh sát đuổi tới đuổi lui, lại không dám cùng cảnh sát nói lý, trong tâm sớm đã phát hỏa, sau khi thất nghiệp,bọn họ trong xã hội kiếm cơm chịu không ít uất nhục, cũng luyện nên một thân gan dạ không sợ việc, vừa thấy Trương Vĩ động thủ, người người ra trận, nhà nhà phát uy, muốn đem trong bụng oán khí toàn bộ trút lên trên đám người Tề Đại Quang và Bí thư Quách.
Vài tên làm theo lệnh, thấy tình thế không ổn, không đợi đám công nhân trẻ xông lên, liền gào khóc thảm thiết hốt hoảng bỏ chạy, Tề Đại Quang mang biểu ngữ chạy trốn còn nhanh hơn so với con thỏ, còn lại mấy cái biểu ngữ bị Đàm Ngọc Phân đám nữ công nhân đoạt trở về.
Cái mà Đường Dật Phu đợi chính là loại hiệu quả này, đây cũng là loại kỹ xảo ông ta quen dùng để xử lý những sự kiện bất chợt, vẻ ngoài không gây ra động tĩnh gì, bên trong ngầm sai người làm chút động tác nhỏ, người gây rối vốn là cảm xúc kích động, thoáng một cái kích thích liền dễ dàng mất đi sự khống chế, một khi động thủ, bắt người liền danh chính ngôn thuận.
Đường Dật Phu rất giỏi nắm bắt tâm lý của dân chúng, bọn họ tuy rằng thích ồn ào, nhưng hơn phân nửa là nhát gan sợ phiền phức, người thân của mình một khi bị bắt vào, lập tức như mấy trái trứng mềm yếu, trái lại cầu xin chính phủ thả người.
Lúc này, tuyệt đại đa số đều quên mục tiêu của đám đông gây rối, chỉ mong chờ sớm một chút đem người phóng thích ra liền mọi sự thuận lợi.
Trương Vĩ bọn họ quả nhiên mắc bẫy, Đường Dật Phu hướng Hách Kiến Thành ra lệnh:
– Bắt người.
Hàn Lập mang theo vài tên cảnh sát võ trang đầy đủ vọt vào đám đông, tiến lên đem Trương Vĩ xoay lại, còng tay kéo về hướng xe cảnh sát.
Một đám công nhân trẻ tuổi đang rục rịch thì trợn tròn mắt, lập tức dừng bước chân đang đuổi theo.
Đại Hồ, ông Vạn xúm lại, lớn tiếng nói:
– Không được, các ngươi không thể đem y mang đi.
Hàn Lập trừng mắt:
– Muốn gì? Các ngươi muốn đánh lén cảnh sát sao? Còn dám làm bậy, ngay cả các ngươi cũng bắt luôn.
Thừa dịp đại Hồ, ông Vạn trong lúc sững sờ, hai gã cảnh sát đem Trương Vĩ đẩy vào xe cảnh sát.
Nếu đổi lại là những phụ nữ có chồng khác, thấy chồng mình bị bắt đi, hơn phân nửa là khóc sướt mướt mà cầu xin cảnh sát thả người,nhưng, Đàm Ngọc Phân cũng là một phụ nữ có đảm lược, cô vọt tới trước mặt xe cảnh sát, hô to:
– Các ngươi muốn mang người đàn ông của tôi đi, thì hãy bước qua xác tôi trước đi.
Hàn Lập mệnh lệnh:
– Kéo cô ta ra!
Hai gã cảnh sát trẻ hùng hổ xông tới, xoay hai cánh tay của Đàm Ngọc Phân.
Đàm Ngọc Phân liền nhân tiện cởi áo ra, lộ phân nửa vú, hô to cảnh sát lưu manh, hai gã cảnh sát trẻ vừa thấy điệu bộ này, làm sao còn dám kéo, chỉ đành buông tay ra, thối lui sang một bên.
Đàm Ngọc Phân vẫn không bỏ qua, xông lên phía trước nhắm thẳng ngực Hàn Lập mà đụng, sợ tới mức sắc mặt hắn tái nhợt, liên tiếp lui về sau, chui vào một chiếc xe cảnh sát khác, cũng không dám đi ra nữa.
Nhóm nữ công nhân thất nghiệp của nhà máy nhận được sự cổ vũ của Đàm Ngọc Phân, một đám lần lượt làm lộ ngực, cùng nhau chắn ở trước xe cảnh sát giam giữ Trương Vĩ.
Vừa náo nhiệt, vừa có mỹ sắc, người qua đường đều dừng chân ngắm nhìn.
Giao thông vừa mới khôi phục lại bị bế tắc, một con kiến cũng không chui lọt.
Tề Đại Quang bụm mặt dựa sát vào Hoàng Như Sơn, Hoàng Như Sơn từ trong lòng ngực cầm ra biểu ngữ chạy hướng Đường Dật Phu muốn khoe thành tích, bị một mực vẫn thờ ơ lạnh nhạt Ngô Thế Tài nhìn thấy, y lớn tiếng hô một tiếng:
– Bên kia còn có lãnh đạo lớn hơn, chúng ta đi tìm bọn họ nói lý.
Nhóm công nhân viên thất nghiệp phần phật như gió hướng xe Audi của Đường Dật Phu đang dừng chạy tới.
Hách Kiến Thành vừa nhìn thấy không xong, chỉ huy số cảnh sát còn lại xếp thành bức tường người, ngăn trước mặt xe Audi.
Cục diện lần nữa không khống chế được, hơn nữa so với vừa rồi càng thêm hỗn loạn.
Đường Dật Phu mắng Hoàng Như Sơn một trận, chui vào xe, lại gọi điện cho Quan Hạo Vũ, nghiêm khắc ra lệnh cho hắn nhanh chóng tổ chức lực lượng bình ổn sự tình, nếu không, ngày mai đem báo cáo về hưu đưa đến phòng làm việc của y.
Quan Hạo Vũ nhận điện thoại, vẫn là không vội không giận, một cuộc điện thoại quát lên kêu Âu Dương Mỹ Mỹ đến phòng làm việc của hắn.
Đem tình huống đơn giản giới thiệu qua, Âu Dương Mỹ Mỹ trên khuôn mặt tinh xảo nổi lên một tia âm hiểm, cười lạnh nói:
– Chủ nhiệm, ông đừng nóng vội, tôi có biện pháp.