Đứa bé Lăng Nhuệ rất lễ phép chào hỏi Sở Thiên Thư, hôm nay cậu bé mặc một bộ quần áo thể thao, nhìn rất hoạt bát.
– Đến đây, mời ngồi!
Ngô Mộng Điệp rất nhã nhặn đưa tay lên.
Trên bàn dài cơm đã được dọn lên cùng với rượu đỏ và thức ăn, Sở Thiên Thư ngồi ở bên này, Ngô Mộng Điệp và Lăng Nhuệ ngồi ở bên kia.
– Ủa, cô gái lúc nãy đâu rồi?
Sau khi ngồi xuống, Sở Thiên Thư mới phát hiện thiếu nữ áo xanh đưa hắn đến cầu thang liền lặng lẽ không một tiếng động biến mất.
– À, cô ấy tên là Lãnh Tuyết, trợ lý sinh hoạt của tôi!
Ngô Mộng Điệp nâng ngón tay như hoa lan lên, rót rượu cho Sở Thiên Thư, sau đó lấy chiếc khăn ăn màu hồng nhạt lau miệng bình một chút lại rót vào ly của mình.
Ngô Mộng Điệp mặc bộ đồ màu trắng nhạt, có vài cúc áo màu đen lóng lánh được cài tới cổ, làm nổi lên cái cổ trắng nõn thon dài của cô,đoan trang mà lại không mất sự trang nhã.
Tư thế rót rượu uyển chuyển, thướt tha, đôi khuyên tai dài theo gió mà lung lay, giống như một bài thơ lưu động, toàn thân toát ra khí chất thành thục cao quý, khiến người ta ngoài cảm nhận về vẻ bề ngoài qua cái cổ trắng nõn đoan trang, đồng thời vẫn không kiềm được mà vội vàng tưởng tượng hàng ngàn hàng vạn cảnh tượng bên trong.
Sở Thiên Thư âm thầm khâm phục: mấy ngày nay thật sự mở rộng tầm mắt rồi, quen được vài vị tuyệt đại giai nhân.
Mặc dù như thế, Ngô Mộng Điệp trước mắt vẫn khiến nhịp tim hắn đập nhanh hơn.
Phải biết rằng những thiếu phụ đã trải qua sự đời thì sẽ có một loại phong tình, đặc biệt là thiếu phụ có ngoại hình, dung mạo đều đẹp, phụ nữ ở độ tuổi nào đều có thể khiến đàn ông suy nghĩ vẩn vơ.
Ở trước mặt một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, Sở Thiên Thư dường như bị cuốn hút, nhưng cũng rất nho nhã lễ phép, không kiêu ngạo siểm nịnh.
Lăng Nhuệ đặt hai tay trên đùi, ngồi nghiêm chỉnh như người lớn, vừa nhìn là biết được giáo dục rất tốt, rất ngoan ngoãn lễ phép.
Ngô Mộng Điệp nhấc ly rượu lên, lắc lư vài cái, rất cảm kích nói:
– Cậu Sở, rất cảm ơn cậu đã dũng cảm cứu Lăng Nhuệ, cho phép tôi được bày tỏ lòng biết ơn.
Bằng cảm giác, Sở Thiên Thư biết rằng Ngô Mộng Điệp tuyệt không phải hạng người bình thường, hắn giơ ly lên, mỉm cười nói:
– Ngô tổng, chỉ là tiện tay mà thôi, không cần khách khí như vậy.
Ngô Mộng Điệp nhấp một miếng, hào phóng nói:
– Haha, cậu Sở, nhận ơn người khác một thì phải báo đáp lại gấp hai, huống chi đây là ơn cứu mạng, trong nhà có chuẩn bị chút rượu nhạt,chút thành ý này xin cậu nhận lấy.
Mặc dù chỉ là vài món ăn bình thường, nhưng rất ngon miệng, chỉ là hai bên đều quá khách khí, ăn không được thoải mái.
Lăng Nhuệ cũng lấy nước trái cây cạn ly với Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư cố gắng làm dịu bầu không khí, bèn nói:
– Ngô tổng, tôi đoán chị là một người thành công trên thương trường, không ngờ tài nấu nướng cũng giỏi như vậy.
Ngô Mộng Điệp xua tay:
– Tôi làm gì có tay nghề như vậy, đều là công lao của Lãnh Tuyết.
Thấy trọng tâm đề tài không đúng, Sở Thiên Thư lại hỏi:
– Ngô tổng, sao chị lại có số điện thoại của tôi?
Ngô Mộng Điệp khẽ mỉm cười:
– Haha, những gì tôi muốn biết thì nhất định sẽ biết được.
Nói xong, cô đứng dậy lấy ra từ bàn trà một tờ danh thiếp đưa cho Sở Thiên Thư:
– Đây là số điện thoại của tôi, về sau có thể thường xuyên liên lạc.
Danh thiếp được in thật tinh xảo, phía trên bên phải là một nhãn hiệu, phía dưới chỉ có tên và số điện thoại liên lạc, không có tên đơn vị,chức vụ hay quân hàm này nọ, vừa nhìn đã biết đây là phương thức liên lạc cá nhân.
Lại ngồi xuống uống một chút rượu đỏ, Ngô Mộng Điệp dùng đũa gắp cho Sở Thiên Thư một chút rau, vừa nhiệt tình lại chu đáo, trên bàn ăn trở nên thoải mái hơn, Lăng Nhuệ cười hi hi nghe hai người họ nói chuyện, không dám tự ý chen vào.
Ngô Mộng Điệp cười nói:
– Cậu Sở là người nơi nào?
Sở Thiên Thư vội nói:
– Huyện Vọng Thành, thành phố Lâm Giang.
– Ồ, sao lại đến Thanh Nguyên?
– Nộp đơn làm nhân viên công vụ, là tự thi vào.
– Không đơn giản, cậu tốt nghiệp trường nào?
– Học viện Quản trị Kinh doanh trường Đại học Lâm Giang.
Ngô Mộng Điệp gõ nhẹ cái bàn, nhẹ giọng nói:
– Haha, tôi cũng học ở đại học Lâm Giang, nói vậy chúng ta cũng được gọi là bạn học nha.
Sở Thiên Thư vội giơ ly rượu lên, cười nói:
– Vậy tôi phải kính sư tỷ rồi.
Ngô Mộng Điệp khoát tay nói:
– Tiểu Sở, ngồi xuống ngồi xuống, đồng môn với nhau cũng là một loại duyên phận.
Sở Thiên Thư ngồi xuống, cùng với Ngô Mộng Điệp cạn ly, hai người đều uống hết một ngụm.
Ngô Mộng Điệp lại hỏi:
– Tiểu Sở, cậu ở Thanh Nguyên làm việc gì?
– Sư tỷ, thật là hổ thẹn, ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thành phố làm chút việc vặt.
– Ồ, cơ quan này cũng không tồi.
Sở Thiên Thư hơi ngượng ngùng, hắn nhìn quanh một chút, cười nói:
– So với sư tỷ thì thật là hổ thẹn.
Ngô Mộng Điệp khẽ mỉm cười:
– Tiểu Sở, cậu còn trẻ, chỉ cần cố gắng, những thứ vật chất sớm muộn cũng sẽ đạt được.
– Sư tỷ, tỷ nói câu này như đã có rất nhiều kinh nghiệm.
– Không phải sao?
Ngô Mộng Điệp nhìn thoáng qua Lăng Nhuệ, ý muốn nói đã làm mẹ người ta rồi.
Sở Thiên Thư mỉm cười lắc đầu.
Ngô Mộng Điệp không tiếp tục nói về vấn đề nhàm chán này với Sở Thiên Thư nữa, cô nhìn Lăng Nhuệ liếc mắt một cái, nói:
– Nhuệ Nhuệ, không phải con có chuyện muốn nói với chú Sở sao?
– Dạ, chú Sở, chú có thể đồng ý với cháu một việc được không?
Lăng Nhuệ ngước khuôn mặt bầu bĩnh lên hỏi.
– Cháu nói đi.
– Chú Sở, chú có thể đồng ý với cháu trước không?
Sở Thiên Thư nhìn Lăng Nhuệ, lại nhìn qua Ngô Mộng Điệp, gật đầu nói:
– Được, chú đồng ý với cháu.
– Tốt quá, chú Sở, ông nội cháu muốn cháu tặng chú một món quà, chú nhất định phải nhận đấy.
Lăng Nhuệ hưng phấn nói.
– Được thôi!
Điều này Sở Thiên Thư đã sớm nghĩ đến, người giàu hầu như đều có một thói quen đó là không muốn nợ ân tình của người khác.
Nghe Sở Thiên Thư sảng khoái đồng ý rồi, Ngô Mộng Điệp lập tức mở miệng:
– Cậu Sở, cậu cần gì? Nhà, xe hay cổ phiếu đều được.
Sở Thiên Thư âm thầm tặc lưỡi, khẩu khí thật lớn, những gì cô kể, hắn đều không có, thành thật mà nói, hắn muốn hết nhưng hắn từ ngữ khí của Ngô Mộng Điệp nghe được sự khinh thường, hơn nữa thật tâm mà nói là một người đàn ông, thật sự khó có thể chấp nhận sự ban thưởng từ nữ nhân, điều này làm hắn nghĩ tới việc làm trai bao.
Nếu như lời này do ông nội Lăng Nhuệ nói ra, Sở Thiên Thư có lẽ sẽ suy xét mà chấp nhận.
Sở Thiên Thư cười khổ nói:
– Sư tỷ, những gì tỷ nói tôi đều cần, nhưng mà lúc nãy tỷ đã nói qua, những đồ vật chất, tôi vẫn hi vọng là thông qua sự cố gắng của mình mà có, chứ không phải là nhờ vào người nào đó ban ân!
Hiếm thấy Ngô Mộng Điệp cười một tiếng, lộ ra vẻ mặt tán thưởng, nói:
– Tôi hiểu ý của cậu, nhưng mà đây là ý nghĩ của ông, tôi cũng khó mà không phục tùng. Lăng Nhuệ là bảo bối của ông, còn quý hơn sinh mạng của bản thân, cậu cứu mạng Lăng Nhuệ, ông nói, Lăng gia còn có chút thực lực, báo đáp thế nào cũng không đủ.
Sở Thiên Thư tim đập bình bịch, chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: mình có phải phát tài rồi hay không?
Nhưng Sở Thiên Thư vẫn nhẹ nhàng cự tuyệt:
– Sư tỷ, xin tỷ nói lại với ông nội Lăng Nhuệ, ý tốt của ông tôi nhận được rồi, tôi cứu Nhuệ Nhuệ không phải muốn được báo đáp gì, đổi lại là đứa bé khác, tôi cũng sẽ ra tay cứu giúp như vậy.
Lúc này, Lăng Nhuệ lại nóng nảy, cậu nắm lấy tay của Sở Thiên Thư, vừa lắc vừa nói:
– Không được, không được, chú Sở, chú đồng ý với cháu rồi, chú không thể vô lại như vậy được
Ngô Mộng Điệp cũng nghiêm túc nói:
– Tiểu Sở, cậu cũng nên nghĩ tới cảm nhận của ông, nếu như cậu cứ khăng khăng cự tuyệt, tôi nghĩ, ông sẽ rất buồn đấy.
– Được rồi!
Sở Thiên Thư chỉ đành gật đầu, đột nhiên nói:
– Vậy thì cho tôi mượn một trăm ngàn đồng đi
– Cậu muốn một trăm ngàn đồng để làm gì?
Ngô Mộng Điệp giật mình kinh hãi.
Sở Thiên Thư thành thật trả lời:
– Tôi có một người đồng nghiệp, mẹ cô ấy bị bệnh, cần một trăm ngàn để phẫu thuật, tôi đã đáp ứng giúp cô ấy tìm cách.
Ngô Mộng Điệp hỏi:
– Cô ấy là gì của cậu? Bạn gái phải không?
– Không phải! Đồng nghiệp nữ.
Sở Thiên Thư lắc đầu.
Thấy Ngô Mộng Điệp còn nghi hoặc, Sở Thiên Thư liền đem hoàn cảnh của gia đình Trịnh Tiểu Mẫn sơ lược nói qua, nói đến chỗ Trịnh Tiểu Mẫn vì cứu mẹ mình mà không tiếc đi bán thân, Ngô Mộng Điệp lông mày nhảy dựng lên một cái.
Sở Thiên Thư từ nét mặt của Ngô Mộng Điệp cảm thấy có hi vọng.
Nhưng mà, Ngô Mộng Điệp vẫn là cự tuyệt yêu cầu của Sở Thiên Thư, cô nói:
– Tiểu Sở, cách làm của cậu làm tôi cảm động, nhưng người Lăng gia phải báo đáp là cậu, chứ không phải để cậu lại đi làm từ thiện, như vậy là mất đi ý nghĩa của việc báo đáp, hơn nữa, cậu là nhân viên công vụ của quốc gia, trực tiếp đưa tiền cho cậu, về sau sẽ gây bất lợi cho cậu.
Sở Thiên Thư có chút thất vọng, nhưng không thừa nhận cũng không được, Ngô Mộng Điệp suy xét khá chu đáo.
Ngô Mộng Điệp trầm ngâm một chút, lại nói:
– Nếu cậu nhất quyết muốn tiền, vậy cậu từ chức, gia nhập công ty của tôi, tôi có thể đưa trước cho cậu một trăm ngàn tiền lương một năm.
– Không!
Sở Thiên Thư cự tuyệt đề nghị của Ngô Mộng Điệp.
– Sư tỷ, tôi không cần của bố thí đâu, tôi đáp ứng chuyện của người ta, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.
Ngô Mộng Điệp nói:
– Cậu nói chuyện này tôi sẽ ghi ở trong lòng, nhưng mà, tôi cần phải nói cho cậu biết, công ty tư không phải là tổ chức từ thiện, tài chính đầu tư vào bất cứ địa phương nào đều phải sinh lợi, ít nhất là hiệu quả và lợi ích tiềm năng, nếu như cậu không gia nhập liên minh, trước mắt tôi tạm thời không tìm được lý do cho cậu một trăm ngàn đồng.