Casey bị gây ấn tượng mạnh. Thậm chí nàng còn quay ra để nhìn lại biểu hiện cho chắc chắn là họ đến đúng chỗ. Đúng, đây chính là quán rượu Barnet nhưng toàn bộ khung cảnh trông có vẻ xa lạ, giống như nó do người châu Âu … hay người miền Đông thiết kế. Và hình ảnh Curruthers hiện ra trong tâm trí nàng
Curruthers với cặp mắt kính dày cộp và mụn nốt ruồi trên má y chang như Damian đã miêu tả, đang có mặt trong quán. Hắn ngồi cùng ba gã đàn ông. Hai gã nữa đứng cạnh bên lắng nghe cuộc nói chuyện. Tất cả đều mặc complet và trông đều nguy hiểm, đặc biệt là Henry. Nhóm người này hình như đang thầm thì bàn bạc về một vụ cướp hơn là bàn luận về chiến dịch tranh cử
Casey cố xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Có lẽ nàng đã quá đa nghi. Chỉ vì năm gã đàn ông kia cùng Henry tạo ra một cảm giác đặc biệt đáng sợ. Nhưng như vậy không có nghĩa bọn họ là những tay súng. Thậm chí họ cũng không mang súng bên mình cơ mà
Damian dường như không thèm để ý đến cảnh tượng xung quanh và cũng không thấy có gì bất bình thường. Ngay khi nhận ra Henry, sự tập trung của anh chỉ nhắm vào hắn và chỉ mỗi một mình hắn. Anh đang đợi hắn nhận ra anh. Casey cũng chờ đợi điều này. Henry sẽ nhận ra Damian, sự ngạc nhiên và phản ứng sẽ tố cáo tội lỗi của hắn
Thực tế lại không diễn ra như họ mong đợi. Khi liếc mắt ra thấy hai người đứng ở cửa, hắn tỏ thái độ hơi ngạc nhiên và tất cả chỉ có vậy. Có thể là do nơi đây đã quy định về cách ăn mặc của khách trong khi quần áo của Casey và Damian lúc này rõ ràng là không phù hợp. Nếu đúng vậy thì tất cả khách trong quán sẽ đều ngạc nhiên về sự có mặt của họ chứ không riêng gì Henry
Và đúng như nàng nghĩ. Mọi người đều quay lại nhìn họ, không phải vì tò mò mà như là một sự vi phạm trắng trợn
“Đây là quán rượu tư nhân chỉ dành riêng cho các thành viên. Nếu muốn tìm chỗ uống, hai người hãy ra quán Tổ Chim Đại Bàng bên phố kia kìa” Một người cáu kỉnh nói
“Tôi đến để bắt ông đấy, Henry ạ” Damian nói. “Ông sẽ chấp nhận đi theo tôi hay vui lòng để tôi kéo ông ra khỏi nơi này?”
Casey thán phục thái độ thẳng thắn của Damian, ngay cả khi anh không có thẩm quyền bắt giữ hợp pháp. Tất cả mọi người trong quán đều cho là anh đang đùa; họ cười ầm ĩ, cả Henry cũng vậy
“Ông đã làm gì vậy Jack? Ông lại đá con chó của bà Arwick lần nữa sao?” một người cười khúc khích
“Không, đợi đã!” một người khác cười khoái trá. “Chắc lão già Henning bắt Jack vì tội phỉ báng lão ta trên báo … như thể mỗi lời trong bài báo đó không phải là sự thật”
Henning chính là ứng cử viên đang tranh cử chức thị trưởng. Ông ta là người Henry bêu xấu trên báo địa phương. Nhưng họ đang nói tới Jack nào nhỉ? Hình như họ có sự lầm lẫn nào chăng?
“Ông Curruthers này, tôi nghe như ông được gọi bằng một tên khác chứ không phải Henry?”
Curruthers mỉm cười trả lời “Thật ra trước kia tôi cũng được gọi là Henry như từ hơn hai mươi năm trước cơ, khi có người nhầm lẫn giữa hai anh em tôi” Hắn nhìn Damian châm chọc hỏi “Và anh cũng vậy phải không? Nhận lầm tôi với ông anh trai sinh đôi Henry của tôi chăng? Nhưng anh là ai?”
Damian nhăn mặt khó chịu, anh rõ ràng không thích những câu hỏi đầy ẩn ý đó. “Damian Rutledge … và xin phép cho tôi được hỏi thẳng. ông nói ông và Henry là an hem sinh đôi giống nhau y hệt phải không?”
“Không may là đúng vậy đấy”
“Không may?”
Curruthers nhún vai. “Tôi thật sự không chống lại anh trai mình nhưng tôi cho là anh ấy hơi nhu nhược, nếu anh hiểu tôi định nói gì. Tôi không bao giờ thích có người giống y như mình nhưng không thể thoát khỏi điều đó vì cha mẹ sinh ra chúng tôi. Chính vì thế, tôi rời khỏi New York và các mối quan hệ gia đình ngay khi đủ tuổi sống tự lập. Tôi chưa bao giờ quay về hoặc hối tiếc vì đã ra đi. Tôi vẫn giữ liên lạc và thường xuyên biết được tin tức của Henry. Nhưng nếu không thể gặp lại anh ấy thì tôi cũng chẳng băn khoăn gì nhiều”
“Vậy ông biết tin về ông ta lần cuối là khi nào?”
“Một vài lần trong năm nay. Tôi rất ngạc nhiên khi anh ấy viết thư nói rằng định đến thăm tôi. Tôi chưa bao giờ hình dung nổi Henry muốn rời khỏi New York và từ bỏ công việc ngon lành
tại đấy. Anh ấy làm nghề kế toán mà”
“Đúng, tôi biết điều đó”
“Nhưng anh ấy thuộc loại người rất nhút nhát, nếu anh hiểu tôi định nói gì, cái thị trấn xa xôi này lại không dành cho người nào nhút nhát” Bọn bạn hắn cười hô hố khi nghe câu nhận xét.
Curruthers nói thêm, “Nhưng chắc Henry đã thay đổi suy nghĩ, vài tháng trước anh ấy viết tiếp một lá thư từ San Antonio … anh ấy đi được khá xa đấy chư … nhưng chẳng thấy anh ấy xuất hiện ở đây”
“Vậy ông không mong đợi ông ta đến?”
“Sau ngần ấy thời gian? Từ San Antonio đến đây không thể mất ba tháng được. Theo tôi đoán, có thể Henry đã từ bỏ ý định. Đối với người sống cả đời ở thành phố lớn như New York, bang Texas này dường như quá hoang vu. Chỉ một số người mới sống được ở đây thôi nhưng Henry không trong số đó, nếu anh hiểu tôi định nói gì?”
“Nhưng ông thì thuộc trong số đó?”
“Ồ, tôi sống ở bang Texas này suốt mười lăm năm qua nên tôi biết rõ điều này chứ”
“Thị trấn Culthers dường như được thành lập chưa lâu lắm” Damian nhận xét
“Tôi nói tôi đã sống ở Texas chứ không nói ở thị trấn này” gã Jack hạ giọng “Không, tôi chỉ mới sống ở Culthers được tám tháng .. đúng không các bạn?”
“Đúng, ông xuất hiện ở đây khoảng tám tháng trước, Jack ạ” một gã đáp lời ngay
“Theo như tôi nhớ, khoảng tháng mấy đầu năm mới” gã khác khẳng định
Gã Jack gật gù, mỉm cười điệu bộ và liếc mắt nhìn Damian
“Nhân tiện xin hỏi, anh Henry đã làm gì đến nỗi bị bắt?”
“Ông ta bị buộc tội giết người”
“Henry á?” Gã Curruthers cuời phá lên. Một lúc sau hắn mới trấn tĩnh lãi. “Anh lại nhầm lẫn … lần nữa rồi. Cách duy nhất Henry có thể giết ai đó là thuê người khác. Anh trai tôi không có can đảm để tự mình làm một việc như vậy đâu”
“Nhưng ông thì có thể, phải không … ông Jack?”
Gã đàn ông nhỏ bé hơi sững người. Có lẽ vì sự ngập ngừng cố ý của Damian như muốn ám chỉ là anh chẳng tin những lời nói của hắn. Chính Casey cũng không tin nhưng đó lại là câu hỏi hắn trả lời ngay lập tức
“Tôi sẽ không do dự khi phải giết người để tự vệ. Tôi đã nói tôi không giống anh trai tôi. Thực ra tính tình của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi không chịu được sự yếu đuối nhu nhược trong khi anh trai tôi thuộc loại người đó … nếu anh hiểu tôi định nói gì”
Casey chú ý tới câu nói đầu tiên của Jack. Gã này có vẻ rất ngạo mạn, không phù hợp với những gì Damian đã miêu tả về Henry. Anh em sinh đôi nhưng một người thì nhút nhát trong khi người kia lại hay khoe khoang, khoác lác. Đó chỉ là giả vờ hay hắn muốn che giấu điều gì? Nhưng nàng không xen vào cuộc chất vấn này vì Damian đang làm rất tốt. Nàng biết anh rất giận dữ trước chiều hướng thay đổi không mong đợi này nhưng anh đã kiềm chế được cơn tức giận. Dường như cuộc điều tra của anh đã đi vào ngõ cụt. Chắc anh đang tức phát điên vì tưởng là họ có thể đạt được kết quả nhưng thay vào đó lại là một kết cục chẳng ra sao
Sự im lặng và có lẽ vẻ mặt đầy nghi ngờ của Damian hẳn đã làm cho Jack thay đội thái độ “bị tổn thương”. Hắn thở dài “Này, nếu anh không tin vì chưa bao giờ nghe nói về em trai của Henry, anh nên gửi điện cho bà cô tôi ở New York. Lần cuối cùng tôi nhận được tin thì bà ấy vẫn còn sống. Bà cô tôi có thể xác minh Henry và tôi là anh em sinh đôi”
“Trạm bưu điện ở đâu?”
Jack lại cười khoái trá. “Tại Culthers, chúng tôi vẫn chưa có trạm bưu điện nhưng hy vọng là sẽ có vào cuối năm. Còn bây giờ, bưu điện gần nhất ở thị trấn Sanderson cách đây khoảng một hoặc hai ngày đường về phía nam. Tất nhiên tôi sẽ đợi anh quay lại và đưa ra lời xin lỗi nghiêm túc. Tôi không thể có một vết nhơ trong suốt thời kỳ bầu cử, nếu anh hiểu tôi định nói gì”
Gã đàn ông nhỏ bé đã tỏ ra rất tự tin, sự tự tin đến gai người