• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay chiều hôm sau, Damian đã tìm được nhà trại của Bucky Alcott, cách thị trấn Sanderson một dặm

Có thể gã sẽ nhận ra anh dù trông anh lúc này khá thảm hại với những vết bầm tím và một bên mắt sưng vù. Nhưng anh không thèm quan tâm

Làn khói bốc lên chứng tỏ Alcott có nhà. Anh bước qua cánh cổng hẹp, xuống ngựa và đập mạnh cửa. Nếu Bucky nhìn thấy anh đi vào với khẩu súng trên tay, chắc gã sẽ nghĩ đến một cuộc đấu súng. Damian phải giữ gã sống cho tới khi có được câu trả lời cần thiết

Cửa mở. Một người đàn ông tuổi trung niên, không cao nhưng gầy gò. Mái tóc nâu điểm bạc, đôi mắt nâu hợp với khuôn mặt phong sương. Đôi chân cong cong do thường xuyên cưỡi ngựa

Bucky không nhận ra Damian. Có lẽ hắn đang nấu ăn. Hắn vội lau bàn tay dính đầy bột vào vạt tạp dề bạc màu

Mở cửa, thấy ngay một khẩu súng chĩa thẳng vào người, hắn nhăn mặt. “Thật bất lịch sự khi gõ cửa nhà người ta với vũ khí trên tay, thưa ngài. Nó gây ra ấn tượng xấu đấy”

“Nhưng không phải trong trường hợp này” Damian đáp, sau đó hỏi lại cho chắc chắn

“Bucky Alcott phải không?”

Bucky gật đầu, nhăn nhó hỏi “Tôi biết anh sao?”

“Từ lúc mày cố giết tao vài ngày trước thì tao cho là mày biết tao đấy. Bây giờ hãy nói xem chuyện gì đã xảy ra với cậy bé trước khi tao …”

“Ồ, vậy đấy!” Bucky kêu to. “Ai đó cho anh nhầm địa chỉ rồi. Tôi không biết gì …”

Daman bước vào, đẩy hắn sang bên khiến hắ vấp phải thùng rác ngay sát cửa. Anh chưa biết phải đối phó với hắn ra sao

“Khớp tay tao vẫn còn đau do phải đánh gục Elroy Bencher để lấy được địa chỉ của mày đấy”

Anh vừa nói vừa xoa xoa ngón tay. “Tao thật sự không muốn phải làm vậy với mày … nhưng nếu mày ngoan cố thì hãy cẩn thận”

‘Thôi đi nào” hắn nói và giơ tay lên phòng thủ. “Tôi không biết Elroy Bencher nào hết. cho dù gã đó là ai đi nữa thì dường như gã đã nói dối về tôi. Gã chỉ cần nói những gì anh muốn, miễn sao anh để cho gã yên. Tại sao gã phải nói sự thật trong khi anh đánh gã đau như vậy?”

Lời nói nghe có vẻ hợp lý, rất hợp lý và cũng ngay thật. Damian bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Người đàn ông trung niên trông có vẻ vô hại này có thể là kẻ giết người thuê không? Một người có vẻ rất nghiêm túc trong công việc bếp núc làm sao có thể là kẻ giết người

Rõ ràng ông ta là nông dân. Khi cưỡi ngựa vào đây, anh nhìn thấy chuồng ngựa, chuồng gà và cả chuồng lợn. Tuy không thấy đồng lúa gần đấy nhưng rõ ràng đây là trang trại. Bencher thô lỗ, hung hăng hẳn đã nói bừa đi cốt để anh biến khỏi nhà gã … và để cho những cái xương sườn gãy của gã được yên

Damian lùi lại. Mở lời xin lỗi thì chợt vô tình đưa mắt nhìn xuống thùng rác gần chỗ Bucky … và thấy một ống quần màu xanh vải bông chéo lấm tấm vết máu thò ra trên miệng thùng

Đó chính là quần bò của Casey

Khẩu súng trên tay anh lập tức giơ lên chĩa vào đầu Bucky

Anh cố ghìm mình để không nổ súng ngay lúc đó. Tại sao anh bị lừa dễ dàng vậy nhỉ?

“Quần áo của cô ấy đang nằm trong đống rác mày mới va vào kia kìa” anh điên tiết nói với gã đàn ông lúc này đang co rúm vì sợ hãi “Mày có năm giây để nói tao biết làm thế quái nào mày cởi được quần áo của cô ấy. và hiện nay cô ấy đang ở đâu. Nếu nói dối lần nữa, mày sẽ phải chết rục ở đây đấy. Một …”

“Đợi đã! Đợi đã! Được rồi, tôi xin khai. Đây không phải là lần đầu tiên tôi không hoàn thành công việc được thuê. Trong vụ ày tôi bị mất đi hai thằng bạn thân nên cũng không cảm thấy bắt buộc phải trả lại số tiền đẫm máu ấy”

“Hai…”

“Tôi không cởi quần áo của cô ta! Quái quỉ, anh nghĩ tôi là loại người gì?”

“Ba …”

“Anh ngừng việc đếm đó đi, được không? Tôi sẽ kể tất cả mọi chuyện. Thật ra, tôi đã giúp cô ấy đấy. Tôi không muốn giết một người còn quá trẻ, ngay cả khi nghĩ cô ta là con trai kia. Và chắc chắn tôi không bao giờ giết phụ nữ”

Damian vẫn không hạ thấp mũi súng “Làm sao mày biết cô ấy không phải con trai?” anh nghi ngờ “Chắc chắn cô ấy không bao giờ nói ra rồi”

“Đồ chết tiệt! Chính cô ta nói với tôi. Cô ta còn tỏ ra rất giận dữ khi tôi gọi cô ta là chàng trai”

“Mày lại tiếp tục nói dối …”

“Không đâu, tôi thề đấy! Chuyện là thế này, cô ta bị bắn vào đầu. Vết thương không nguy hiểm nhưng ảnh hưởng tới thần kinh. Cô ta không thể nhớ ra điều gì, ngay cả lý do vì sao lại

đóng giả con trai”

Damian thở dài thất vọng, vậy là nỗi lo sợ của anh đã trở thành sự thực. Anh hạ súng “Cô ấy thật sự mất trí nhớ?”

Bucky gật đầu nói thêm. “Cô ta tỏ ra rất thất vọng. Việc này dễ hiểu thôi. Tôi sẽ phát điên ếu không thể nhớ nổi tên của chính mình”

“Mày nói đã giúp đỡ cô ấy. Bằng cách nào?”

“Tôi thuyết phục cô ta nên rời khỏi vùng này; đó là lý do tôi đưa cô ta về đây. Nhưng khi nhận ra cô ta không biết nguyên nhân bị bắn, tôi tìm cho cô ta bộ quần áo sạch, băng bó vết thương và đưa cô ta lên chuyến tàu đi về phía đông”

“Cái gì? Mày làm cái quái quỷ gì thế?” Damian nghi ngờ kêu lên

“Cô ta ở đây sẽ rất nguy hiểm. Ngoài ra, cũng vì cô ta muốn tìm hiểu xem mình là ai”

Lúc này Damian chỉ muốn cho gã Bucky một phát đạn vì hành động ngu ngốc này “Tại sao cô ấy lại cho rằng có thể tìm ra tung tích của mình trên một chuyến tàu chết tiệt nào đó mà không biết phải đi đâu và phải hỏi những ai?”

“Ồ! Thưa ngài, tôi không đưa cô ấy vào ngõ cụt đâu” Bucky tức giận “Chuyến tàu đi đến thị trấn Waco, trang trại K.C. con ngựa của cô ta thuộc về trang trại đó, hay ít ra nó đã được đóng dấu sắt nung ở đó. Biết đâu có người nhớ ra cô ta hoặc con ngựa đẹp mã ấy thì sao? Và họ có thể biết được cô ta là ai”

Vậy là gã này cũng không đến nỗi ngu lắm, nhưng có vẻ vẫn …”

“Sao mày không nghĩ là tao có thể giúp được cô ấy? Hơn nữa, bọn mày đang đi cùng với nhau đấy”

“Tôi không nghĩ là anh vẫn còn sống để giúp đỡ được ai vì tôi biết rõ bọn thuê giết anh thuộc loại người nào. Và tôi không muốn cô gái đó dính vào cái tổ ong vò vẻ anh đã chọc tới. Vì vậy tôi đưa cô ta đến nơi có thể tìm ra câu trả lời cô ta mong muốn và không bị bắn nữa. Tôi cũng hy vọng, nếu có nhớ lại mọi việc, cô ta sẽ đủ thông minh để không quay trở lại đây”

Damian thở dài. Dù có mắng mỏ thêm nữa cũng chỉ vô ích, trong khi gã đã cố gắng làm tất cả để giúp đỡ Casey. Gã không thế biết là cha nàng tặng con ngựa đó cho nàng và bây giờ chính Casey cũng không còn nhớ đến việc này. Gã càng không thể biết được cho nàng đã mua con ngựa đó của ai, hay trước đó nó từng qua tay bao nhiêu chủ. Rõ ràng đi tìm Casey cũng chỉ như tìm kim đáy biển

Và lúc này những việc Damian có thể làm được là …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK