Cảnh sát trưởng đứng đón trước cổng và biết rằng mọi người đang chú ý tới mình. Cho dù ông ta có nhận tiền của Jack hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nếu muốn giữ nguyên chức vụ, ông ta phải tôn trọng pháp luật, ít ra là trong trường hợp này. Hơn nữa, còn có cả một đám đông đang chửi rủa và gã Jack kia cũng hết thời rồi. Trước đây họ sợ hãi không dám thể hiện nỗi bất bình vì những lời đe dọa nhưng giờ đây họ không còn sợ nữa
Damian thông báo cho cảnh sát trưởng biết Jack sẽ bị đưa về New York để tòa án xét xử vì tội giết người. Còn Jethro được giao cho cảnh sát ở đây và ông ta cũng nên truy bắt nốt Elroy. Thật ra bắt hắn lúc này cũng khá dễ vì hắn đã bị thương nặng và không thể trốn lâu được
Damain rút trong ví ra một tờ giấy và đưa cho cảnh sát trưởng. Casey quá đỗi kinh ngạc khi liếc qua vai anh và nhìn thấy … giấy bổ nhiệm cảnh sát Liên bang mang tên anh. Thật chẳng ra làm sao, lẽ ra anh nên nói cho nàng biết sự thật anh là cảnh sát chứ không nên để nàng tự đoán già đoán non như vậy
Đó thật sự là điều ngạc nhiên thú vị đấy chứ? Vả lại nàng cũng phải thú nhận anh quả là chàng cảnh sát đẹp trai trong bộ complet sang trọng đang mặc. Ngay cả khi đây chỉ là một nghề tạm thời với mục đích truy bắt Curruthers đi nữa
Sau đó họ cưỡi ngựa tới Culthers, mang theo gã Jack. Họ sẽ tiết kiệm được thời gian nếu lên được tàu ở Sanderson. Và như vậy họ sẽ được thoải mái trong toa tàu riêng vẫn còn ở đó
Tuy nhiên anh cần rẽ qua một ngân hàng có khả năng chuyển đổi tiền mặt để trả tiền cho Casey, và nàng vẫn đi cùng anh. Nàng mong sao không phải như vậy. Càng ở bên anh nàng càng thấy bực bội vì không được đi cùng anh mãi mãi. Nàng cố ra vẻ phớt lờ anh và cho đó là cách lựa chọn nên làm. Nếu anh có vô tình bắt gặp cái nhìn của nàng. Casey sẽ giả bộ như
đang chìm đắm trong suy nghĩ còn ánh mắt có hướng về phía nào cũng không mang ý nghĩa gì
Họ lại phải đi qua thị trấn Langtry, nhưng chuyến tàu chỉ đỗ lại đây vài tiếng. Cả hai đều nhất trí không nên xuống sân ga và cho đó là cách khôn ngoan nhất. Họ không muốn mạo hiểm với tâm trạng bất thường của ông chánh án Bean, vì những lý do rất rõ ràng
Thật không may, người ta vẫn nhận ra toa tàu của anh và hẳn lão già đó lại hết tiền uống rượu, bởi vì một nhân viên hành pháp đã đến gõ cửa sau khi tàu đỗ được hai mươi phút. Casey rất muốn từ chối lời mời đến chỗ ông ta. Nàng có thể cùng con Sam già rời khỏi đây trước khi anh
chàng kia kéo theo cả đội cảnh sát đến vây bắt. Nhưng làm vậy nàng sẽ phải bỏ Damian lại vì anh không mang theo ngựa. Anh nghĩ họ không cần gì đến ngựa nữa. Và nàng chắc chắn không thể chất cả ba người lên lưng con Sam già được
Không còn cách nào khác, nàng đành cùng Damian đến phòng xử án của Roy Bean. Lũ bạn rượu của ông ta cũng có mặt hết ở đó. Còn Bean thì đang nhìn họ với nụ cười rạng rỡ. Điều này khiến Casey càng phải thận trọng hơn
Anh chàng nhân viên bước lại gần và thì thầm gì đó vào tai Roy Bean. Trông lão có vẻ rất kinh ngạc. Lão đã gặng hỏi về sự có mặt của họ và bây giờ lại có lý do để nhúng mũi vào
Không để họ phải hồi hộp, lão nói ngay “Cậu này kể là hiện đang có một tên tù trong toa tàu sang trọng của các bạn. Chính là gã các bạn đang truy tìm phải không?”
“Đúng vậy” Damian trả lời
“Chó má thật” Bean vừa nói vừa nhăn nhở cười rồi liếc nhìn lũ bạn nhậu đang ngồi sắp hàng bên quầy trông như đống đồ đạc cố định. “Có vẻ như chúng ta sắp được treo cổ một gã tội phạm rồi đấy, các chàng trai”
Damian lắc đầu và ném lên bàn giấy bổ nhiệm “Tôi e không được đâu. Là cảnh sát liên bang, tôi có quyền đưa gã này ra tòa tại bang hắn đã gây tội ác”
Bean có vẻ thất vọng, thậm chí còn thở dài “Dĩ nhiên cậu có quyền. Nhưng tôi cũng rất vui nếu được treo cổ hắn cho cậu”
Damian lấy lại tờ giấy bổ nhiệm “Xin cảm ơn nhã ý của ngài. Nếu như đó là tất cả …”
“Chưa đâu, còn chuyện này nữa” ông ta vội ngắt lời “Hai người vẫn gắn bó với nhau đấy chứ?”
Casey không thể không nhớ lại cảnh Damian định tìm kiếm người hủy bỏ mối ràng buộc giữa hai người. Nàng cáu kỉnh trả lời “Chỉ vì chúng tôi chưa tìm ra ông chánh án nào thôi, … thưa ngài”
“Người ta gọi tôi là vị chánh án duy nhất quanh đây, thưa cô” lão nhăn nhở cười
“Bây giờ tôi phải thú nhận lần trước, khi các bạn rời khỏi đây, tôi có nghĩ ngợi và cảm thấy hơi hối hận. Tôi đã làm tròn trách nhiệm của một chánh án bởi vì hai người đi cùng nhau là phạm tội. Nhưng tôi quên chưa nói hết, tôi sẽ vui lòng hủy hôn cho các bạn nếu cuộc hôn nhân này không như ý, cũng chỉ với năm đô – la lệ phí. Và bây giờ chính các bạn đã thú nhận là muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, tôi nghĩ tôi có thể giúp được đấy. Với quyền được trao, tôi tuyên bố hủy bỏ hôn ước giữa hai người” Lão đập mạnh cái búa trên bàn “Tất cả hết năm đô – la. Trả lệ phí cho nhân viên hành pháp”