Bà đã gõ cửa ngay sau khi nàng lên phòng được một lúc. Casey cũng đang chờ đợi mẹ. Hai mẹ con luôn gần gũi và nói chuyện thoải mái với nhau. Có khá nhiều đề tài họ không bao giờ nói trước mặt ông Chandos.
-Con béo lên đấy... nhưng cân đối hơn rất nhiều- bà nhận xét.
Casey đỏ mặt. Thật sự nàng không nhận ra hông và ngực có thêm nhiều đường cong hơn trước đây. Lẽ ra nàng phải vui mừng vì lời bình phẩm này sau khi đã chờ đợi từ lâu. Nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác hoàn toàn khác.
-Cuối cùng thì con đã có dấu hiệu trưởng thành mà mẹ luôn cho rằng còn lâu con mới có rồi nhé.
Bà Courtney gật đầu, nhưng sau vài nhát lược, bà nhận xét:
-Cha con cho là dường như có điều gì đó khiến con buồn. Chuyện gì xảy ra mà con không thích kể?
-Nếu mẹ gọi tình yêu là việc không bình thường thì mẹ nói đúng đấy- Casey thở dài .
Lẽ ra nàng không nên nói ra điều này. Chảng ích lợi gì khi nói về một chuyện không thể thay đổi, không thể giải quyết được.
Nhưng bà Courtney có vẻ thích thú.
-Con nói thật chứ? Mẹ đã nghĩ không có chàng trai nào quanh đây khiến con chú ý... cậu ta không phải người vùng này? Mẹ đoán, anh chàng miền Đông, đúng không nào?
Casey gật đầu, thở dài nhưng nàng quả quyết.
-Con sẽ quên chuyện này.
-Tại sao con phải làm thế?
Casey chớp chớp mắt nhìn mẹ qua tấm gương.
-Có lẽ vì anh ấy không đáp lại tình cảm cuả con. Có lẽ vì anh ấy xuất thân trong tầng lớp thượng lưu ở New York còn con chỉ là cô gái nhà quê mà anh ấy không bao giờ muốn lấy làm vợ. Và có lẽ vì con sẽ cảm thấy hết sức xa lạ giữa một thành phố lớn, mà con không thể nghĩ là mình sẽ sống ở đó. Có lẽ vì...
-Có lẽ con đưa ra quá nhiều trở ngại đấy- bà Courtney trách móc- Con có chắc là anh ta không có tình cảm với con không? Mẹ tin là không có chàng trai nào không yêu con... một khi đã quen biết con.
Casey cười khúc khích.
-Đúng là... con hát mẹ khen hay.
-Mẹ nói nghiêm túc đấy- bà khẳng định- con xinh đẹp, thông minh và linh hoạt trong mọi việc. Con gánh vác được cả những công việc cuả đàn ông. Mẹ nghĩ con có thể làm được bất cứ việc gì, nếu con muốn.
-Con nghĩ không phải tất cả đàn ông đều đánh giá cao điều đó đâu- Casey nhăn nhó.
-Có lẽ không phải tất cả- bà Courtney trả lời- Nhưng những khả năng cuả con tạo cho con vẻ cương quyết, càng tôn thêm nét quyến rũ. Cậu ta là... Damian phải không?
-Damian Rutledge... đời thứ III.
-Đời thứ III ư? nghe có vẻ ấn tượng đấy. Nhưng cậu ta không bị con thu hút à?
Casey nhíu mày nhớ lại nỗi đau mê họ đã cùng chia sẻ với nhau. Nỗi đam mê ấy thật sự xuất phát từ sự quyến rũ ở cả hai phía hay chỉ vì đối với anh, nàng là người phụ nữ duy nhất có mặt bên anh suốt thời gian họ đi cùng nhau?
-Một người đàn ông có thể bị hấp dẫn bởi một phụ nữ nhưng không muốn lấy cô ta. Có nhiều vấn đề cần phải xem xét đối với người vợ, ví dụ như cô ta có phù hợp với cuộc sống cuả anh ta hay không. Anh ấy không muốn lấy con. Con chắc chắn như vậy.
-Làm sao con khẳng định được điều đó?
-Vì bọn con đã lấy nhau và anh ấy đã tìm cách để bọn con được ly dị.
Cái lược rơi khỏi tay bà Courtney.
-Con đã làm gì?
-Không phải do con bằng lòng, thưa mẹ, và cuộc hôn nhân đó cũng được huỷ bỏ rồi.
-Con định nói gì, không bằng lòng ư? Ai bắt buộc hai đứa phải kết hôn?
Casey gật đầu.
-Mẹ có thể đã nghe nói về chánh án Roy Bean ở Langtry. Ông ta tự rút ra kết luận Damian và con đi cùng nhau là phạm tội. ông ta làm lễ kết hôn cho bọn con chỉ vì năm đô la lệ phí, không có cha mẹ làm chứng, và bọn con cũng không thể làm gì được.
-Thật là... vô nhân đạo!
Casey đồng tình.
-Đúng vậy, Damian đã rất giận dữ và cố tìm vị chánh án khác ở mỗi thị trấn bọn con đi qua sau đó để hủy bỏ cuộc hôn nhân này. Bọn con không tìm ra một ai và trên đường quay về qua Lantry, lão già đó lại làm thế một lần nữa. Lão ta tự quyết định hủy hôn, không cần hỏi han gì bọn con cũng chỉ vì năm đô la lệ phí khác.
Bà Courtney ngồi xuống bên Casey và vòng tay ôm con gái vào lòng.
-Ôi con yêu, mẹ rất tiếc. Việc đó hẳn là rất khó khăn đối với con, nếu lúc đó con đã yêu cậu ấy.
Casey cố giũ sạch mọi việc.
-Không sao đâu. Con biết rõ anh ấy không thuộc về con, cuộc sống cuả bọn con khác xa nhau, khó mà hoà hợp được. anh ấy sẽ không được thoải mái nếu phải rời thành phố còn con cũng vậy, giữa hai chúng con chẳng có gì chung. Chỉ mong sao lý trí có thể thắng được tình cảm yếu đuối trong con.
Bà Courtney dường như không muốn chấp nhận điều này.
-Mẹ từng nói con có khả năng làm được mọi việc, nếu muốn, phải không? Tại sao con phải đau khổ vì anh chàng đó? Con bắt được bọn tội phạm. Con sẽ gánh vác công việc quản lý Bar M. Tại sao con lại né tránh thể hiện lòng khát khao yêu thương cuả con?
-Bởi vì con nghĩ con không thể có được anh ấy.
-Con nói là lúc này con đã mất cậu ấy, phải không? Hay con rất đau khổ vì bỏ lỡ cơ hội tốt nhất? Những cản trở mà con tưởng tượng ra cũng có thể khắc phục được, con yêu. Ai nói là con phải sống tại thành phố cả đời, hoặc anh chàng kia phải sống ở nông thôn hay không? ai nói các con không thể sống ở cả hai nơi và hưởng hạnh phúc... vì các con được ở bên nhau?
-Nhưng anh ấy không muốn lấy con?
-Thì hãy thay đổi suy nghĩ cuả cậu ấy đi- mẹ nàng giảng giải- nếu con không nghĩ ra cách nào, mẹ sẽ rất vui lòng cho con lời khuyên.
Rồi bà Courtney đỏ mặt vì lời nói cuả chính mình. Casey mỉm cười với mẹ. Nàng biết bà chỉ mong nàng được hạnh phúc nhưng bà quên mất một điểm. Làm sao Casey có thể hạnh phúc nếu phải gài bẫy để có được lời cầu hôn cuả Damian trong khi anh không thực sự yêu nàng?