Sáng nay, họ khởi hành muộn do Casey phải đi kiếm thức ăn cho bữa sáng vì đã dùng hết số bột và đồ hộp cuối cùng vào bữa tối qua. Ở mỗi thị trấn nàng chỉ mua thực phẩm đủ dùng cho tới thị trấn tiếp theo. Nhưng lần này anh chàng miền Đông và hai tên cướp kia đã làm hỏng dự tính. Tuy nhiên, họ vẫn tới Coffeyville vào giữa buổi sáng, chậm hơn một giờ so với kế hoạch
Coffeyville là một thị trấn buôn bán khá lớn. Casey cũng đã tưởng tượng như vậy vì nàng biết ở đây có tới hai ngân hàng. Khi cởi ngựa dọc theo đường phố chính dẫn đến đồn cảnh sát, nàng để ý thấy cả hai ngân hàng Quốc Gia I và Condon đều nằm ngay trên con phố trước mặt. Nàng nhìn quanh để tìm một chỗ tiện lợi cho việc theo dõi
Và nàng thất vọng khi thấy người ta đang tháo bỏ những hàng rào phía trước hai ngân hàng. Bọn cướp có thể buộc ngựa ở ngay lối vào để dễ dàng tẩu thoát. Như vậy hướng đột nhập của chúng sẽ là phía trước hoặc hai bên hông ngân hàng. Nhưng nếu thấy chỗ này không có hàng rào, bọn chúng có thể nghi hoặc gì đó và quyết định không vội tấn công rồi sẽ bỏ đi
Sự bỏ đi ấy có thể là tốt cho thị trấn này nhưng nàng sẽ không bắt được chúng. Và đành sẽ phải dựa vào đặc điểm nhận dạng của từng tên nếu muốn đưa bọn chúng ra pháp luật
Còn lúc này, tất cả vẫn rất yên tĩnh, nàng sẽ có đủ thời gian để giải quyết hai tên cướp ngựa và tiếp tục chuẩn bị cho vụ cướp ngân hàng kia
Casey phân vân không biết có nên báo cho cảnh sát trưởng ở đây về kế hoạch của băng cướp Dalton hay không. Luôn luôn có hai khả năng xảy ra: ông ấy có thể cám ơn nàng vì thông tin và khuyên nàng nên đứng ngoài để ông ấy một mình lập công và … nhận tiền thưởng; cũng có khả năng ông ấy sẽ chế giễu, không tin nàng, vì băng Dalton chỉ chuyên về cướp tàu. Hơn nữa, nàng lại chưa bao giờ bắt nhiều tên tội phạm cùng một lúc. Vậy nàng sẽ quyết định điều này sau khi gặp cảnh sát trưởng
Nhóm Casey gây sự chú ý cho mọi người trên đường khi cưỡi ngựa theo từng cặp, đặc biệt là Vince và Billybob vẫn đang bị trói. Một số hiếu kỳ tiến lại gặp, giúp họ lôi hai tên cướp xuống ngựa và lôi chúng vào đồn. Hóa ra, ở đây đã sẵn lệnh truy nã cùng một món tiền thưởng nhỏ dành cho người bắt được hai tên này, vì đây không phải là vụ cướp ngựa đầu tiên của bọn chúng. Chính vì thế Damian không cần phải khai báo nhiều về những việc đã xảy ra, anh chỉ cần miêu tả lại cổ xe ngựa và người đánh xe mất tích
Casey rất bực mình vì sự nhầm lẫn của mọi người. Vì lý do quái quỷ nào đó, không chỉ một mà tất cả đều cho rằng Damian đã bắt hai tên cướp kia. Có lẽ do anh ta trông cao to, khỏe mạnh trong khi mình lại như trẻ con – nàng nghĩ – những ấn tượng ban đầu đó thật ngớ ngẩn
Sau khi cảnh sát trưởng cho phép, Damian rời khỏi đồn. Casey bước theo để chào anh trước khi nàng kết thúc công việc của mình
“Chúc ông tiếp tục cuộc hành trình một cách may mắn” nàng nói và đưa tay ra
“Tôi sẽ yên ổn thôi … ít ra là khi tới được Texas” anh trả lời
“À, đúng rồi, ông đang trên đường truy tìm kẻ thù. Chúc ông hoàn thành công việc”
Damian nắm chặt bàn tay nàng. “Cám ơn vì sự giúp đỡ, Casey” Nếu không gặp được cậu, có lẽ tôi vẫn đang còn lạc đường ở đấy”
Casey đỏ mặt rút vội tay về vì sự đụng chạm của anh rõ ràng làm cho nàng bối rối. Nhưng Damian không nhận ra vẻ lung túng ấy, lại tỏ ra sôi nổi quan sát đường phố để đánh giá tình hình thị trấn
“Vậy thì tạm biệt” nàng nói rồi vội vã quay vào trong
Chắc chắn đây là lần cuối cùng nàng gặp Damian III. Có thể anh ta sẽ đặt phòng tại khách sạn sang trọng nhất còn nàng sẽ chỉ tìm nhà trọ rẻ tiền, vì tiết kiệm là một trong những chủ trương của nàng. Buổi tối nàng sẽ đến các quán rượu vì đó là nơi lý tưởng để thu thập thông tin cần thiết. Còn đối với anh chàng kia, chắc chắn anh ta sẽ đến nhà hát, nếu như ở đây có
Theo nàng, anh ta nên trở về nhà, về với thành phố của mình. Miền Tây hoang dã này không phù hợp với những người không sinh sống nơi đây. Anh ta đã nhận ra điều đó chưa nhỉ? Anh ta đã biết gì về vùng đất này? Không hề. Người miền Đông khác hẳn với dân miền Tây. Họ không quen và khó thích nghi với cuộc sống thiếu thốn tiện nghi … Casey vẫn tiếp tục nghĩ về Damian trong khi lẽ ra nàng không nên như vậy
Nàng lại đắn đo không hiểu có nên kể rõ mọi chuyện cho cảnh sát trưởng hay không. Nàng không thể nói nhiều với các nhân viên cảnh sát vì sẽ phải nghe họ trêu chọc mình, rằng hẳn là nàng đã vô tình đi ngang qua hai tên cướp đang chìm trong giấc ngủ hoặc đang say xỉn chứ không làm sao một thằng bé thế này có thể bắt được bọn chúng. Nàng không thèm cải chính những suy đoán đó. Càng ít người biết khả năng của nàng càng tốt
Câu chuyện giữa nàng và cảnh sát trưởng kết thúc sau hai mươi phút. Ông đề nghị nàng quay lại vào hôm sau để lĩnh thưởng hai trăm đô – la. Số tiền không nhiều vì Vince và Billybob mới bước vào con đường phạm tội chưa lâu
Nhưng rồi, mọi đắn đo cân nhắc không còn quan trọng nữa. Có tiếng súng nổ, không thể lầm lẫn được, mà không chỉ có một tiếng súng. Quên mất sự có mặt của nàng, cảnh sát trưởng và các nhân viên cảnh sát vội vàng lao ra ngoài
Casey thật sự mong bọn cướp Dalton chưa đến thị trấn. Nhưng từ trong thâm tâm, nàng sợ rằng hy vọng chỉ là hảo huyền. Với tiếng súng đó, rõ ràng bọn chúng bắt đầu thực hiện kế hoạch cướp ngân hàng rồi.