• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27 Hội trường 1

Viết ra bài hát, bây giờ đối với Dương Lỗi mà nói, bán đi là tốt nhất. Dương Lỗi không có thứ gì, chỉ dùng một bài hát đơn thuần rất khó kiếm được bao nhiêu tiền.

Những công ty lớn kia hoạt động, số tiền kia mới có thể vào như nước.

Dương Lỗi cũng có suy nghĩ này, điều hắn cần làm chính là nắm chắc bản quyền là được.

...

Trong nháy mắt liền trôi qua hai ngày, Dương Tuyết Nhu và Dương Lỗi đều đến Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan.

Dương Lỗi vẫn luôn ở nhà, vừa hay ra ngoài một chút.

"Tiểu Lỗi, cháu đi dạo quanh trường, cô đi trước đây". Sau khi Dương Tuyết Nhu nói xong, liền đi chuẩn bị việc biểu diễn hội trường, còn Dương Lỗi liền đi dạo trong trường đại học.

Trong khuôn viên trường, từng sinh viên đang đi lại, toát lên hơi thở trẻ trung tràn trề.

Hai mươi tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của đời người.

So sánh mà nói, Dương Lỗi cảm thấy bản thân hai mươi lăm tuổi đã già.

Hắn nhớ đến cuộc sống của mình trong trường học, liền lấy điện thoại ra, nhấn vào nhóm kk được ghim ở đầu, sau đó kích vào, nhưng nhóm kk kia hiển thị đã gạch bỏ.

Yên lặng liếc nhìn ghi chép cuộc nói chuyện trước kia, Dương Lỗi nhớ đến cô gái xinh đẹp với đôi mắt sáng, buộc tóc đuôi ngựa.

"Ay ya, bạn học, tôi nhớ nhầm đường rồi, thật ngại quá". Cô gái tốt bụng dắt Dương Lỗi quẹo trái quẹo phải trong Đại học Thanh Bắc, sau đó tự mình chóng mặt, cô ấy nhìn Dương Lỗi nói xin lỗi.

Lặng lẽ quan sát một lúc, Dương Lỗi thở dài trong lòng.

Ánh mắt nhìn xuống dưới, lúc này nhóm kk của lớp cấp ba đã im ắng gần nửa tháng lại rất sôi nổi, nhìn xuống đã có tới hơn 99 tin.

Dương Lỗi kích vào, thì ra có bạn học cấp ba kết hôn.

Người kết hôn tên là Vương Tiểu Minh, ban đầu ở lớp cấp ba không hề nổi bật, thành tích xếp cuối lớp, còn lúc thi đại học, Vương Tiểu Minh không thi đậu liền không đi học nữa, mà ra ngoài làm thuê.

Dương Lỗi mơ hồ biết được một số chuyện liên quan đến Vương Tiểu Minh, nghe nói Vương Tiểu Minh bây giờ mở một nhà hàng, tự mình làm ông chủ.

"Hôm nay tôi kết hôn, các bạn học có thể tụ họp một chút vào buổi trưa gần nhà hàng Lý Duyệt Tân". Vương Tiểu Minh nói trong nhóm.

"Ha ha, giám đốc Vương mời, chúng tôi đương nhiên phải đi!"

"Bây giờ giám đốc Vương làm ăn càng ngày càng lớn, trước đó tôi đi đến nhà hàng kia, oa, rất nhiều người đó".

“Đúng vậy, giám đốc Vương chính là người giỏi nhất trong lớp chúng ta bây giờ".

Trong nhóm liên tục nói chuyện, một số người nói lời thể hiện sự tâng bốc.

Bây giờ mọi người cho dù học đại học, cũng tốt nghiệp đại học vài năm rồi, sớm cảm nhận được cái gì gọi là xã hội.

Vương Tiểu Minh trong nhóm rất khiêm tốn đáp lại: "Đâu dám, đâu dám, làm ăn nhỏ mà thôi".

Trong nhóm rất náo nhiệt.

Dương Lỗi khẽ nhìn một lát, hắn không biết chuyện hôm nay Vương Tiểu Minh kết hôn, xem hình trong nhóm, rõ ràng có rất nhiều bạn học đi, chắc là Vương Tiểu Minh mời.

Dương Lỗi không nhận được lời mời, điều này rất bình thường.

Lúc hắn học cấp ba vẫn đứng hạng nhất trong lớp, cho nên trên cơ bản hắn không hợp giao thiệp với người có thành tích kém hơn một chút, mọi người đều có vòng quan hệ nhỏ của mình, những người ngồi hàng trước, những người ngồi hàng sau…

"Lớp trưởng?"

Chính lúc nhìn tin nhắn trong nhóm, bỗng nhiên đằng sau một giọng nói vang lên, trong giọng nói dường như có vẻ không chắc chắn.

Quay người lại nhìn, Dương Lỗi nhìn thấy một cô gái đeo kính.

Khuôn mặt cô gái không phải quá xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, lúc này trong tay cầm hai cuốn sách.

"Lớp trưởng, thật sự là cậu sao?" Cô gái này nhìn khuôn mặt của Dương Lỗi, vui mừng nói: "Dáng vẻ của cậu không thay đổi chút nào?"

"Chu Cầm?"

Nhìn thấy cô gái này, Dương Lỗi hơi kinh ngạc.

Chu Cầm là bạn học cấp ba của hắn, thành tích học tập của hắn lúc cấp ba vẫn là thứ nhất, cho nên luôn đảm nhận chức lớp trưởng, về Chu Cầm, chính là lớp phó học tập.

Chu Cầm đi qua, cô ấy không ngờ rằng, lại gặp được Dương Lỗi trong trường này.

"Lớp trưởng, làm sao cậu đến Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan?" Chu Cầm hỏi.

Cô ấy biết Dương Lỗi lúc trước thi vào Đại học Thanh Bắc, chuyện sau này thì không biết nữa.

Dù sao cho dù là bạn học cấp ba, nhưng gia đình không cạnh nhau, chuyện xảy ra với Dương Lỗi cô ấy căn bản không biết.

Dương Lỗi mỉm cười nói: "Hôm nay không phải Hội trường của đại học kinh tế tài chính thành phố Lan sao? Vừa hay rảnh rỗi, vào xem một lát".

Hắn nhìn về Chu Cầm hỏi: "Tại sao cậu ở đây?"

Thành tích của Chu Cầm cũng rất tốt, có thể trở thành lớp phó học tập, thành tích của cô ấy có thể đi đâu được chứ? Mặc dù không thi vào đại học Thanh Bắc, nhưng thi được 985 điểm.

Nghe Dương Lỗi hỏi, Chu Cầm mỉm cười nói: "Bây giờ tôi là giảng viên của Đại học kinh tế tài chính Thành phố Lan".

Sau khi cô ấy tốt nghiệp quay về nhà làm việc, thi vào giảng viên của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, bây giờ là một người hướng dẫn của lớp học.

"Ồ, giảng viên?" Dương Lỗi kinh ngạc nhìn về Chu cầm, tính cách của Chu Cầm rât dịu dàng.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của cô ấy, quả thực rất giống giáo viên.

"Đúng rồi, lớp trưởng, lớp chúng ta có một số bạn học làm việc ở thành phố Vu, bình thường chúng tôi hay tụ họp. Lát nữa họ cũng sẽ đi qua hội trường Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, đến lúc đó gặp nhau một lúc". Chu Cầm mỉm cười hỏi.

Tính ra, cô ấy và Dương Lỗi sau khi tốt nghiệp cấp ba, Dương Lỗi tham gia hai lần họp lớp, sau đó cũng không gặp nhau nữa.

Nghe Chu Cầm nói vậy, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Được".

Rất nhiều bạn học sau khi tốt nghiệp lựa chọn về quê phát triển, điều này rất bình thường.

...
Chương 28 Hội trường 2

Đi tới sân trường lớn của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, Dương Lỗi không đi lên, liền nhìn dọc theo sân trường.

Tính ra, hắn rời trường mấy năm rồi, bây giờ dường như lại quay về cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ ban đầu.

"Lớp trưởng, thật sự là cậu rồi!"

"Lớp trưởng, lâu quá không gặp!"

Chu Cầm rời đi một lúc, lại có bốn người đến bên cạnh, hai nam hai nữ.

Họ nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt nở nụ cười, đi qua chào hỏi.

Dương Lỗi lúc trước là lớp trưởng, danh tiếng trong lớp rất cao.

Khả năng ghi nhớ của Dương Lỗi rất tốt, cũng nhận ra nhóm người, mỉm cười gọi từng cái tên.

Bạn học tụ họp, đương nhiên là nói qua tình hình của mỗi người, một người nam nhìn về Dương Lỗi, mỉm cười hỏi: "Lớp trưởng, bây giờ cậu đang làm gì?"

Một cô gái nhìn về Dương Lỗi, cười hi hi nói: "Lớp trưởng trước kia thi đậu Đại học Thanh Bắc, bây giờ ít nhất cũng đi vào tập đoàn công ty lớn rồi".

Trước kia, Dương Lỗi chính là thủ khoa của thành phố, thậm chí phóng viên đặc biệt đến phỏng vấn.

Nghe xong, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Bây giờ viết tiểu thuyết trên mạng".

"Viết tiểu thuyết?"

Nghe Dương Lỗi nói, những người có mặt đều sững sờ.

Ban đầu Dương Lỗi lỗi lạc ra sao? Thủ khoa thi đại học, đi vào đại học Thanh Bắc, có tiếng ở thành phố Vu một khoảng thời gian.

Theo họ thấy, Dương Lỗi sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Bắc ít nhất cũng làm việc trong top 500 công ty lớn, bây giờ lại chạy đi viết tiểu thuyết?

Trong mắt rất nhiều người, viết tiểu thuyết quả thực không phải là công việc đàng hoàng, dù sao tiểu thuyết thứ đồ này học vấn kém, dù là trình độ tiểu học cũng có thể viết được.

Lúc cấp ba, một số học sinh đam mê tiểu thuyết, bị giáo viên bắt được, đều phê bình nghiêm khắc, thậm chí gọi cả phụ huynh.

Cho nên, theo rất nhiều người, tiểu thuyết không phải thứ gì đó hay ho.

Đường đường thủ khoa lại đi viết tiểu thuyết? Đây không thể không nói trái ngược rất lớn.

"Được rồi, hội trường bắt đầu rồi, chúng ta không nói những việc này nữa".

Một cậu thanh niên trước đó có quan hệ khá tốt với Dương Lỗi, thấy biểu cảm của mọi người, vội vàng mỉm cười nói.

Đều bước vào xã hội một vài năm, tâm tư của mỗi người đều khôn khéo hơn, vừa gặp lại nhau ngược lại không đến nỗi chê cười đối phương điều gì.

Mọi người không nói về chuyện công việc nữa, nói về chuyện của Vương Tiểu Minh, một cô gái nói bây giờ Vương Tiểu Minh thật sự phát đạt rồi, tài sản ước tính có mấy triệu, là người giỏi nhất trong lớp.

Một bạn học khác nói sau khi xem xong hội trường sẽ tham gia hôn lễ của Vương Tiểu Minh.

Còn có một bạn học nói Vương Tiểu Minh không mời anh ta, anh ta không đi.

Dương Lỗi ở bên cạnh nghe một số bạn học nói chuyện, vừa hứng thú nhìn về hội trường của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan.

Sau khi trôi qua hơn một giờ, người dẫn chương trình cao gầy ăn mặc xinh đẹp trên sân khấu, thật ra chính là sinh viên năm ba, cô ấy mỉm cười tuyên bố: "Tiếp theo xin mời học tỷ khóa 3 trường chúng ta Dương Tuyết Nhu mang đến bài hát &LTN;ổi gió lên>, nói cho mọi người biết, đây là một bài hát mới vừa xuất hiện".

"Kế tiếp xin mời đàn chị khóa 03 Dương Tuyết Nhu mang đến cho chúng ta ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》, nói cho mọi người biết, đây chính là một ca khúc mới vừa ra mắt nha."

Sau khi nói xong, người dẫn chương trình liền rời khỏi sân khấu.

Mà sau khi cô ấy vừa nói xong, rõ ràng có vài tiếng nghị luận vang lên.

"Ca khúc mới? Hình như lúc trước tôi nghe nói là hát bài《 Chúc Bạn Thượng Lộ Bình An 》”.

"Không biết ca khúc mới này thế nào? Tên là 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 à?"

Âm thanh của loa trên sân khấu trường rất lớn, mặc dù phía dưới có chút ồn ào, nhưng mà âm thanh vẫn có thể truyền khắp khu vực như cũ.

"A, thế mà hát bài 《 Gió Nổi Lên Rồi 》?" Lúc này trên mặt Chu Cầm ở bên cạnh Dương Lỗi lộ ra một tia nghi hoặc.

"Sao vậy? Chu Cầm?" Một cậu trai tò mò hỏi.

Chu Cầm giải thích: "Lúc trước ca khúc được chọn là 《 Chúc Bạn Thượng Lộ Bình An 》."

Cô ấy là giáo viên, biết rõ các tiết mục trong buổi lễ lần này, không nghĩ tới thế mà đổi ca khúc.

"Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?" Dương Lỗi nhìn về phía sân khấu, nhìn cô út của mình bước lên sân khấu.

Tiếng Piano chậm rãi vang lên, giống như tiếng suối chảy, êm tai, khiến cho tinh thần mọi người thoải mái.

"Giai điệu mở đầu rất hay, nghe rất hay."

"Đúng vậy, quả nhiên là một ca khúc mới, bằng không ca khúc hay như vậy không thể nào không bị tôi phát hiện được."

Một số người nghị luận.

Tiếng Piano vang lên, sau đó là tiếng trống dồn dập, tiếp theo là tiếng đàn organ, cùng với tiếng đàn organ vang lên, cuối cùng Dương Tuyết Nhu mở miệng.

_"Cả chặng đường lúc đi lúc dừng_

_"Cả chặng đường lúc đi lúc dừng_

_Theo dấu vết của thiếu niên phiêu bạt_

_Theo dấu vết của thiếu niên phiêu bạt_

_Khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà ga_

_Khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà ga_

_Trong lòng lại có chút do dự_

_Trong lòng lại có chút do dự_

_Không khỏi cười mình càng đến gần quê hương lại lo sợ_

_Không khỏi cười mình càng đến gần quê hương lại lo sợ_

_Vẫn chẳng thể tránh khỏi_

_Vẫn chẳng thể tránh khỏi_

_Mà bầu trời của Trường Dã_

_Mà bầu trời của Trường Dã_

_Vẫn ấm áp như lúc trước_

_Vẫn ấm áp như lúc trước_

_Làn gió thổi qua gợi lại hồi ức ngày xưa. . . . . ."_

_Làn gió thổi qua gợi lại hồi ức ngày xưa. . . . . ."_

. . . . . .

Sau đoạn mở đầu ngắn ngủi, ánh mắt rất nhiều người đều sáng lên.

"Nghe hay đó."

Nói thật, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này có tính hình ảnh rất mạnh, nương theo âm nhạc, ca từ, trong đầu bọn họ thế mà hiện lên từng hình ảnh.

Trước đại học, trên cơ bản bọn họ đều ở trong nhà, cho dù học trung học, cũng là ở thành phố quê nhà, mà học đại học, đối với bọn họ mà nói là lần đầu tiên chân chính rời khỏi nhà.

Lúc quay trở lại lần nữa, vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

Không chỉ có các sinh viên, mà rất nhiều thầy cô, đàn ông trung niên cũng có những cảm nhận khác nhau, đối với bọn họ mà nói, xác thật là đã ở bên ngoài rất lâu.
Chương 29 Vườn trường《 Gió Nổi Lên Rồi 》

Mỗi lần về nhà, đều lo lắng cha mẹ mình có già hơn chút nào không, tóc có bạc thêm chút nào hay không.

Đúng là càng đến gần quê hương lại lo sợ mà!

Âm thanh nói chuyện phía dưới dường như nhỏ hơn một chút, Dương Tuyết Nhu tiếp tục hát.

_"Thuở mới nhận biết thế gian này_

_"Thuở mới nhận biết thế gian này_

_Lưu luyến biết bao_

_Lưu luyến biết bao_

_Nhìn đường chân trời giống như ở ngay trước mắt_

_Nhìn đường chân trời giống như ở ngay trước mắt_

_Cũng từng cam nguyện phiêu bạt xông pha khói lửa một lần_

_Cũng từng cam nguyện phiêu bạt xông pha khói lửa một lần_

_Hiện giờ đã đi qua thế gian này_

_Hiện giờ đã đi qua thế gian này_

_Tất cả lưu luyến_

_Tất cả lưu luyến_

_Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm_

_Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm_

_Lại không kịp đề phòng mà sa vào nụ cười của em"_

_Lại không kịp đề phòng mà sa vào nụ cười của em"_

Nghe đến đó, theo âm điệu vang lên, rất nhiềusinh viên thậm chí cảm thấy da đầu có chút run lên, nhiệt huyết trong lòng dường như cũng bị châm lên, lời ca giống như đã hoàn toàn đi vào trong lòng bọn họ.

Lúc này, bọn họ là những thiếu niên mới bước chân vào đời, hăng hái, cho rằng tương lai thế giới đều sẽ bị bọn họ dẫm nát dưới chân.

Ngày trước lúc mới vừa nhận biết thế gian này, cực kỳ lưu luyến, cũng cam nguyện xông pha khói lửa một lần, loại tự tin và thần thái trong từng câu chữ này hoàn toàn làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết dâng trào, cái mà người ta gọi là tuổi trẻ khinh cuồng, tràn đầy nhiệt huyết.

Mà đi qua thế gian này, nhìn thấy được sự phức tạp của nó, lại gần như vẫn giữ được cái loại tâm tính tuổi trẻ như trước, chưa từng bị năm tháng chà đạp.

Nhịp trống dồn dập, âm nhạc càng ngày càng dâng trào, âm điệu của ca khúc cũng không tự giác mà càng lúc càng cao, trái tim của mọi người cũng không ngừng dâng cao theo âm nhạc này.

Hầu như toàn bộ người nghe đều biết, kế tiếp sẽ là phần điệp khúc của ca khúc.

Quả nhiên, sau đó giọng ca của Dương Tuyết Nhu trở nên lớn hơn, giai điệu cũng cao lên.

_"Tôi từng choáng ngợp với sự rộng lớn của thế giới này_

_"Tôi từng choáng ngợp với sự rộng lớn của thế giới này_

_Cũng từng đắm chìm trong những lời mơ mộng_

_Cũng từng đắm chìm trong những lời mơ mộng_

_Không thật không giả, không hề giãy dụa, không sợ chê cười_

_Không thật không giả, không hề giãy dụa, không sợ chê cười_

_Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy_

_Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy_

_Những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ_

_Những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ_

_Trái tim đã rung động, thì cứ tùy duyên thôi_

_Trái tim đã rung động, thì cứ tùy duyên thôi_

_Ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa"_

_Ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa"_

Điệp khúc chấm dứt, âm nhạc cũng nhẹ nhàng trở lại.

Mà lúc này rất nhiều người cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể bắt đầu dâng trào.

Phần điệp khúc rõ ràng là đang viết về một thiếu niên hăng hái, hướng tới thế giới to lớn, nhưng thanh xuân dần qua đi, đột nhiên cảm thấy bắt đầu có chút mệt mỏi khi đi một mình quá xa, những người đã gặp gỡ chậm rãi rời xa, những chuyện đã trải qua chậm rãi biến mất.

Giống như thanh xuân, có tươi đẹp, nhưng tươi đẹp qua đi lại càng có nhiều sự tiếc nuối.

Lúc này những sinh viên này giống như là đã trải qua những việc này vậy.

"Ca khúc này thật là hay."

"Đúng vậy đó, tôi nghe mà cảm thấy da đầu run lên, trong lòng không biết là có cảm giác gì."

Rất nhiều sinh viên không còn dáng vẻ thàn nhiên như lúc trước nữa, mà chăm chú lắng nghe.

Trên sân khấu, Dương Tuyết Nhu tiếp tục hát.

_"Đoạn đường ngắn ngủn vừa đi vừa dừng_

_"Đoạn đường ngắn ngủn vừa đi vừa dừng_

_Cũng đã đi được một khoảng cách_

_Cũng đã đi được một khoảng cách_

_Chẳng biết những lời vỗ về là chuyện xưa hay là đoạn tâm tình_

_Chẳng biết những lời vỗ về là chuyện xưa hay là đoạn tâm tình_

_Có lẽ chờ mong cũng chỉ là kẻ địch của thời gian_

_Có lẽ chờ mong cũng chỉ là kẻ địch của thời gian_

_Gặp lại em lần nữa_

_Gặp lại em lần nữa_

_Trong ánh nắng ban mai se lạnh_

_Trong ánh nắng ban mai se lạnh_

_Em mỉm cười thật ngọt ngào_

_Em mỉm cười thật ngọt ngào_

_Từ lúc mới vừa nhận biết thế gian này_

_Từ lúc mới vừa nhận biết thế gian này_

_Lưu luyến biết bao_

_Lưu luyến biết bao_

_Nhìn đường chân trời giống như ở ngay trước mắt_

_Nhìn đường chân trời giống như ở ngay trước mắt_

_Cũng từng cam nguyện phiêu bạt xông pha khói lửa một lần_

_Cũng từng cam nguyện phiêu bạt xông pha khói lửa một lần_

_Hiện giờ đã đi qua thế gian này_

_Hiện giờ đã đi qua thế gian này_

_Tất cả lưu luyến_

_Tất cả lưu luyến_

_Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm_

_Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm_

_Lại không kịp đề phòng mà sa vào nụ cười của em_

_Lại không kịp đề phòng mà sa vào nụ cười của em_

_Tôi từng choáng ngợp với sự rộng lớn của thế giới này_

_Tôi từng choáng ngợp với sự rộng lớn của thế giới này_

_Cũng từng đắm chìm trong những lời mơ mộng_

_Cũng từng đắm chìm trong những lời mơ mộng_

_Không thật không giả, không hề giãy dụa, không sợ chê cười_

_Không thật không giả, không hề giãy dụa, không sợ chê cười_

_Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy_

_Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy_

_Những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ_

_Những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ_

_Trái tim đã rung động, thì cứ tùy duyên thôi"_

_Trái tim đã rung động, thì cứ tùy duyên thôi"_

Bắt đầu lần nữa, lúc này trong sân thể dục gần như không có một âm thanh, tất cả mọi người đều đang lắng nghe bài hát này.

Sau đó, một đoạn nhạc dạo tương đối dài vang lên, trong đoạn nhạc này có sự hòa âm giữa đàn ghi-ta điện, trống, Bass điện, v.v…, giống như viên đá rơi vào trong nước, chảy vào trong lòng mọi người.

Không thể không nói, một đoạn nhạc dạo này thật sự rất kinh điển, nó gần như thể hiện ra trọn vẹn cảm xúc đặc biệt trong lòng mọi người, khi mọi người nghe bản nhạc này, trong mắt có vẻ hưởng thụ.

Một bản nhạc hay, thật sự có thể làm cho người ta hưởng thụ.

_"Gió đêm thổi qua những sợi bạc ẩn trong hàng tóc mai_

_"Gió đêm thổi qua những sợi bạc ẩn trong hàng tóc mai_

_Xoa dịu đi những vết sẹo mà hồi ức xưa để lại_

_Xoa dịu đi những vết sẹo mà hồi ức xưa để lại_

_Ánh mắt em đã lúc mờ lúc tỏ, nụ cười em đẹp như hoa_

_Ánh mắt em đã lúc mờ lúc tỏ, nụ cười em đẹp như hoa_

_Hoàng hôn che khuất những bước chân tập tễnh của em_

_Hoàng hôn che khuất những bước chân tập tễnh của em_

_Đi đến bức tranh giấu ở đầu giường_

_Đi đến bức tranh giấu ở đầu giường_

_Trong bức tranh em cúi đầu nói chuyện_

_Trong bức tranh em cúi đầu nói chuyện_

_Tôi vẫn cảm thán trước sự to lớn của thế giới này_

_Tôi vẫn cảm thán trước sự to lớn của thế giới này_

_Cũng say đắm trong những lời tâm tình của thuở thiếu thời_

_Cũng say đắm trong những lời tâm tình của thuở thiếu thời_

_Chẳng còn màng thật giả, chẳng thiết tha vùng vẫy, cũng chẳng bận tâm những lời chê cười_

_Chẳng còn màng thật giả, chẳng thiết tha vùng vẫy, cũng chẳng bận tâm những lời chê cười_

_Cứ thế tôi trả lại thanh xuân cho em_

_Cứ thế tôi trả lại thanh xuân cho em_

_Kể cả những ngón tay từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ_

_Kể cả những ngón tay từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ_

_Những rung động sẽ bay đi theo gió_

_Những rung động sẽ bay đi theo gió_

_Nhân danh tình yêu, em đồng ý chứ?"_

_Nhân danh tình yêu, em đồng ý chứ?"_

Nhạc dạo qua đi, cuối cùng tiếng ca vang lên, xen lẫn với tiếng Piano cuối cùng, ca khúc này rốt cuộc cũng kết thúc.

Sau đó, sau yên lặng ngắn ngủi, toàn bộ sân thể dục lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Quá hay, đây là ca khúc vườn trường hay nhất mà tôi từng nghe."

"Không chỉ có ca từ hay, mà giai điệu cũng vô cùng hay, nhất là đoạn nhạc ở đoạn sau kia, thật sự là nghe đã cái lỗ tai."

"Mà bầu trời của Trường Dã vẫn ấm áp như lúc trước, làn gió thổi qua gợi lại hồi ức ngày xưa, ca từ thật là đẹp quá."

"Trường Dã là huyện Trường Dã của nước Hạ sao?"
Chương 30 Video tuyên truyền vườn trường 1

"Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy, những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ, a, thanh xuân của tôi, tôi đã học đại học năm 3 rồi, còn một năm rưỡi nữa sẽ tốt nghiệp."

"Ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa, chúng ta đang đi trên con đường thanh xuân, bất kể tương lai có bao nhiêu gian nan hiểm trở, tôi cũng sẽ dũng cảm tiến về phía trước."

"Gió Nổi Lên Rồi, tên này, giống như thanh xuân của chúng ta đang bắt đầu khởi động vậy."

"Trước đó không nghe kỹ, ca khúc này tên là 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 phải không? Để tôi tìm thử, tôi quyết định, về sau đây chính là nhạc chuông riêng cho KK của tôi."

"A, sao lại không tìm ra."

Rất nhiều người trong lòng không hiểu sao cảm thấy dâng trào, dường như trong lòng đang bắt đầu dâng trào nhiệt huyết.

Ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này hát về thanh xuân, sự hăng hái của thiếu niên, tự tin, nhiệt huyết, sau đó dần dần trưởng thành, vẫn là cái loại tâm tính của tuổi trẻ đó, chưa từng bị năm tháng chà đạp bào mòn, như ca từ đã viết, trải qua mọi thứ, cuối cùng vẫn ngược sáng mà đi như cũ, mặc kệ gió táp mưa sa.

Dương Lỗi không biết là, ở một thời không khác, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này quả thật rất thích hợp với vườn trường, rất nhiều trường đại học đều hát, thậm chí được lưu hành thời gian rất dài ở trong các trường đại học, cao đẳng, là ca khúc được yêu thích nhất trong lòng rất nhiều người, làm cho người ta khó có thể quên.

Bởi vì, đây là đại biểu cho thanh xuân của mỗi người.

Nhưng mà, rất nhiều người lấy điện thoại di động ra tìm ca khúc này, nhưng lại không tìm được một chút thông tin nào cả.

Lúc này ở bên cạnh Dương Lỗi, trong mắt mấy người Chu Cầm đều hiện lên một tia hồi ức.

"Bài hát này thật là hay."

"Đúng vậy đó, khiến tôi nhớ lại cuộc sống học sinh trung học trước kia, thật muốn trải qua thêm một lần trung học nữa."

Trung học, từng là nơi mà bọn họ muốn thoát khỏi nhất, nhưng mà hiện tại bước ra xã hội vài năm, nhớ lại trung học, những năm tháng đó đối với bọn họ mà nói là khó quên nhất.

Càng là người đã từng trải, khi nghe《 Gió Nổi Lên Rồi 》lại càng có cảm xúc, lúc này tất cả bọn họ đều bị gợi lên hồi ức.

Sau khi Dương Tuyết Nhu hát xong 《 Gió Nổi Lên Rồi 》, buổi lễ cũng đã tới hồi kết thục.

Dương Lỗi trò chuyện với mấy người Chu Cầm một lúc, không nghĩ tới Dương Tuyết Nhu lại gọi điện thoại tới, bảo hắn đến ký túc xá một chuyến.

"Thật ngại quá, tôi có chút việc phải đi trước."

Cúp điện thoại, Dương Lỗi nói xin lỗi với mấy người Chu Cầm.

"Không có gì."

"Lớp trưởng, có thời gian mọi người cùng nhau đi ra ăn một bữa cơm."

Mấy người đều cười nói. Bọn họ cũng muốn rời đi, có hai người chuẩn bị đi tham gia hôn lễ của Vương Tiểu Minh.

"Nhất định." Dương Lỗi mỉm cười.

Nhìn Dương Lỗi rời đi, một cậu trai bỗng nhiên mở miệng nói: "Ai, không nghĩ tới lớp trưởng thi đậu đại học Thanh Bắc, hiện tại lại đang viết tiểu thuyết."

Nhìn anh ta nói chuyện, dường như là cố ý nói như vậy.

Ở trước mặt Dương Lỗi không tiện nói gì, chẳng lẽ không thể nói ở sau lưng sao?

Hơn nữa xem cậu trai này nói dường như là có vẻ tiếc hận, về phần có phải tiếc hận hay không, thì không biết.

Nghe được lời của anh ta, một cô gái thở dài, nói: "Lớp trưởng lợi hại như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, hẳn là có rất nhiều công ty tranh nhau nhỉ?"

Cô ta cũng không hiểu được, sao Dương Lỗi lại đi viết tiểu thuyết.

Cô ta có biết về tiểu thuyết, hoàn toàn có thể vừa đi làm vừa viết, nhưng mà Dương Lỗi chỉ nói viết tiểu thuyết, lại không nói đến những công việc khác, hiển nhiên, Dương Lỗi là đang viết toàn thời gian.

Lúc này, một cậu trai khác, cũng chính là người có quan hệ khá tốt với Dương Lỗi mở miệng nói: "Viết tiểu thuyết thì sao chứ? Lớp trưởng lợi hại như vậy, cho dù viết tiểu thuyết cũng có thể kiếm được tiền."

"Khó lắm." Lúc này lại có một cô gái nói: "Viết tiểu thuyết kiếm tiền rất ít, lúc trước tôi có một người anh họ ở nhà viết tiểu thuyết, không kiếm được tiền, bị cha mẹ đuổi ra ngoài. Tôi nghe nói viết cái này không có mấy người có thể chân chính kiếm được tiền."

Bọn họ nói một hồi, cũng đều tự tan.

Mà cậu trai có quan hệ tốt với Dương Lỗi kia suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn cho Dương Lỗi.

"Lớp trưởng, hiện tại cậu đang viết tiểu thuyết gì vậy, tôi tìm xem một chút."

. . . . . .

Bên kia, Dương Lỗi đi đến nơi, lúc này nơi này không chỉ có Dương Tuyết Nhu, mà còn có một vài lãnh đạo trường mặc chính trang.

Nhìn thấy Dương Lỗi, một người dẫn đầu đi đến cửa, cười nói: "Bạn trẻ Dương quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn trẻ thế này mà đã có tài hoa như vậy, sáng tác ra ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này."

Dương Tuyết Nhu giới thiệu một chút, người đàn ông trung niên đi đầu này là Phó bí thư Đoàn ủy của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, tên là Lý Hải.

Nói một chút, Dương Lỗi mới biết được mục đích của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan là tìm mình.

Bởi vì bộ phận tuyên truyền của bọn họ chuẩn bị chế tác một video tuyên truyền về Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, đối với các trường đại học, cao đẳng mà nói, việc tuyên truyền rất quan trọng, ít nhất là nửa năm sẽ phát một video tuyên truyền, gia tăng danh tiếng trường học một chút.

Mà hiện tại, Lý Hải nhìn trúng ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này, chuẩn bị dùng để làm nhạc nền cho video tuyên truyền về Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan.

Biết việc này, sắc mặt Dương Lỗi không thay đổi, nhưng trong lòng thì rất vui mừng.

Thật sự là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này được trình diễn ở buổi lễ của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, vốn chính là để tạo danh tiếng.

Mà hiện tại, nếu làm ca khúc chủ đề cho video tuyên truyền, chắc chắn càng có thể gia tăng độ nổi tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK