• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91 Làm bà nội

Bỗng nhiên, ánh mắt cô bé nhìn về phía một chỗ, hai mắt sáng ngời, lập tức giãy khỏi tay Tiêu Vũ, chạy tới trước mặt Triệu Tố Lan.

"Bà nội."

Cô bé ôm đùi Triệu Tố Lan, vui vẻ gọi.

Triệu Tố Lan: "???"

Bà nhìn cô bé xinh đẹp như tạc từ ngọc đang ôm đùi mình, vừa nhìn một cái liền thích.

Triệu Tố Lan ngồi xổm người xuống, rất là hòa ái nói: "Bạn nhỏ, có phải là bị lạc cha mẹ không?"

Nghe vậy, trong đôi mắt nhỏ của Dương Kỳ Kỳ lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc. Mình nhìn thấy bà nội, nhưng sao bà nội lại không biết mình chứ?

Lúc này Dương Kỳ Kỳ không khỏi cảm thấy có chút tủi thân.

Trương Hồng Anh ở bên cạnh Triệu Tố Lan cười nói: "Đứa bé này thật là hợp với bà, vừa nhìn thấy bà liền gọi bà nội."

Triệu Tố Lan cười nói: "Tôi cũng thật hi vọng có một cháu gái ngoan."

Hiện tại để cho bà chăm cháu gái và những cái khác, bà cầu còn không được. Lúc này hy vọng lớn nhất trong lòng bà là Dương Lỗi kết hôn, sau đó sinh cho bà cháu trai cháu gái.

Bà nhìn Dương Kỳ Kỳ một cái, cười nói: "Hồng Anh, cô bé này rất giống với Tiểu Lỗi nhà tôi."

Thoạt nhìn, mắt và miệng của cô bé quả thật như đúc từ một khuôn với Dương Lỗi ra.

Lúc này bà nghĩ, nếu cô bé trước mặt này thật sự là cháu gái của mình thì tốt biết bao nhiêu.

"Kỳ Kỳ."

Tiêu Vũ đang mua đồ, thì con gái lập tức giãy khỏi tay mình, chạy về phía xa, Tiêu Vũ lập tức luống cuống, vội vàng chạy tới.

Lúc cô nhìn thấy Triệu Tố Lan, liền lập tức ngẩn người, Dương Lỗi đã từng cho cô xem ảnh chụp của Triệu Tố Lan.

"Mẹ, bà nội không biết con."

Dương Kỳ Kỳ nhìn thấy mẹ mình đã đến, tủi thân nói: "Có phải là bà nội không không thích con không?"

Lúc này Tiêu Vũ cảm thấy có chút bối rối, không nghĩ tới lần đầu tiên mình và mẹ chồng gặp mặt lại là cảnh tượng này, hơn nữa Dương Lỗi còn không ở đây.

"Chào. . . Chào dì. . . Không. . . Mẹ. . ."

Có thể thi đậu đại học Thanh Bắc, Tiêu Vũ rất thông minh, nhưng mà lúc này cô cũng có chút luống cuống chân tay, nói chuyện có chút lộn xộn.

Triệu Tố Lan liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, đang lấy làm lạ sao cô gái này nói chuyện lại lắp bắp như thế, nhưng mà, bà nhìn Tiểu Vũ, càng xem sắc mặt càng hơi thay đổi.

Bà từng nhìn thấy Tiêu Vũ từ trong điện thoại di động của con mình, mấy ngày trước còn xem một lần.

"Mẹ."

Đúng lúc này, Dương Lỗi cũng nhận thấy được tình huống nơi này, nhanh chóng chạy tới, khi nhìn thấy Triệu Tố Lan, hắn cũng ngây ngẩn cả người.

"Cha."

Nhìn thấy Dương Lỗi đến, bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ đang tủi thân lập tức tìm được chỗ dựa, chạy tới bên người Dương Lỗi, muốn hắn ôm.

"Hình như bà nội không thích con." Cô bé tủi thân nói.

"Tiểu Lỗi, con đã về?"

Nhìn thấy con mình, đáng ra Triệu Tố Lan phải thật vui mừng, nhưng mà lúc này ánh mắt của bà hoàn toàn không đặt ở trên người Dương Lỗi, mà là nhìn Tiêu Vũ và một cô bé trong tay cô, cùng với một cô bé trong ngực Dương Lỗi, trái tim bà run lên, nhịn không được hỏi: "Tiểu Lỗi, này. . . Này rốt cuộc sao lại thế này?"

Trong lòng bà mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ, cả người đều hơi kích động.

Bà nhớ tới lúc trước con trai nói cho mình một sự ngạc nhiên.

"Mẹ, đây là Tiểu Vũ, con dâu của mẹ."

Ở dưới ánh mắt của bà, Dương Lỗi nắm tay Tiêu Vũ, đi tới trước mặt bà, trịnh trọng giới thiệu: "Đây là con gái của con và Tiểu Vũ, cháu gái ruột của mẹ, đây là chị Dao Dao, đây là em Kỳ Kỳ."

Nghe tin tức này, Triệu Tố Lan sửng sốt một giây, sau đó hoàn toàn trở nên kích động.

Bà liếc nhìn Dương Kỳ Kỳ một cái, lại nhìn Tiêu Vũ dắt Dương Dao Dao, nhìn khuôn mặt hai bé giống với con trai mình.

Đây là cháu gái ruột của mình, còn là song sinh?

Lúc này Triệu Tố Lan chỉ cảm thấy mình được thần may mắn hoàn toàn đập trúng!

Lúc trước khát vọng lớn nhất của bà là có cháu trai cháu gái, hiện tại liên tiếp xuất hiện, còn là hai đứa.

Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Dương Kỳ Kỳ, Triệu Tố Lan cảm giác trái tim như tan chảy, đây chính là cục cưng của bà đó.

"Kỳ Kỳ đúng không? Bà nội thích cháu mà, rất thích cháu, đến đây nào, bà nội ôm."

Triệu Tố Lan nghe được Dương Kỳ Kỳ tủi thân, rõ ràng có chút kích động, vội vàng nói.

Dương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua Dương Lỗi, Dương Lỗi cười gật đầu với bé, sau đó Dương Kỳ Kỳ liền chạy tới trong lòng Triệu Tố Lan.

"Dao Dao, đây là bà nội của con, mau gọi bà nội." Tiêu Vũ vội vàng nói với Dương Dao Dao.

Dương Dao Dao trông như một bà cụ non, thùy mị gật gật đầu, đi tới trước mặt Triệu Tố Lan, ngửa đầu gọi: "Bà nội."

"Ừ, Dao Dao ngoan." Triệu Tố Lan bế Dương Dao Dao lên.

Bà làm việc nhà nông, sức lực khá lớn, cho nên ôm lên cũng không quá cố sức.

Ôm hai cháu gái, Triệu Tố Lan cảm giác hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của mình, bà nhìn Dương Lỗi, vội vàng nói: "Tiểu Lỗi, con và Tiểu Vũ rốt cuộc là sao thế này?"

Hai cháu gái của mình đã lớn như vậy, thế mà đến bây giờ mình mới biết được?

Bà cũng không hoài nghi cái gì, hai cô bé ngoại trừ đôi mắt, thì những thứ khác gần như là cùng một khuôn với Dương Lỗi lúc nhỏ, vừa nhìn liền biết là cháu gái ruột của mình.

"Mẹ, việc này từ từ con sẽ nói với mẹ." Dương Lỗi cười nói.

"Được."

Lúc này trong lòng Triệu Tố Lan rõ ràng có chút nôn nóng, nhìn thoáng qua Trương Hồng Anh, nói: "Hồng Anh, tôi đi về trước."
Chương 92 Hoà thuận vui vẻ

"A. . . Được, được." Lúc này Trương Hồng Anh cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Dương Lỗi bỗng nhiên có hai con gái?

Trong lúc sửng sốt, trong lòng bà ta cũng hoàn toàn mất đi hi vọng.

Lúc trước bà ta vẫn còn tìm mấy cô gái họ hàng thân thích, muốn tiếp xúc với Dương Lỗi một chút, không nghĩ tới Dương Lỗi đã có con gái, hơn nữa đã lớn như vậy.

. . . . . .

Triệu Tố Lan ngồi xe của Trương Hồng Anh tới, lúc trở về là ngồi cùng xe với Dương Lỗi cùng nhau về nhà.

Bởi vì chỉ có vài phút đi đường, hơn nữa có tài xế ở đây, Triệu Tố Lan không có hỏi cái gì lúc ở trên xe.

Rất nhanh xe liền trở về nhà.

Lúc này trong tiểu khu, người của Thôn Dương gia đang tụ tập thành nhóm, nói chuyện gì đó với nhau.

Trên thực tế, hiện tại tất cả mọi người đều ở trong thành phố làm công, không có nhiều người làm ruộng ở nông thôn.

"Là tên nhóc nhà họ Dương."

Nhìn thấy Dương Lỗi xuống xe, trong thôn lập tức có người bàn tán.

"Lúc trước nhà họ Dương thiếu tiền rất nhiều người trong thôn, nhưng trước đó đều trả hết, cộng lại ít nhất cũng phải mấy trăm đó."

"Lúc trước không biết nguyên nhân, ngày hôm qua xem TV, cô út của Dương Lỗi đã trở thành ngôi sao ca nhạc lớn, hiện tại rất nhiều tin tức đều là về cô út Dương Lỗi."

"Đúng vậy đó, ngôi sao ca nhạc lớn, đại minh tinh kiếm tiền rất nhanh, nhà Viễn Minh nhất định là mượn tiền của cô ấy, lúc này mới có tiền trả nợ."

. . . . . .

Chuyện nhà Dương Viễn Minh trả lại tiền, rất nhiều người trong tiểu khu đều biết, nhưng mà không nhiều người biết chuyện Dương Lỗi viết tiểu thuyết kiếm tiền, ngày hôm qua Dương Tuyết Nhu hát ở trên TV, cảnh này khiến mọi người nghĩ tới nguyên nhân này.

Nhìn thấy Dương Lỗi, người trong thôn liền bàn tán.

Nói một hồi, bọn họ nhìn đến phía sau Dương Lỗi, một cô gái xuống xe, còn có hai cô bé.

Cô gái kia và Dương Lỗi mỗi người ôm một bé.

Thấy thế, người trong thôn không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Hiện tại hơn nửa số người già ở nông thôn đều rất nhàn rỗi, thích nhất là tám chuyện, náo nhiệt.

"Tên nhóc nhà họ Dương sao lại ôm một đứa nhỏ? Không, là hai đứa."

"Tình huống gì vậy? Cô bé kia ai thế? Nhìn qua giống như có quan hệ rất lớn với tên nhóc nhà họ Dương."

Người trong thôn trừng lớn hai mắt nhìn, một cô gái đứng cùng Dương Lỗi, còn mỗi người ôm một đứa bé, hai đứa bé kia chính là một cặp song sinh.

Điều này rõ ràng cho thấy Dương Lỗi và cô gái kia có quan hệ không tầm thường, thậm chí người khác nhìn thoáng qua còn tưởng rằng họ là người một nhà.

Nhưng mà, mọi người trong Thôn Dương gia đều biết tình huống của Dương Lỗi, chữa bệnh ở bên ngoài đã nhiều năm, sao lại đột nhiên có con lớn như vậy?

Nhưng cẩn thận nhìn kỹ, dáng vẻ của hai cô bé kia lại rất giống Dương Lỗi.

Lúc này Dương Viễn Minh đứng ở cửa, vừa rồi Triệu Tố Lan gọi điện thoại về, nói muốn cho ông một niềm vui bất ngờ thật lớn, ông liền vẫn đợi ở đây.

Sau đó thấy được Tiêu Vũ bên cạnh Dương Lỗi, còn có hai cô bé.

"A. . ." Dương Viễn Minh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Dao Dao, Kỳ Kỳ, đây là ông nội của các con." Dương Lỗi và Tiêu Vũ buông con gái, Dương Lỗi nhẹ giọng nói.

"Ông nội." "Ông nội."

Hai cô bé chạy tới.

Dương Lỗi nắm tay Tiêu Vũ, mỉm cười nói: "Cha, đây là con gái ruột của con và Tiêu Vũ, cũng là cháu gái ruột của cha."

. . . . . .

". . . Sự tình chính là như vậy, Tiểu Vũ mang thai, lúc ấy con không có mặt, cô ấy liền quyết định một mình sinh con. Mãi đến mấy ngày hôm trước con đi tìm cô ấy..."

Trong nhà, Dương Lỗi kể lại chuyện của mình và Tiêu Vũ.

Lúc này Triệu Tố Lan kéo tay Tiêu Vũ, tràn đầy đau lòng nói: "Con gái, thật là khổ cho con."

Bà biết nuôi con nhỏ khổ thế nào, mà một mình Tiêu Vũ nuôi hai đứa bé, có thể tưởng tượng được những gì đã trải qua.

Trong mắt bà còn có một giọt nước mắt.

"Mẹ, con không khổ." Trên mặt Tiêu Vũ cũng có nước mắt.

"Tiểu Lỗi."

Đúng lúc này, Triệu Tố Lan bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Về sau con nhất định phải đối xử thật tốt với Tiểu Vũ, không được để cho con bé chịu một chút uất ức nào!"

Bà nhìn Tiêu Vũ, lại nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, về sau nếu Tiểu Lỗi ức hiếp con, con cứ nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó!"

"Cám ơn mẹ."

Tiêu Vũ cười nói, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Triệu Tố Lan.

Lúc này trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp xúc ngắn ngủi, cô cũng có thể đoán được Triệu Tố Lan là một người dễ ở chung.

"Bà nội, cha sẽ không ức hiếp mẹ đâu, cha rất tốt với mẹ. Hơn nữa cha rất là lợi hại, kể rất nhiều chuyện xưa thật hay nữa đó."

Nghe được mẹ mình và bà nội nói chuyện, áo bông nhỏ Dương Kỳ Kỳ của Dương Lỗi lập tức bất mãn, nghiêm túc nói.

"Được, Kỳ Kỳ của chúng ta ngoan nhất."

Nhìn sang Dương Kỳ Kỳ, trên mặt Triệu Tố Lan lập tức cười như hoa nở, vội vàng ôm Dương Kỳ Kỳ vào trong ngực.

"Còn có Dao Dao của chúng ta nữa."

Bà một tay ôm còn chưa đủ, lại bế bạn nhỏ Dương Dao Dao lên.

Ở bên cạnh, từ khi Dương Viễn Minh biết thân phận của hai cháu gái liền cười ha ha, đến giờ nụ cười trên mặt vẫn chưa hề ngừng.

"Cha, không nói vài câu với cháu gái của cha à?" Dương Lỗi nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của cha mình, cười nói.

Dương Viễn Minh có chút động lòng, nhưng vẫn không đi qua, mà nhìn Dương Lỗi, nói: "Tiểu Lỗi, về sau con phải đối xử tốt với Tiểu Vũ, bằng không cha cũng không tha cho con."

“Cha, con biết rồi." Dương Lỗi mỉm cười nói.

Nói xong, Dương Viễn Minh cười ha ha nói: "Ăn cơm đi, mọi người ăn xong nói sau."
Chương 93 Chuyện kết hôn 1

Nghe vậy, Triệu Tố Lan lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: "Đúng! Đúng! Ăn cơm, hiện tại Tiểu Vũ, Dao Dao, Kỳ Kỳ nhất định là đói bụng rồi."

Người một nhà vây quanh trước bàn ăn.

"Tiểu Vũ, mấy món ăn này có hợp khẩu vị của con không?" Triệu Tố Lan cười nói.

Lúc trước bà đặc biệt hỏi Dương Lỗi về quê quán của Tiêu Vũ, sau đó bảo Dương Viễn Minh lên mạng tìm hiểu một chút xem người ở chỗ Tiêu Vũ có khẩu vị thế nào.

Nghe được lời của Triệu Tố Lan, Tiêu Vũ cười nói: "Mẹ, những đồ ăn này đều rất hợp khẩu vị của con."

"Vậy là tốt rồi."

Triệu Tố Lan cười nói: "Cứ ăn thoải mái, cái nào ăn ngon thì nói, không ăn được cũng nói thẳng, cứ xem như đang ở nhà mình vậy!"

Nói xong bà lại nhìn về phía hai cháu gái cưng, nói: "Dao Dao, Kỳ Kỳ, các cháu thích ăn cái gì thì nói với bà nội."

Bữa cơm trưa hôm nay là bữa cơm mà Dương Viễn Minh và Triệu Tố Lan ăn vui vẻ nhất.

Lúc trước bọn họ còn lo lắng cho hôn nhân của con trai mình, nhưng mà hiện tại, con mình không chỉ mang con dâu về, hơn nữa mình còn có hai cháu gái cưng!

Cơm nước xong, không lâu lắm Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ liền mệt mỏi, sau đó Dương Lỗi và Tiêu Vũ ôm hai bé về phòng ngủ.

Buổi trưa các bé thường có thói quen ngủ một lúc, đây là thói quen hình thành khi đi nhà trẻ.

Hai người Dương Viễn Minh, Triệu Tố Lan nhìn hai cháu gái đang ngủ, trên mặt nở nụ cười, cảm thấy xem thế nào cũng xem không đủ.

Nhìn một hồi lâu, Triệu Tố Lan mangDương Lỗi và Tiêu Vũ đến căn phòng bên cạnh.

"Tiểu Lỗi, hiện tại con và Tiểu Vũ tính khi nào thì kết hôn? Bây giờ con của hai đứa đều đã lớn như vậy, cũng không thể cứ trì hoãn."

Bà biết, con mình và con dâu mặc dù đều đã có con rồi, còn lớn như vậy, nhưng mà bọn họ còn chưa có kết hôn.

Đến bây giờ, còn chưa có ai khác trong nhà họ Dương biết Dương Lỗi có vợ, có con.

Dương Lỗi và Tiêu Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, Dương Lỗi mở miệng nói: "Mẹ, con nghĩ thế này, lần này con và Tiểu Vũ trở về lĩnh giấy chứng nhận trước, chuyện hôn lễ chờ thêm một thời gian ngắn nữa nói sau."

"Cái gì mà thêm một thời gian ngắn?"

Nghe vậy, Triệu Tố Lan lập tức bất mãn nhìn con trai mình: "Mẹ nói cho con nha, Tiểu Vũ chính là con dâu của mẹ, cũng là con dâu duy nhất."

"Mẹ, con không phải có ý này."

Dương Lỗi bất đắc dĩ, nói lại tình huống bên phía cha Tiêu Vũ.

Hiện tại, mẹ của Tiêu Vũ đã thu phục được, nhưng mà bên phía cha vợ thì vẫn còn là một tảng đá cứng, Dương Lỗi cũng không có cách nào.

Dù sao hiện tại hắn không có gì cả, ở trong mắt cha vợ, là hoàn toàn không có cách nào làm cho con gái mình hạnh phúc, dưới loại tình huống này, cha vợ không thể nào vừa lòng với hắn.

Dương Lỗi biết, nhà bác cả Tiêu Vũ là một nhà giàu có, tài sản trên một tỷ, thân thích của nhà họ Tiêu có rất nhiều lời bàn tán về hai anh em.

Lúc này Tiêu Vũ lại gả cho mình là một người không xe không nhà?

Ai cũng có thể nghĩ đến, cha vợ của mình là không thể nào đồng ý.

Hơn nữa lúc trước mình mất tích. . . Đoán chừng cha vợ đã có ý muốn chém mình rồi.

Cho nên, Dương Lỗi chỉ có thể trước tiên kiếm tiền, sau khi giải quyết chuyện nhà ở, xe cộ bên phía Giang Lăng, rồi lại chậm rãi thu phục cha vợ.

Loại chuyện lớn như kết hôn này, cũng không thể không có cha vợ tham gia đúng không?

Hiện tại một nhà bốn người Dương Lỗi, Tiêu Vũ vẫn ở trong căn nhà nhỏ năm mươi mét vuông kia.

Nghe được lời của Dương Lỗi, Triệu Tố Lan không biết nói gì, lúc này Dương Viễn Minh mở miệng nói: "Tiểu Lỗi, bên phía cha mẹ Tiểu Vũ con phải nghiêm túc một chút, tuyệt đối không được chọc bọn họ tức giận, Tiểu Vũ trả giá cho con nhiều như vậy, thông gia bên kia tức giận cũng là rất bình thường, chúng ta phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ."

Bất kỳ người nào gặp phải tình huống như vậy, không lấy dao thái thịt tới chém Dương Lỗi đã coi như là có tố chất cao rồi.

"Cha, con biết." Dương Lỗi trịnh trọng gật gật đầu: "Con nhất định làm cho cha vợ thật lòng thật dạ giao Tiểu Vũ cho con."

Hắn kéo tay Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ mỉm cười với Dương Lỗi, không nói gì cả.

. . . . . .

Hai con gái đang ngủ, cha Dương mẹ Dương cùng đi chợ thức ăn mua thêm ít đồ.

Mấu chốt là bọn họ hoàn toàn không hay biết hai cháu gái trở về, lần này đi ra ngoài cũng chuẩn bị mua thêm vài món đồ chơi trẻ con, đưa cho hai cháu gái.

Tiêu Vũ đang gọi điện thoại với mẹ mình, Dương Lỗi thì mở máy tính ra, hắn không cập nhật tiểu thuyết, mà trước tiên xem KuGou Music một chút.

12 giờ hôm nay《 Giấc Mơ Ban Đầu 》 sẽ được phát hành lên KuGou Music, lúc này đã qua 12 giờ trưa.

Trên trang đầu của KuGou Music đã đăng một quảng cáo cho Dương Tuyết Nhu.

Là nền tảng âm nhạc lớn nhất, KuGou Music nhất định sẽ đề cử những âm nhạc có tiềm lực, để cho có nhiều người tải xuống hơn.

Càng nhiều người tải xuống, nền tảng âm nhạc cũng kiếm được càng nhiều hơn.

Ngoại trừ《 Giấc Mơ Ban Đầu 》,《 Núi Cao Nghìn Năm 》của Triệu Vô Minh cũng được phát hành vào lúc 12 giờ trưa.

Mà lúc này đã có rất nhiều người vô cùng mong đợi.

"Ha ha, rốt cuộc cũng sắp đến 12 giờ rồi!"

"《 Núi Cao Nghìn Năm 》《 Giấc Mơ Ban Đầu 》, hai ca khúc tôi siêu siêu thích, buổi sáng lúc 《 Ca Vương Ca Hậu 》 phát lại đã nghe vài lần!"

"Đợi KuGou Music phát hành xong, là tôi có thể nghe đi nghe lại mọi lúc mọi nơi."

. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK