Mọi người xì xào bàn tán rất sôi nổi.
Vương Tắc Dân, người biết nội tình năm đó, ho khan hai tiếng như không có chuyện gì xảy ra: "Chuyện riêng của đội phó Nghiêm mấy cậu cũng dám bàn luận, không sợ anh ấy tăng nội dung huấn luyện à?"
Mọi người thất thần nhìn nhau, lập tức cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Lâm Lâm được Nghiêm Thanh Dữ bế đặt vào vị trí phụ lái, lại nhìn người đàn ông này cẩn thận thắt dây an toàn cho mình.
Tim cô đập loạn nhịp, mặt cũng đỏ bừng.
Nhưng đầu óc cứ vô thức ngăn cản con tim, không ngừng lặp lại: "Không thể thích anh ấy, chúng ta không thể ở bên nhau."
Khi Nghiêm Thanh Dữ lùi ra, cảm xúc của Lâm Lâm đã hòa hoãn ít nhiều.
Hai người im lặng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Nghiêm Thanh Dữ xoay chìa khóa, khởi động động cơ: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Lâm Lâm sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"À! Vụ án của Triệu Mai là như thế nào? Anh cần tôi làm gì?"
Bàn tay Nghiêm Thanh Dữ siết chặt vô lăng đến nỗi các khớp xương trắng bệch: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lâm Lâm khó hiểu: "Không tiện nói sao?"
"Ý tôi là, em có việc riêng gì muốn hỏi tôi không? Chẳng hạn như tại sao tôi lại đối xử với em như vậy? Chẳng hạn như..."
"Cảnh sát Nghiêm làm thế đương nhiên là có lý do của riêng mình."
Lâm Lâm ngắt lời anh: "Nếu anh muốn nói thì tôi sẽ biết những điều tôi nên biết."
Nghiêm Thanh Dữ cau mày, cảm thấy bối rối.
Trước khi lên xe, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để thú nhận mọi chuyện, nhưng sau khi nghe những lời này của Lâm Lâm, anh không khỏi nghĩ về ba năm qua.
Không thể nghi ngờ, ba năm ở cùng Lâm Lâm là ba năm hạnh phúc nhất, cũng là ba năm đau khổ nhất cuộc đời anh.
Hằng đêm, anh đều nắm chặt chiếc huy hiệu cảnh sát.
Nghĩ đến trước kia, bao nhiêu máu tươi của các đồng nghiệp rơi xuống mới có thể giúp anh nằm vùng được đến bây giờ. Làm sao anh ta có thể rung động với con gái của Lâm Xương!?
Nhưng cho dù tự nhắc nhở bản thân đến thế nào thì anh vẫn ngày càng lún sâu trong vũng lầy mang tên tình yêu này.
Yêu một người định sẵn chẳng thể yêu, tình nguyện trầm luân mặc cho lý trí vẫn tỉnh táo…
Lâm Lâm nói đúng, cô ấy không vô tội.
Cô dùng những đồng tiền bẩn Lâm Xương kiếm được, sống một cuộc sống mà 99% người dân trong nước không thể kham nổi.
Cô ấy tiêu tiền như nước, cô ấy đứng ở một vị trí ít người có thể với tới.
Nhưng cô ấy không biết những gì Lâm Xương đã và đang làm.
Mình thực sự không nên lợi dụng tình cảm của cô ấy để bắt Lâm Xương…
Đối mặt với quốc gia, đối mặt với nhân dân, anh không thẹn với lòng. Nhưng Lâm Lâm thì sao?
Anh nợ cô, nợ nhiều đến nỗi nửa đêm mơ thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô, thấy cô rưng rưng nước mắt hỏi: “Tại sao?”
Nghiêm Thanh Dữ nghiêng đầu liếc Lâm Lâm ngồi ở ghế phụ.
Trong lòng khẽ thở dài: Thế gian an đắc song toàn pháp
Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh…
(*): 世间安得双全法,不负如来不负卿: 2 câu thơ cuối trong bài “Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng” của Đại Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tang – Thương Ương Gia Thố.
Lâm Lâm cảm nhận được ánh mắt phức tạp của anh, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe im lặng chạy vào thôn Triệu gia.
Nghiêm Thanh Dữ dừng lại trước cửa nhà Triệu Thành, mở dây an toàn xuống xe rồi đi vòng qua bên ghế phụ, muốn ôm Lâm Lâm xuống.
Thế nhưng Lâm Lâm lại nhanh hơn một chút, chịu đựng cơn đau, mở cửa bước xuống.
Cô lướt qua bàn tay vẫn đang vươn ra của Nghiêm Thanh Dữ, bước vào trong thôn.
Trong mắt Nghiêm Thanh Dữ thoáng qua một tia thất vọng, sau đó đi theo Lâm Lâm vào thôn.
Những ngôi nhà được xây dựng ở nông thôn không khác nhau là mấy.
Chỉ là nhà của Triệu Thành cực kỳ đơn giản, chỉ có hai ba gian phòng xây bằng gạch đỏ, không có bất kỳ đồ trang trí nào.
Trong phòng cũng trống không, ngoại trừ những thứ cần thiết như bàn và giường thì không còn gì khác.
Vừa vào cửa, một mùi khó tả xộc thẳng vào phổi.
Lâm Lâm bịt mũi đi vào. Cuối cùng cô cũng tìm thấy Triệu Mai bê bết máu ở trong góc nhà!
26.
Trái tim Lâm Lâm như bị ai đó đâm mạnh vào, máu không ngừng chảy, đau đớn khôn nguôi.