Nghiêm Thanh Dữ đang định nói nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Nghiêm Niệm Niệm và Nghiêm Thanh Dữ nhanh chóng trao đổi ánh mắt rồi nhận điện thoại cùng một lúc.
Không biết đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt hai người đồng thời trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Sau khi trao đổi vài câu, Nghiêm Thanh Dữ tắt máy, quay qua nói với Lâm Lâm: “Bên kia có nhiệm vụ đột xuất, bọn anh không thể ăn tiếp với em, em tự ăn trước nhé.”
Đây lần đầu tiên Lâm Lâm gặp phải tình huống như vậy, trong lòng không khỏi bất an: “Gấp lắm sao?”
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu, mặc dù rất lo lắng cho Lâm Lâm nhưng lại không có cách nào ở lại cùng cô.
“Anh đi đây. Tiền bữa này anh trả rồi, cũng đã thuê cho em một phòng khách sạn ở gần Cục cảnh sát. Em ăn xong là có thể vào ở được, ban đêm không được ra ngoài…”
“Anh, chúng ta phải đi rồi.”
Nghiêm Thanh Dữ siết chặt nắm đấm, quay người rời đi với Nghiêm Niệm Niệm.
Mắt thấy bóng lưng của anh dần đi xa, Lâm Lâm bỗng đứng bật dậy hô to: “Cẩn thận nhé!”
Bước chân của Nghiêm Thanh Dữ chỉ dừng lại trong giây lát rồi khuất vào đêm mưa cùng Nghiêm Niệm Niệm.
Đột nhiên phát sinh biến cố, Lâm Lâm cũng không có tâm trạng để ăn nữa. Vì vậy, cô chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng để lấp đầy cái bụng đói rồi rời khỏi quán.
Cô làm theo lời dặn dò của Nghiêm Thanh Dữ, đến căn phòng anh đã thuê ở gần Cục cảnh sát.
Sau cơn mưa, bầu trời tối đen.
Thị trấn nhỏ nơi đây như bị nuốt chửng bởi bóng đen tưởng chừng vô hạn kia, chẳng tia hy vọng nào có thể xuyên qua màn đêm, chiếu rọi đến nơi u tối này.
Trong lòng Lâm Lâm dâng lên một nỗi lo sợ không thể xua tan.
Cô nằm trằn trọc trên giường cả đêm, không thể ngủ được.
Nhoáng cái đã bốn ngày trôi qua. Cô không hề nhận được bất cứ tin tức gì của Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm. Dù chỉ là một cuộc điện thoại hay một tin nhắn đều không có.
Mọi cuộc gọi cô gọi đi đều được thông báo là số điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng. Hai người trưởng thành hãy đang sống sờ sờ cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Thậm chí, cô còn đến cả Cục cảnh sát để hỏi, nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi của cô.
Càng đáng sợ hơn là cảnh sát ở đó nói: “Nghiêm Thanh Dữ? Tôi chưa từng nghe qua cái tên này. Cục cảnh sát không có người cô cần tìm đâu.”
“Không có chuyện gì thì đến Cục cảnh sát hỏi làm gì? Đây đâu phải là nơi cô có thể tự tiện đến để hỏi chuyện!”
Lâm Lâm không hỏi được tin tức của hai người, sự bất an trong lòng càng dâng cao.
Hết cách, cô chỉ có thể cầu cứu Thẩm Chấp Châu. Nhưng nhà họ Lâm đã không còn là nhà họ Lâm như khi trước nữa.
Khi Thẩm Chấp Châu đến Cục cảnh sát Hải Thành, câu mà hắn nghe nhiều nhất chính là: “Không thể trả lời.”
Chỉ có thể chờ, chỉ có thể đợi.
Lâm Lâm chán ghét cảm giác bất lực này, như thể cô đã trở lại mấy năm trước, khi cô biết rằng cha mình bị kết án tử hình. Lúc ấy cô đã tuyệt vọng biết bao.
Ngay lúc cùng đường cụt lối, bỗng có một người xuất hiện, chắn trước người cô.
Cô nhìn lên, chỉ thấy đó là một người đàn ông trung niên che mặt.
Người đàn ông này ít nhất cũng phải cao hơn mét 8, gây cho người khác cảm giác bị bức bách. Khí chất tỏa ra từ người này rất giống một người mà cô quen, không giận tự uy. Nói thật, không cần đoán cô cũng biết kẻ này nhất định là kẻ có địa vị rất cao.
Lâm Lâm đánh giá ông ta từ đầu đến chân, mãi mới mở miệng hỏi: “Ngài có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?”
“Cô không sợ tôi sao?” Người đàn ông trung niên hỏi ngược lại cô.
Lâm Lâm lắc đầu: “Ngài là cảnh sát, tại sao tôi lại phải sợ?”
Không biết câu này chọc trúng điểm nào của người đàn ông mà trông ông ta có vẻ hứng thú lắm: “Ồ, sao cô lại biết tôi là cảnh sát?”
Lâm Lâm đã đi theo Nghiêm Thanh Dữ ít lâu, tự dưng cũng học được vài thứ từ anh.
“Mặc dù ngài không mặc cảnh phục nhưng khi ngài thay quần áo có lẽ đã rất vội nên mới quên chưa thay giày.”