Tình yêu là của riêng mình, cuộc sống cũng là của riêng mình.
Nghiêm Thanh Dữ cảm thấy như mình được khai sáng đầu óc, để lộ nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy: “Lâm Lâm, lời vừa nói là trái lương tâm.”
“Thực ra, anh thích em. Vì thích em nên hy vọng em có thể ở lại.”
29.
Sự thẳng thắn đột ngột của Nghiêm Thanh Dữ lập tức khiến Lâm Lâm đỏ mặt.
Cô cảm nhận được nhịp tim đập như trống bỏi của mình trong lồng ngực, cảm nhận được sức nóng đến từ dái tai và cả sự kháng cự theo bản năng.
Cô biết mình đã rung động với Nghiêm Thanh Dữ. Nhưng, mỗi khi có ý nghĩ như vậy, trong đầu cô lại vang lên lời nhắc nhở không ngừng nghỉ: “Không thể.”
“Không thể rung động với Nghiêm Thanh Dữ.”
“Không thể yêu đương với anh ta.”
“Không thể nhớ lại đoạn quá khứ đã mất.”
Trên thực tế, Lâm Lâm biết rằng việc cha cô bị bắt phần lớn có liên quan đến cô.
Nhưng cô không dám nghĩ tới. Vừa nghĩ tới, đau thương trong lòng không thể kìm chế được mà trào dâng…
“Anh thích em là chuyện của anh. Mặc dù anh mong rằng em có thể ở lại nhưng quyền quyết định vẫn luôn ở tay em. Em đi hay ở thì anh vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em.”
Lời nói của Nghiêm Thanh Dữ đã kéo suy nghĩ của Lâm Lâm về.
Cô không nói gì, chỉ phẩy phẩy tay trước mặt mình hòng giảm bớt độ nóng trên mặt.
Nghiêm Thanh Dữ không nói nữa, bầu không khí trong xe lại trở nên khó xử.
Đương lúc Lâm Lâm bồn chồn không biết phải làm sao thì có người gõ lên cửa kính ô tô.
Nghiêm Thanh Dữ hạ cửa sổ xe xuống, người gõ cửa thấy Lâm Lâm cũng đang ngồi đó thì do dự mãi không nói.
Nghiêm Thanh Dữ: “Không sao, cậu cứ nói đi.”
“Đội phó Nghiêm, Triệu Mai đã tỉnh rồi. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Nghiêm Thanh Dữ và Lâm Lâm nhìn nhau: “Đưa cô bé về làm thủ tục trước. Chuyện còn lại để sau lại tính.”
“Đã rõ.” Người đàn ông đáp lại rồi nhanh chóng rời đi.
Nghiêm Thanh Dữ và Triệu Mai xuống xe, bước vào nhà của Triệu Thành một lần nữa.
Lần này Triệu Mai không còn phản kháng, cô bé chỉ hỏi: “Cô Lâm ơi, em có hai đứa em gái nữa. Em sợ…”
Lâm Lâm hiểu ý của cô bé. Triệu Mai đang lo rằng nếu mình đi thì em gái còn nhỏ sẽ không có ai chăm sóc.
Cô nhìn Nghiêm Thanh Dữ, nhưng Nghiêm Thanh Dữ cũng không có biện pháp nào vẹn toàn đôi bên cả.
Lộ trình vừa đi vừa về, rồi cả thời gian tạm giữ để thẩm vấn đều rất lâu. Gắng lắm cũng phải mất ba ngày mới xong.
Trong ba ngày này, anh thực sự không biết phải làm sao với hai cô em gái của Triệu Mai.
Lâm Lâm ra chiều suy nghĩ rồi bất ngờ lấy di động gọi cho Thẩm Chấp Châu.
Không bao lâu sau thì máy được kết nối.
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Chấp Châu truyền đến qua loa điện thoại: “Tinh Tinh, có chuyện gì sao?”
Lâm Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Anh Chấp Châu,… em có việc muốn nhờ anh.”
Thẩm Chấp Châu: “Khi còn sống, giám đốc Lâm đã nhờ anh chăm sóc cho em. Chuyện của em cũng là chuyện của anh, từ “nhờ” này không phải nói đâu. Dù thế nào thì anh vẫn sẽ giúp em mà.”
Thẩm Chấp Châu vừa dứt lời, Lâm Lâm đã thấy mặt Nghiêm Thanh Dữ xấu đi rõ ràng.
Không hiểu sao cô lại có chút chột dạ, chỉ đành che loa điện thoại mà nói chuyện của Triệu Mai với hắn.
Thẩm Chấp Châu hiểu ra: “Nếu đã là như vậy thì chúng ta thành lập một viện phúc lợi, sắp xếp để ba chị em bọn họ vào đó ở, có người chăm sóc, sau đó hỗ trợ cho các em đến trường. Làm thế ổn không, Tinh Tinh?”
Lâm Lâm vui mừng khôn xiết: “Đương nhiên là được! Anh Chấp Châu giỏi thật á!”
Thẩm Chấp Châu cười hỏi: “Vậy khi nào thì em về?”
Nghe vậy, Lâm Lâm lén lút quay đầu nhìn bản mặt như ăn phải phân của Nghiêm Thanh Dữ, nhỏ giọng trả lời: “Sau khi xử lý xong chuyện của Triệu Mai thì em sẽ về.”
Thẩm Chấp Châu dặn dò vài câu: “Vậy thì phải chú ý vết thương trên người. Đừng để nhiễm trùng, viêm nhiễm.”
Lâm Lâm vâng vâng dạ dạ tỏ ý đã biết rồi tắt máy.
“Có biện pháp sao?” Giọng Nghiêm Thanh Dữ như hạ xuống âm độ vậy.
Lâm Lâm không dám nhìn vào mắt anh ta, mà chỉ đi thẳng đến chỗ Triệu Mai.