Bốn mươi triệu, không còn một xu trong một buổi sáng.
Các công nhân sau khi nhận tiền đều cúi đầu: “Cảm ơn cô Lâm.”
Nhìn cảnh này, Lâm Lâm không biết trong lòng mình là cảm xúc gì.
Lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Lâm Lâm còn chưa kịp hoàn hồn đã bị bao vây bởi đám đông.
Nghiêm Thanh Dữ mặc cảnh phục dẫn đầu đoàn người, anh ta rút ra giấy phép tạm giam: “Lâm Lâm, cô bị tình nghi có liên quan đến tội ác của tập đoàn Lâm thị. Hiện tại Cục cảnh sát Hải Thành chính thức bắt giữ cô!”
Nói xong, anh ta rút còng tay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Lâm “cạch” một tiếng, còng tay cô lại!
5.
Sự lạnh lẽo từ chiếc còng tay truyền thẳng đến con tim qua da thịt.
Hơi thở của Lâm Lâm trở nên dồn dập: “Nghiêm Thanh Dữ, tôi có tham gia vào việc làm ăn buôn bán của cha tôi hay không, ba năm nay, anh còn không rõ sao?”
Nghiêm Thanh Dữ tỏ vẻ không để ý: “Có hay không, điều tra mới biết.”
Anh nắm lấy cánh tay Lâm Lâm, định áp giải cô ra ngoài.
Nhưng bị Thẩm Chấp Châu ngăn lại: “Anh lầm rồi! Tinh Tinh sao có thể tham dự vào…”
“Thẩm Chấp Châu, anh cũng muốn bị giam giữ vì tội cản trở công vụ sao?” Nghiêm Thanh Dữ lạnh mặt ngắt lời.
Giây phút hai người chạm mắt, Thẩm Chấp Châu đã bị khống chế, đẩy qua một bên.
Thẩm Chấp Châu giãy giụa, trên trán nổi gân xanh: “Nghiêm Thanh Dữ, đây là lời hứa chăm sóc em ấy thật tốt của mày sao? Đồ súc sinh phản bội…”
Nghiêm Thanh Dữ ngoảnh mặt làm ngơ, đi ngang qua hắn, áp giải Lâm Lâm lên xe.
Cục cảnh sát Hải Thành, trong phòng thẩm vấn lấp lóe ánh đèn mờ mịt.
Ánh mắt Nghiêm Thanh Dữ sắc bén: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.”
Lâm Lâm bị còng tay ngồi trên ghế, đôi mắt đờ đẫn: “Tôi không biết nên thú nhận điều gì.”
Nghe vậy, Nghiêm Thanh Dữ liếc nhìn chiếc gương một chiều tối màu ở bên cạnh.
Người cùng thẩm vấn, Nghiêm Niệm Niệm, đã chọn một chủ đề: “Nói một chút về cha cô đi. Ông ấy là người như thế nào?”
Lâm Lâm nhìn vợ chồng bọn họ kẻ xướng người họa, chỉ thấy mỉa mai.
Thấy cô im lặng, Nghiêm Thanh Dữ lấy bức ảnh từ trong hộp vật chứng ra và đặt nó lên bàn: “Nhìn đi.”
Lâm Lâm liếc mắt, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trong ảnh là người cha đã lâu không gặp của cô. Ông mặc đồng phục tù nhân, mái tóc bạc trắng, trên mặt có vết bầm tím.
Cô vội đưa tay ra, muốn nhìn kỹ hơn.
Nhưng bức ảnh lại bị Nghiêm Thanh Dữ lấy đi: “Vào ngày chúng ta đi đăng kí kết hôn, Lâm Xương đã chống lại lệnh bắt giữ, bị thương rất nhiều.”
Những lời của Nghiêm Thanh Dữ khiến đôi mắt của Lâm Lâm trở nên nhức nhối.
Cô thậm chí không dám nghĩ đến tâm trạng của cha cô khi nói: “Con và Nghiêm Thanh Dữ ra ngoài sao? Vậy cha sẽ đợi con trở về ăn cơm.”
Trong thoáng chốc, lòng cô như bị lăng trì, những giọt nước mắt bị kìm nén trong một thời gian dài cũng trào ra.
Thấy vậy, Nghiêm Thanh Dữ quay đầu lại, nhìn vào chiếc gương một chiều màu đen với ánh mắt nghiêm túc.
Một lát sau, có người đẩy cửa vào, trong giọng nói không thể che giấu được hưng phấn cùng vui sướng: “Đội phó Nghiêm, thật đúng như lời anh nói. Lâm Xương nhìn thấy Lâm Lâm khóc liền thú nhận ngay lập tức!”
Lâm Lâm như bị sét đánh!
Cô theo ánh mắt của Nghiêm Thanh Dữ nhìn vào tấm kính đen, nhận ra rằng cha cô có thể đang ở bên cạnh!
Ông ấy có thể nhìn thấy mình!
Và tất cả những điều này đều do Nghiêm Thanh Dữ cố tình sắp xếp!
Cảm giác bị lợi dụng rồi lại bị phản bội giống như chất độc thẩm thấu vào xương tủy, ăn mòn trái tim cô.
“Nghiêm Thanh Dữ!” Lâm Lâm gọi tên anh ta.
Không biết vì lý do gì, Nghiêm Thanh Dữ thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt đau khổ của cô.
“Tôi qua phòng bên cạnh một chút.” Anh vội vàng đóng sầm cửa lại, hoảng hốt đi ra ngoài, không ý thức được sự bối rối của bản thân.
Nghiêm Niệm Niệm theo sát phía sau.
Trong hành lang, Nghiêm Niệm Niệm thấy sắc mặt anh không tốt, không khỏi quan tâm: “Anh à, đây chỉ là một thủ đoạn bình thường thôi.”
“Trên vai chúng ta là niềm hy vọng và sự an toàn của người dân. Điều quan trọng nhất là đưa bọn tội phạm ra trước công lý.”