Ngũ Tử đột ngột giật mạnh sợi xích, Lâm Lâm đau đớn quay lại nhìn.
Đi thêm vài bước, cô thấy ở phía trước, theo hướng nam và bắc đối diện nhau là hai cái lồng sắt.
Chiều rộng và chiều cao của lồng đều chưa đến 1 mét, người bị nhốt bên trong chỉ có thể cuộn tròn, tay chân cứng đơ không thể duỗi ra sau một thời gian dài, không biết là loại cực hình gì.
Lâm Lâm nhìn quanh, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của người trong lồng.
Tim cô như chậm lên một nhịp, bởi người trong lồng không ai khác chính là Nghiêm Thanh Dữ, người mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay!
Lâm Lâm nín thở, siết chặt tay mới ép bản thân thu lại ánh nhìn, quay sang nhìn cái lồng còn lại.
Trong đó quả nhiên là Nghiêm Niệm Niệm...
Lúc này trời đã tối, bọn buôn người nhóm lửa trước nhà, uống rượu ăn thịt.
Anh Đao đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay Ngũ Tử bắt được một con nhóc tuyệt sắc. Tôi quyết định không bán nữa, để anh em thử hàng!"
Mọi người nhìn nhau rồi đồng loạt hò reo.
Mặt Lâm Lâm lập tức tái xanh, vô thức nhìn về phía Nghiêm Thanh Dữ.
Khuôn mặt Nghiêm Thanh Dữ đầy vết thương, đôi mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt thanh sắt, hàm răng nghiến chặt.
Ngũ Tử cười nham hiểm, bước đến trước mặt Lâm Lâm, đưa tay định chạm vào mặt cô.
Lâm Lâm sợ hãi, rụt lại tránh né.
Sắc mặt Ngũ Tử thay đổi, chửi bới: "Con mẹ nó, dám chê tao à!"
Hắn vung tay, tát mạnh vào mặt Lâm Lâm!
Cơn đau nóng rát lan ra tê rần khắp mặt, Lâm Lâm siết chặt tay, cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra âm thanh.
Lúc này, từ đằng xa vang lên một tiếng cười khẩy: "Đồ rác rưởi."
Sắc mặt Ngũ Tử đột nhiên biến đổi, nhặt lấy một cây gậy bước nhanh đến trước lồng của Nghiêm Niệm Niệm, đập mạnh vào lồng: "Con đàn bà thối tha, mày thử nói lại lần nữa xem!?"
Ánh mắt lạnh lẽo của anh Đao lướt qua ba người, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Lâm.
"Mày với hai đứa cảnh sát này, là cùng một bọn đúng không."
38.
Lâm Lâm không dám thở mạnh, chỉ có thể cứng đờ lắc đầu.
Anh Đao cười: "Không phải sao?"
Lâm Lâm nín thở, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "Không phải…"
Anh Đao nở nụ cười hung ác: "Cũng được. Hai tên cớm này, chỉ có 1 kẻ được sống. Cô chọn đi."
Tim Lâm Lâm như ngừng đập, thẫn thờ đứng đó.
Hắn giơ tay nắm chặt cằm cô: "Không dám chọn? Hay không nỡ?"
Mặt Lâm Lâm tái nhợt, tâm trí rối bời không biết phải làm sao.
Bọn này đều là những kẻ độc ác, nói một đằng làm một nẻo, cô thật sự không phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả.
Thấy Lâm Lâm im lặng, anh Đao lạnh mặt, giật tóc cô, kéo mạnh cô đến gần lồng sắt.
Cơn đau dữ dội từ da đầu khiến Lâm Lâm không dám chống cự, theo lực kéo bị đẩy ngã tới chỗ lồng sắt.
Cô không kìm được rên lên một tiếng, ôm chặt bụng bị va vào góc sắc nhọn của lồng sắt.
Nghiêm Thanh Dữ cắn chặt khớp hàm, tay siết thanh sắt đến mức trắng bệch.
Anh Đao ấn đầu Lâm Lâm xuống, ngồi xổm: "Chọn đi."
Lúc này Lâm Lâm không thể suy nghĩ thêm được gì, cắn chặt môi dưới không nói.
"Cô nghĩ rằng không chọn thì tôi sẽ tha cho bọn họ ư?"
Anh Đao rút từ sau lưng ra một con dao ba cạnh, gõ lên khớp tay của Nghiêm Thanh Vũ: "Tôi sẽ giế/t hết bọn chúng."
Nói rồi, hắn cười lớn.
Nghiêm Thanh Dữ hơi híp lại, nhanh tay nắm lấy cổ tay hắn ta, tay kia vươn ra khỏi lồng kéo cổ áo tên Đao về phía mình.
Trong chớp mắt, hướng dao bị đảo ngược, ngay lập tức cắm phập một phát vào tim tên Đao.
Hắn kinh ngạc mở to mắt, chưa kịp kêu lên đã chế/t dưới lưỡi dao của chính mình.
Lâm Lâm vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Nghiêm Thanh Dữ.
Nghiêm Thanh Dữ nhanh tay đỡ lấy tên đó, rút con dao ra, giọng khàn khàn: "Chìa khóa ở trên người hắn, lấy ra rồi đỡ hắn."
Lâm Lâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Được."
Cô lục trên người tên Đao tìm chìa khóa, đưa cho Nghiêm Thanh Dữ.
Lúc này, Ngũ Tử bên kia dường như phát hiện có điều gì đó không đúng, chậm rãi tiến lại gần: "Anh Đao?"
Nghiêm Thanh Dữ nhanh chóng mở khóa lồng, ngay khoảnh khắc tên kia cúi xuống, liền kề lưỡi dao vào cổ hắn.
Ngũ Tử hoảng loạn hét lên: "A! Người đâu! Anh Đao cứu em với!"