• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng ngoài trời vẫn vằng vặc đem ánh sáng chiếu rọi xuống nhân gian nhuốm thêm một màu huyền bí hơn trong màn đêm.

Ánh trăng rơi xuống căn biệt thự màu xám trắng cao quý, rọi cả vào phòng ngủ, rọi qua chiếc cửa sổ lớn bằng kính rơi vào chiếc giường lớn, nơi mà đôi nam nữ đẹp như tranh vẽ đang triền miên quấn quýt lấy nhau chẳng rời lấy nửa tấc.

Nụ hôn môi cuồng nhiệt mang đầy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của cả hai như chẳng có cách nào dứt được.

Trình Dục Uy hôn Tiết Thuỵ Du đến say đắm, hôn đến mức hô hấp không thông mới tách rời.

Hai lồng ngực phập phồng dán sát vào nhau, trán hắn tì vào trán cô đầy thâm tình, hắn nhìn hàng mi khẽ run rẩy của cô, nhìn đôi mắt long lanh tựa thiên thu đang nhuốm một tầng sương mỏng của cô, trong lòng mềm mại như có một đàn bướm khẽ bay đến đậu vào.

“Tôi quên cởi giày cho em rồi!”

Trình Dục Uy quyến luyến rời xa thân thể Tiết Thuỵ Du, hắn quỳ một chân xuống đất, từ từ cởi đôi cao gót khỏi chân của Tiết Thuỵ Du.

Đôi chân trần trắng nõn nà được hắn đặt lên giường, thân ảnh nam tính lần nữa lại bao trùm lên thân thể nữ nhân đang nằm trên giường, mê đắm nhìn vào từng nhất cử nhất động của hắn.

“Về sau đừng tự tiện ra ngoài gặp người lạ vào ban đêm nữa, nếu có gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến bất cứ lúc nào em cần.”

“Nếu như tôi không gọi, anh có đến hay không?”

“Vẫn sẽ đến.”

“Cảm ơn anh.”

Trình Dục Uy nhìn Tiết Thuỵ Du đang nằm trên giường của hắn, cả người dán sát vào hắn, lại đang nhìn hắn, trong lòng không tránh khỏi có chút chấn động.

Thực tình đây là điều mà hắn luôn luôn mong muốn mỗi ngày chứ không phải là vụиɠ ŧяộʍ vào mỗi cuối tuần như thế này đâu.

Nhưng với tình cảnh như hiện tại, có được một ngày cuối tuần ở cùng cô thì quá là xa xỉ rồi.

“Thuỵ Du, tôi thực sự không thể nào ngăn nổi mình ham muốn chiếm lấy em làm của riêng tôi.”

“Từ đầu cho đến hiện tại, tôi vẫn luôn là của riêng anh mà.”

Đây là tỏ tình à? Không phải! Nhưng nghe kiểu gì cũng rất giống tỏ tình.

Tiết Thuỵ Du nói đúng, từ đầu đến giờ, cô chỉ có một mình Trình Dục Uy được chạm qua, nảy sinh cảm giác bài xích đến cả hôn phu của mình kia mà.

Nhưng Tiết Thuỵ Du thực sự cảm thấy giây phút này hiện tại đối với cô mà nói thì rất đáng để trân quý.

Bởi đây là giây phút mà cô muốn người mà cô luôn muốn.

Bạc môi mỏng đầy cương nghị của Trình Dục Uy lần nữa lại hạ xuống, lần này hắn sẽ không dừng lại nữa, Tiết Thuỵ Du cũng tự biết được Trình Dục Uy sẽ không dừng nữa đâu.

Áo vest ngoài bị hắn cởi ra, mạnh bạo quăng lên ghế, áo sơ mi bị cởi hai cúc đầu làm lộ ra làn da màu đồng rắn rỏi, từng búi cơ cuồn cuộn nổi lên lớp áo sơ mi căng cứng như muốn rách ra.

Tiết Thuỵ Du đặt tay lên vai hắn, sờ vào thân thể rắn chắc, uy mãnh như một pho tượng của hắn.

Tất thảy từng đường nét, dáng hình của người đàn ông này đều đã như khảm vào trong trí óc của cô từ lúc nào rồi.

Cô chưa từng lên tiếng khen ngợi hắn nhưng cô luôn công nhận Trình Dục Uy đúng thật là quá điển trai, quả không ngoa khi phụ nữ ở thành phố này đều mê đắm hắn và Tiết Thuỵ Du cô bây giờ cũng không ngoại lệ.

“Em cởϊ áσ cho tôi đi!”

Tiết Thuỵ Du ngoan ngoãn nghe lời của Trình Dục Uy, cô đưa tay xuống hàng cúc áo tỉ mẩn của hắn, gỡ từng cúc áo một.

Lồng ngực rắn chắc cùng cơ bụng lồ lộ dần dần hiện ra trước mắt cô, Tiết Thuỵ Du cởi cúc áo xong rồi, không nhịn được sờ lấy một chút.

Không ngờ chỉ là nhẹ nhàng sờ lên thôi lại làm cho Trình Dục Uy phản ứng rồi.

Hắn vội bắt lấy tay cô, đôi mắt ưng âm trầm nhuốm đầy màu của du͙ƈ vọиɠ nhìn cô chằm chằm.

“Em sờ như thế này chính là đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi đấy.”

“Vậy thì phải xem anh dành cho tôi bao nhiêu kiên nhẫn.”

Trình Dục Uy ngồi dậy, hắn cởi phăng áo sơ mi ra quăng lên ghế rồi lại hạ người xuống nằm lên người của Tiết Thuỵ Du.

Hắn bắt lấy tay cô đặt lên người mình, ánh nắt nhìn cô đầy thách thức.

“Em sờ đi, sờ chỗ nào tuỳ thích.”

Tiết Thuỵ Du cũng yêu nghiệt mỉm cười nhìn hắn, cô đặt tay lên sờ vai hắn, như có như không lại trườn xuống ngực, lực đạo vừa phải di chuyển trên cơ thể Trình Dục Uy càng khiến hắn thêm phần ngứa ngáy.

Thật tình! Cô nhóc này thật biết trêu hắn! Tiết Thuỵ Du sờ xuống đến bụng hắn, sờ vào cơ bụng gồ ghề rồi lại cố tình sờ xuống đường nhân ngư đầy nam tính của Trình Dục Uy.

Từng chút từng chút nơi cô di dời qua đều như châm lửa trên người hắn, đến khi tay cô không còn an phận nữa, nghịch ngợm trêu đùa du͙ƈ vọиɠ dưới hạ thân của hắn thì Trình Dục Uy mới bắt lấy tay cô, để cho cô dừng lại.

“Em đừng quá nghịch ngợm, đêm nay tôi không muốn làm nhanh đâu.”

“Anh thực sự kiên nhẫn đó nha.”

Trình Dục Uy nở một nụ cười nhìn cô rồi lại gục đầu vào hõm vai cô tham lam mà hít lấy mùi hương nữ nhân quyến rũ mê người.

Bàn tay hắn cũng chẳng an phận nổi, từ từ di chuyển trên cơ thể của Tiết Thuỵ Du, dừng lại ở hàng cúc áo, bắt đầu tháo mở.

Hôm nay Tiết Thuỵ Du mặc váy, nhưng là dạng váy sơ mi với một hàng cúc dài, Trình Dục Uy cũng khá thích.

Mặc như thế này thực sự dễ cởi, lại càng thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ thêm không phải sao? Tiết Thuỵ Du để yên cho hắn cởi, cả quá trình chỉ chăm chú nhìn hắn.

Cô có là nữ nhân khiến cả thành phố này ngưỡng mộ đi chăng nữa thì cũng là một cô gái bình thường thôi, đối với đàn ông đẹp trai như thế này nằm bên cạnh không ngắm thì cũng phí lắm.

Từng cúc áo được lật mở để lộ ra da thịt trắng nõn nà của nữ nhân.

Trình Dục Uy nhìn đến mức không thể rời mắt được, tay vẫn tỉ mẩn mở cúc áo, ánh mắt đã vô thức dán chặt vào da thịt lộ ra kia rồi.

Váy áo bị cởi phăng ra quăng ra chỗ khác, Tiết Thuỵ Du trên người chỉ còn mỗi bộ đồ lót đang nằm cạnh Trình Dục Uy, bộ dạng có chút ngượng ngùng càng làm cho cô thêm phần mê người.

Tiết Thuỵ Du có tất cả, cô sinh ra trong gia đình hào môn giàu có, hưởng thụ tất cả những gen trội của bố mẹ, càng lớn càng xinh đẹp, tài giỏi khiến biết bao người ganh tị.

Hơn cả, thân hình này còn ăn đứt biết bao nhiêu minh tinh người mẫu mà Trình Dục Uy hắn từng nhìn thấy qua, thực sự là thứ cao lương mĩ vị mà hắn ngày đêm nhung nhớ.

“Thuỵ Du, em đẹp quá…!”

Trình Dục Uy không nhịn được, hắn sờ lên phần đồi núi nhô cao trước ngực, cách lớp áo bra ren mỏng manh cảm nhận sự mềm mại to lớn của Tiết Thuỵ Du.

Trình Dục Uy như một con sói đói háu ăn, nhìn Tiết Thuỵ Du nằm trên giường như một con mồi đầy béo bở, ngay lập tức, hắn vùi đầu vào ngực Tiết Thuỵ Du, tay vòng ra sau lưng cô, cố cởi lớp vải ren vướng víu này ra.

Chiếc áo bra vừa bị cởi ra, ngay lập tức, hai khối thịt to lớn như hai con thỏ trắng nhảy ra trước mặt của Trình Dục Uy.

Hắn phát điên rồi! Tiết Thuỵ Du thực sự đẹp đến nỗi khiến hắn phát điên! Trình Dục Uy vội vàng cắn lấy một bên ngực của Tiết Thuỵ Du, không tha cho bên còn lại mà nắm lấy xoa nắn mạnh bạo.

“Anh nhẹ thôi nào…! Có ai tranh của anh đâu.”

“Đẹp quá!”

Tiết Thuỵ Du cảm nhận từng đợt từng đợt kɦoáı ƈảʍ đang dần xuất hiện dưới sự tấn công không ngơi nghỉ của Trình Dục Uy.

Cô mỉm cười ôm lấy đầu hắn đang bận rộn trước ngực mình, tay đan vào mái tóc đen dày của hắn, cảm nhận từng chút từng chút cảm giác của người đàn ông này đem lại cho cô.

Trình Dục Uy làm sao có thể cưỡng lại được thân thể mà hắn ngày đêm nhung nhớ này đây? Chính vừa nãy hắn nói đêm nay hắn sẽ kiên nhẫn nhưng bây giờ chính bản thân hắn lại vội vàng không tưởng tượng được.

Cũng phải thôi, cấm dục một tuần rồi thực sự không tốt một chút nào.

Bàn tay Trình Dục Uy lướt dọc xuống vùng bụng phẳng của Tiết Thuỵ Du, lại nghịch ngợm đi thẳng xuống vùng tam giác vàng bí ẩn, cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh, từ từ ma sát.

Hắn không tha được một chút nào đối với thân thể tuyệt đẹp này, bên trên vẫn tấn công dồn dập, bên dưới lại không ngừng ma sát.

Tiết Thuỵ Du đối với chiêu trò này của Trình Dục Uy làm sao mà chống lại nổi, cô ngửa cổ, bật ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, cảm nhận cảm giác du͙ƈ vọиɠ sôi trào trong từng thớ tế bào của mình.

“Em vội vàng như vậy sao? Chẳng chịu đợi tôi gì cả, mới trêu em có một chút em đã ướt đến mức này rồi.”

Trình Dục Uy giơ hai ngón tay đã ướt đẫm lên đưa cho Tiết Thuỵ Du xem, cô trải qua một đợt kíƈɦ ŧìиɦ, mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng chui đầu vào trong gối.

Trình Dục Uy bật cười, giọng cười trầm khàn trong đêm tối như có ma lực khiến trái tim Tiết Thuỵ Du đập loạn cả lên.

Hắn dứt khoát cởi phăng mảnh vải cuối cùng trên người Tiết Thuỵ Du, để cô hoàn toàn loã lồ nằm trước mặt hắn.

“Thuỵ Du, đến đây! Giúp tôi cởi!”

Trình Dục Uy nửa nằm nửa ngồi trên giường, hắn gọi Tiết Thuỵ Du đến giúp hắn cởϊ qυầи, giải phóng du͙ƈ vọиɠ để hành sự.

Tiết Thuỵ Du vẫn nhìn hắn, cô ngồi dậy, cả thân thể không một mảnh vải che thân từ từ tiến đến gần hắn.

Cô dạng hai chân ngồi trên đùi hắn, ánh mắt phong tình quyến rũ liếc hắn một cái rồi đưa tay xuống cởi dây thắt lưng cho hắn.

Từng chút từng chút một Tiết Thuỵ Du đều chậm rãi làm, Trình Dục Uy sốt sắng nắm lấy tay cô, thay cô cởi khoá thắt lưng.

Tiết Thuỵ Du cởi cúc quần, rồi dây kéo, cô cảm nhận được dưới tay mình là du͙ƈ vọиɠ của Trình Dục Uy, nó căng phồng lên khỏi lớp quần âu như một cái lều nhỏ, nóng bỏng khiến cô giật mình.

Trình Dục Uy đặt Tiết Thuỵ Du sang bên cạnh rồi tự mình cởi đi mảnh vải duy nhất trên người, du͙ƈ vọиɠ sớm đã ngẩng cao đầu uy mãnh được phóng thích khỏi nơi chật chội, ngạo nghễ dựng thẳng đứng.

Tiết Thuỵ Du có chút sợ hãi nhìn hắn, của hắn thật to, những lần ân ái đều khiến cô mệt đến chết đi sống lại.

“Thuỵ Du, em mau đến đây làm quen người anh em của tôi đi.”

“Ưm… nó lớn quá!”

Tiết Thuỵ Du như bị mê hoặc, cô đưa tay sờ vào cự long nóng bỏng của Trình Dục Uy, không chút sợ sệt nào nắm lấy nó, như một đứa trẻ con tò mò.

Trình Dục Uy nhìn cô ngồi trên đùi mình, tay không ngừng vuốt ve hạ thân của mình thì hít một ngụm khí lạnh.

Tại sao cô gái này có thể khiến cho hắn phát điên đến như vậy?

“Em không sợ sao?”

“Có sợ chứ…!”

Trình Dục Uy dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, tràn đầy nhu tình mà nói với cô.

“Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cho em tốt, làm cho em thật thích.”

“Trình Dục Uy, tôi muốn nó…!”

Ngữ điệu mềm mại có chút nũng nịu của Tiết Thuỵ Du lọt vào tai Trình Dục Uy lại như một mồi lửa khiến cho hắn muốn phát nổ.

Trình Dục Uy nhanh chóng ôm lấy Tiết Thuỵ Du, đặt cô xuống giường, cả người nhanh chóng phủ lên thân thể cô.

“Sao hôm nay em lại chủ động đến thế hửm?”

“Anh không thích sao?”

“Đương nhiên là tôi thích rồi.

Nhưng tôi không biết lý do gì khiến hôm nay em lại lớn mật như vậy.”

“Bởi vì em muốn anh, Trình Dục Uy, mau cho em đi.”

Không đợi thêm giây nào nữa, Trình Dục Uy vội vàng đáp ứng yêu cầu của tiểu mỹ nhân dưới thân hắn.

Hạ bộ trướng to khó khăn chui vào nơi chật hẹp của cô khiến hắn thật sự suиɠ sướиɠ.

Đã trải qua biết bao nhiêu lần cùng nhau ân ái nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn chặt đến mức bức điên hắn.

Nhìn cô đang từ từ dung nạp hắn, Trình Dục Uy nhấn người, vùi toàn bộ hạ thân to tướng của mình vào cơ thể cô.

Tiết Thuỵ Du khó khăn dung nạp sự vĩ ngạn của hắn, cô thở dốc, cảm nhận cơ thể của cả hai đang xuyên vào làm một, lại nhìn người đàn ông đang ở trên mình, mĩ mãn nở một nụ cười.

“Của anh thật lớn…!”

“Thuỵ Du, tôi muốn em phải ghi nhớ tôi.”

“Ngay lần đầu cùng nhau ân ái, em đã ghi nhớ anh rồi.”

Một nụ hôn nhẹ được Trình Dục Uy đặt lên trán của Tiết Thuỵ Du như một sự xin phép được bắt đầu.

Hắn bắt đầu luận động hạ thân, từ chậm rãi rồi tịnh tiến nhanh dần, cả quá trình hắn chẳng thể nào rời mắt được khỏi người con gái xinh đẹp đang động tình dưới thân.

“Trình Dục Uy…! Anh nhẹ một chút… ưm… nơi đó… thoải mái quá…”

“Thuỵ Du, em bức điên tôi mất rồi.”

Không có một rào cản nào trong cảm xúc hay quan hệ, tất thảy đều được bộc lộ rõ ràng mà chẳng cần phải giấu đi nữa.

Trình Dục Uy điên cuồng luận động, dưới thân hắn, Tiết Thuỵ Du nghênh đón từng đợt cao trào du͙ƈ vọиɠ, tiếng rêи ɾỉ lớn dần, tiếng la hét của kɦoáı ƈảʍ như chiếm lấy đi khoảng tịch mịch trong đêm tối.

Nửa đêm, trăng vẫn chiếu sáng một vùng trời, như vừa nhìn trộm một cuộc hoan ái đầy mãnh liệt của đôi nam nữ trên giường.

Ánh trăng mơn trớn trên da thịt của hai người, rơi trên tay Trình Dục Uy khẽ đan vào làn tóc thơm mùi hoa cỏ của Tiết Thuỵ Du.

Một hồi hoan ái qua đi, Tiết Thuỵ Du nằm trên ngực hắn, tay đan vào tay hắn, nhìn đôi bàn tay đan vào nhau đặt trên ngực hắn, lặng yên để hắn vuốt tóc cô, trong lòng như có một dòng suối nhỏ ấm áp chảy qua.

Cả hai chẳng nói với nhau lời nào, chỉ im lặng cảm nhận đối phương qua từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất.

Từ bức ép chuyển thành tự nguyện, Tiết Thuỵ Du cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa, nhưng cô thực sự không hối hận.

Cô đã rơi vào trầm mê với người đàn ông này từ lúc nào mà đến chính cô cũng chẳng hề hay biết nữa rồi.

Có thể là vụиɠ ŧяộʍ, cũng biết là đáng trách nhưng Tiết Thuỵ Du thực sự mong giây phút này có thể tồn tại vĩnh viễn thì hay biết mấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK