• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haha, Tiết Thuỵ Du đúng thực sự là một con ngu mà.

Tiết thị bị rút còn mỗi cái vỏ rỗng mà cô ta lại chẳng hề hay biết gì cả.”

“Theo em thấy thì dạo gần đây cô ta bận rộn bên phía Trình thị lắm, chắc là Trình Dục Uy đã bắt đầu làm khó làm dễ gì cô ta rồi.

Tiết Thuỵ Du đối với cái dự án hợp tác với Trình thị nâng như nâng trứng, sẽ không bao giờ bỏ được đâu nên cô ta lơ là công việc Tiết thị cũng đúng.”

“Con người Tiết Thuỵ Du luôn luôn trọng sĩ diện, đó chính là thứ dễ bóp chết cô ta nhất đấy.

Trình Dục Uy là kẻ không bao giờ để bản thân chịu thiệt đâu, không biết nếu bây giờ Trình Dục Uy nửa chừng rút vốn, đá cô ta ra khỏi dự án thì cô ta sẽ phát điên đến mức nào nữa.”

“Anh nói đúng đấy, em cũng thật sự mong chờ xem Tiết Thuỵ Du sẽ phản ứng ra sao nếu như chuyện bị vở lỡ.

Cái danh đệ nhất thiên kim danh viện chắc chắn cũng không có được ngồi lâu nữa rồi.”

“Anh thì đợi ngày cô ta quay trở về cầu xin anh như một con chó… chắc chắn sẽ rất là đặc sắc đây.”

Lương Hạo Hiên thực sự hắc hoá rồi, anh ta nhìn những dòng tiền không ngừng đổ vào ví mình mà thực sự đã bị tiền bạc làm cho mờ mắt.

Bây giờ đối với Lương Hạo Hiên, ngân quỹ của Tiết thị đã có rồi thì anh ta còn muốn chiếm đến cổ phần của Tiết thị nữa.

Mà bây giờ Tiết Thuỵ Du đang giữ số cổ phần lớn nhất, muốn hồi sinh Tiết thị bây giờ chỉ còn nước quay về cầu xin Lương Hạo Hiên mà thôi.

Anh ta sẽ nhân cơ hội này ép cô đem cổ phần ra trao đổi, thế là sẽ vẹn cả đôi đường.

Tiết Vân Nhi cũng hứng khởi không ít, cả cuộc đời cô ta đứng dưới cái bóng của Tiết Thuỵ Du cũng đã chịu đủ rồi.

Nếu bây giờ mọi việc thuận lợi như Lương Hạo Hiên nói, chắc chắn cô ta sẽ có cuộc sống tốt hơn cả Tiết Thuỵ Du bây giờ.

Mà Tiết Thuỵ Du bây giờ có kết hôn với Lương Hạo Hiên, sau khi giao hết cổ phần cho anh ta rồi thì cũng chẳng còn gì để mà lợi dụng, sẽ nhanh chóng bị Lương Hạo Hiên đá mà thôi.

Khi đó Tiết Vân Nhi sẽ là người chiếm trọn tất cả những gì mà Tiết Thuỵ Du đang có hiện tại, chiếc ghế tổng giám đốc, cả người đàn ông tên Lương Hạo Hiên này nữa.

“Nhưng mà Trình Dục Uy khi nào thì sẽ liên hệ cho chúng ta thế? Dự án mà Tiết Thuỵ Du có được thực sự quá là béo bở, anh thật háo hức đợi Trình Dục Uy tìm đến anh.”

“Sẽ nhanh thôi, bởi vì Trình Dục Uy đã nói với em rồi.

Anh ta sẽ suy nghĩ lại rồi sẽ liên lạc.

Cũng sớm thôi vì Tiết thị bây giờ còn cái gì để mà đỡ đâu, một mình Tiết Thuỵ Du căn bản cũng không có gánh nổi.”

Ngày trước Lương Hạo Hiên không thích Trình Dục Uy là bởi vì bị hắn chơi cho một vố khá đau trong một lần đấu giá giành quyền đấu thầu dự án.

Nhưng nói thật sự cái miếng bánh ngọt to như Trình thị thì ai lại không ham cho được? Lương Hạo Hiên tuy nói ghét Trình Dục Uy nhưng để mà được hắn mời hợp tác thì cũng phải rất suиɠ sướиɠ chứ không thể đùa.

Dính vào được Trình thị thì lợi nhuận chảy vào tay cứ như thác đổ vậy, ai mà lại không thích cho được.

Nhưng không phải cứ muốn là được dính vào Trình thị đâu.

Có lẽ Lương Hạo Hiên cũng quên là Tiết Vân Nhi ngu ngốc đến cỡ nào, chuyện gì vào tay cô ta thì làm sao có thể thuận lợi cho được.

Nhưng có lẽ vì tiền bạc đã làm cho Lương Hạo Hiên mờ mắt cả rồi thế cho nên anh ta mới nghĩ được rằng Tiết Vân Nhi có thể múa rìu qua mắt thợ, thành công lôi kéo được Trình Dục Uy về phe mình.

Bên phía Trình Dục Uy thời gian này cũng chưa bao giờ rảnh rỗi được cả, hắn vừa lo chuyện của Trình thị vừa đảm đương chuyện của Tiết Thuỵ Du nên bận rộn đến mức không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi được.

Tiết Thuỵ Du xót xa đến mức không muốn hắn làm nữa nhưng Trình Dục Uy vẫn cứ là muốn làm khiến cho cô bó tay không nói nổi hắn.

Nhưng công sức bỏ ra nhiều như vậy mà không có kết quả gì xứng đáng để đáp đền lại thì quả thực không phải là năng lực của Trình Dục Uy.

Manh mối về việc Lệ Minh Châu có ý đồ muốn hạ thủ với Tiết Đổng đã dần được điều tra ra rồi.

Trình Dục Uy không dám nới lỏng ra một phút một giây nào cả, hắn vẫn luôn sát sao theo dõi tình hình của Tiết thị, sẵn tiện đào ra thêm mấy chuyện xấu của Lương thị và Lương Hạo Hiên.

Cuộc chiến này không sợ kẻ thua kẻ thắng mà chỉ sợ rằng đối phương không có đủ năng lực để chiến đấu đến cùng mà thôi.

Lương Hạo Hiên bây giờ đang chủ quan ngồi mát ăn bát vàng, hoàn toàn nghĩ bản thân mình đã nắm hết mọi thứ trong tay, nhưng anh ta nào có ngờ được cái người mà anh ta đang khát khao được hợp tác cùng lại chính là đối thủ của anh ta trong lần này.

Ai mà có ngờ được Tiết Thuỵ Du không dễ bị lừa, cũng đâu có ngờ được hậu thuẫn của cô lại là người đàn ông có thế lực nhất thành phố này.

“Dục Uy, em nghĩ là em nên đem chuyện này về Tiết gia giải quyết.

Hừm… ít nhất thì sẽ làm một bữa cơm thân mật để công khai chuyện này ra.”

“Theo anh nghĩ thì giải quyết nội bộ dễ gặp vấn đề lắm.

Bởi vì kẻ địch thì đông mà em thì chỉ đơn thương độc mã.”

“Vậy nên em mới cần có anh chứ.”

“Em muốn anh làm như thế nào?”

“Em sẽ đặt thiết bị ghi âm lẫn ghi hình ở Tiết gia, anh chỉ việc quan sát mà thôi, nếu thấy nguy cấp em sẽ báo cho anh biết.

Gì chứ mấy vấn đề này thì em nghĩ anh dư sức đè bẹp đám người kia.”

“Vậy thì đơn giản, cái này anh có thể hậu thuẫn cho em được.

Em có muốn quậy lật cái thành phố này lên anh cũng sẽ hậu thuẫn cho em.”

Tiết Thuỵ Du bị câu nói này của Trình Dục Uy làm cho phì cười, cô thực sự nghĩ nếu có như vậy thì Trình Dục Uy cũng sẵn sàng hậu thuẫn cho cô đó.

Biết sao được bây giờ, cô đang yêu một người đàn ông hết sức lý tưởng, một người đàn ông trong mắt chỉ có cô thôi.

Cuộc chiến phía trước vẫn còn chưa đến lúc phải tàn sát nhưng có hậu thuẫn vững chắc như thế này ở đây rồi thì Tiết Thuỵ Du chẳng sợ cái gì nữa cả.

“Chứng cứ phạm tội của Lương thị và Lương Hạo Hiên chúng ta tạm thời khoan hãy động đến đã nhé, anh nghĩ rằng cứ đơn phương khởi kiện rồi đem đống chứng cứ này lên toà thì có lẽ sẽ khiến cho đối phương hoảng sợ hơn.”

“Chuyện này em theo anh hết, anh làm sao thì làm thế đó.

Rốt cuộc thì bây giờ em cũng đã được chứng kiến cả năng huỷ diệt thần tốc của Trình gia rồi.”

“Sao? Có phải là thấy rất ngưỡng mộ anh hay không?”

“Tất nhiên là ngưỡng mộ, nhưng cũng có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ… Trước đây em chưa bao giờ nhìn thấy được sự tàn nhẫn này của anh, bây giờ coi như đã được mở mang tầm mắt rồi.”

“Đây đã là gì mà em gọi là tàn nhẫn.

Bởi vì là chuyện của em nên anh đã lựa chọn cách thức mềm mỏng nhất rồi đấy.

Nếu tàn nhẫn theo cách của anh thì có lẽ Lương Hạo Hiên đã không đợi được đến ngày mai đâu.”

“Như thế này còn chưa phải gọi là tàn nhẫn nữa á? Trình Dục Uy rốt cuộc anh còn có thể như thế nào nữa?”

“Muốn biết hay không?”

“Ừm… có!”

“Vậy thì cho em biết.”

Giây sau, Tiết Thuỵ Du đã bị Trình Dục Uy đè ngửa ra giường hôn đến mức tối tăm mặt mũi.

Cái này là…? Khi Tiết Thuỵ Du tự ý thức được chuyện gì sắp sửa xảy ra thì cũng đã quá muộn rồi.

Tên đàn ông này của cô lý tưởng thật đấy, nhưng vẫn quá sức là mặt dày và vô sỉ, Tiết Thuỵ Du sợ rồi, sợ Trình Dục Uy “tàn nhẫn” với cô quá rồi.

Nhưng mà thôi ngẫm lại thời gian này Trình Dục Uy vì cô mà bận rộn không ít, đến chuyện yêu đương cũng ít có thời gian tính đến, thôi thì Tiết Thuỵ Du cứ chiều lòng hắn vậy, để cho hắn vừa bận rộn vừa nhịn như thế này cũng không phải cách hay đâu.

Chuyện điều tra về việc Lệ Minh Châu có hạ thủ với Tiết Đổng hay không cuối cùng Trình Dục Uy cũng đã điều tra ra được.

Bảy năm trời rồi, bà ta vẫn là dùng cách thức cũ để ngộ sát người khác thực sự không sợ bị bại lộ hay sao? Với cả tâm địa của người đàn bà này rốt cuộc thâm độc đến mức nào mới có thể ung dung bình tĩnh xử lý hết người này đến người khác như thế.

Lệ Minh Châu rốt cuộc không sợ báo ứng đến hay sao?

Cầm trên tay chứng cứ, Tiết Thuỵ Du suýt nữa thì đứng không vững được, hoá ra từ trước đến nay cô không ở Tiết gia đã vô tình đẩy bố cô vào tay một con rắn độc.

Nhìn đống chứng cứ người ta theo dõi được Lệ Minh Châu đã tìm đến một cửa hàng thuốc đông y để mua những thứ thuốc độc cho vào phần ăn của Tiết Đổng mỗi ngày mà Tiết Thuỵ Du rét lạnh.

Bà ta vì sao phải làm như vậy? Tiết Đổng là người đã cho bà ta tất cả, hà cớ gì bà ta phải gϊếŧ ông?

“Con mụ độc ác đó đã hại chết mẹ em, bây giờ còn muốn hại chết bố em.

Bà ta thực sự có còn là con người không vậy?”

“Bà ta sẽ sớm phải trả giá thôi, em yên tâm đi.

Chỉ cần tất cả được phơi bày ra, anh sẽ không để cho bonh họ có cơ hội ngóc đầu dậy được.”

“Chứng cứ cũng đã có đủ rồi, em nghĩ em nên bắt đầu được rồi đó.”

Nói là làm, Tiết Thuỵ Du ngay lập tức quay về Tiết gia bàn bạc với bố mở một bữa tiệc nho nhỏ lấy lý do dự án của Tiết Thuỵ Du hợp tác với Trình thị thành công đề chúc mừng cô.

Bữa tiệc này chính xác chính là một Hồng Môn Yến thực sự, những người cốt cán trong cuộc chiến lần này tất nhiên sẽ đều phải có mặt.

Ngẫm lại thì trông cũng như biết bao nhiêu bữa cơm vào cuối tuần khác nhưng bây giờ thì mọi thứ đã thay đổi rồi.

Bữa cơm cuối tuần này chắc chắn sẽ là một trận gió tanh và mưa máu lớn nhất từ trước cho đến giờ.

Tiết Thuỵ Du nhếch mép nở nụ cười rồi lén lút gắn máy nghe lén xuống bàn ăn của Tiết gia.

Tất cả đã xong, bây giờ cô chỉ có việc gọi điện thoại đến mời nhân vật chính nữa là được.

“Hạo Hiên, là em đây, cuối tuần này chúng ta về Tiết gia ăn cơm nhé.

Lâu rồi bố muốn gặp chúng ta, hơn nữa cũng là có chuyện muốn nói.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK