• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước giờ quay về Tiết gia, Tiết Thụy Du thực sự đã chuẩn bị rất kĩ càng rồi.

Cô mặc một chiếc váy màu đỏ, là chiếc váy mà Trình Dục Uy tặng.

Dẫu cho người khác nhìn vào sẽ cảm thấy hơi khoa trương nhưng Tiết Thụy Du thực sự cảm thấy chỉ có như thế này mới khiến cho cô có cảm giác tự tin nhất.

Bởi vì Trình Dục Uy nói với cô rằng cô mặc màu đỏ mới đẹp nhất, mới có nhiều cảm giác bá khí nhất thế cho nên Tiết Thụy Du trong cái ngày phán quyết này thực sự muốn bản thân mình thật xuất sắc.

Ít nhất thì cái khí chất này của cô có thể khiến cho cô cảm thấy tự tin hơn.

Hơn nữa là vì chiếc váy này là do Trình Dục Uy tặng cho cô thế nên Tiết Thụy Du bây giờ có là đang đơn thương độc mã nhưng vẫn có cảm giác người đàn ông của cô vẫn đang ở bên cạnh cô dõi theo cô từng chút một, cảm giác sợ sệt cũng từ đó mà chẳng còn.

Trình Dục Uy nhìn Tiết Thụy Du rực rỡ như một đóa hoa hồng vừa quyến rũ vừa thanh khiết đứng ở phía trước gương, cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết.

Hai mươi lăm tuổi, cô gái này có đủ tất cả những thứ ưu tú quy tụ lại nhưng cũng không chỉ đơn giản có thế, cô còn phải chịu đựng rất nhiều thứ không tốt cứ bủa vây lấy xung quanh.

Trình Dục Uy tiến đến thuận tay ôm Tiết Thụy Du vào lòng từ phía sau, cánh tay rắn chắc vòng quanh eo cô, mũi đặt lên tóc cô, cảm nhận mùi hương thơm phái nữ thoang thoảng khiến cho hắn cảm thấy yêu cô hơn bao giờ hết.

“Nhìn bảo bối của anh xinh đẹp như thế này lại để cho người khác ngắm anh thực sự chẳng cam tâm chút nào.”

“Em phải trở nên thật xinh đẹp khí chất thì đám người đó mới có thể sợ hãi được.

Điều này chứng tỏ cho bọn họ thấy rằng em chẳng sợ sệt gì bọn họ cả, trong khi bọn họ nghĩ em bị hành như một con chó thì em vẫn cứ xinh đẹp, sống tốt như thế này không phải chính là sự trả đũa tốt nhất sao?”

“Bé cưng của anh càng lúc càng giống anh rồi.”

Tiết Thụy Du xoay người khoác tay vòng lên cổ Trình Dục Uy, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.

Cô có thể bình tĩnh tự tin như thế này thì hơn tám mươi phần trăm là nhờ có hắn.

Chính vì có Trình Dục Uy đã thay cô gánh vác gần hết chuyện này thế nên Tiết Thụy Du mới có thể ưu tú như thế này để đi vả mặt lại từng người kia chứ.

“Bây giờ em sẽ đến đó.”

“Anh đưa em đi.

Tiện đường mà, anh cũng đến đó.”

“Vậy thì em phải làm phiền Trình gia rồi.”

Thực ra thì Lương Hạo Hiên cũng đã mở lời đề nghị với Tiết Thụy Du rằng anh ta sẽ đến đón cô nhưng Tiết Thụy Du nghe qua điện thoại những lời nói đầy mật ngọt chết ruồi kia của Lương Hạo Hiên, cảm giác nực cười xen lẫn với cảm giác buồn nôn thực sự khiến cho cô càng ngày càng chẳng ngửi nổi tên đàn ông giả tạo này.

Vẫn là nên chăm lo cho cảm xúc của bản thân trước đã, dẫu sao thì khi đến Tiết gia dùng cơm chắc chắn vẫn sẽ phải chiến đấu thế cho nên Tiết Thụy Du cũng thức thời mà từ chối ngay lời mời của Lương Hạo Hiên.

Sau đấy vẫn còn phải dụng tâm dụng trí để vả mặt lại tất cả những người ngồi đấy thì bây giờ vẫn là không nên ngược đãi cảm xúc của bản thân.

Gì chứ bây giờ Tiết Thụy Du mà cùng tên đàn ông đấy đến Tiết gia, phải ngồi cạnh anh ta nghe mấy lời đường mật sặc mùi giả tạo kia thì chắc khả năng chiến đấu của Tiết Thụy Du cũng bị anh ta làm cho thụt lùi mất.

Trình Dục Uy vẫn sẽ ở gần đấy để canh chừng cho cô, thế nên vẫn là thuận đường nên Tiết Thụy Du cũng muốn cùng hắn đến đấy.

Giờ phút này rồi, cô thực sự chẳng còn sợ cái quái gì nữa.

Nếu có cùng Trình Dục Uy đến đấy bị người ta bắt gặp thì Tiết Thụy Du cũng sẽ sẵn sàng mà công khai luôn, dù sao hôm nay cũng là một cuộc chiến sống còn, Tiết Thụy Du cũng chẳng có muốn giấu diếm gì với đám người kia nữa.

Cuộc sống giả tạo như thế cũng đã đến lúc nên chấm dứt rồi.

Sáu giờ tối ngày chủ nhật ở Tiết gia, vẫn là một bữa cơm gia đình bình thường, Lệ Minh Châu vẫn đang loay hoay trong bếp, Tiết lão gia thì một mình thẫn thờ ngồi ở bên ngoài phòng khách ngẫm nghĩ điều gì đó.

Thực sự thì ông dư sức biết bữa cơm ngày hôm nay mang hàm nghĩ sâu xa gì, chỉ là ông vẫn không muốn chấp nhận sự thật này mà thôi.

Ông biết rằng tất cả những hành động sai trái của những con người sai trái rồi cũng đến lúc sẽ bị vạch trần ra tất cả thế nhưng ông vẫn không có cách nào chấp nhận được.

Tiết Thụy Du bị chuyện này làm cho ảnh hưởng khá nhiều, thân là người làm bố, ông thực sự cũng không nỡ nhìn cô như thế.

Thôi thì chuyện gì cũng sẽ phải đến, ai làm sai thì sẽ phải trả giá mà thôi, ông cũng hy vọng khi mọi chuyện bị phơi bày ra, ông vẫn có thể có chống đỡ được.

Tiết Thụy Du đến trước, sau đó là Lương Hạo Hiên, Tiết Vân Nhi nghe Lương Hạo Hiên đã đến thì cũng từ trên phòng đi xuống dưới phòng khách, Tiết lão gia thở dài mời mọi người ngồi vào bàn ăn.

Vẫn như thường lệ, Tiết Thụy Du vẫn cố trêu đùa Tiết lão gia bằng mấy lời dỗ dành ngon ngọt, bằng những cuộc nói chuyện vui vẻ, Lương Hạo Hiên vẫn ngồi bên cạnh cô, thế nhưng ánh mắt lại nhìn vào Tiết Vân Nhi, Tiết Vân Nhi vẫn cố bày bộ dạng lạnh lùng không quan tâm nhưng lại len lén liếc mắt đưa tình với Lương Hạo Hiên, Lệ Minh Châu thì vẫn âm trầm như mọi khi nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào đôi đũa mà Tiết lão gia đang ăn cơm.

Tất cả những biến đổi nhỏ nhặt này đều đã được Tiết Thụy Du thu hết vào trong mắt, tuy nhiên cô lại ngoảnh mặt làm ngơ, khiến cho tất cả những kẻ ngồi đây đều đang nghĩ có thể qua mắt được Tiết Thụy Du, xem cô là một con ngốc thực sự.

“Tiểu Du, dạo đây con bận đến như thế vẫn về đây thăm bố, thực sự bố rất vui đấy.”

“Vâng, công việc với Trình thị cũng đang rất bận bố ạ.

Vừa rồi Trình Dục Uy có nói với con rằng muốn dự án hợp tác này phát triển thêm nên anh ấy cũng đã đưa thêm mấy hạng mục nữa vào dự án.”

“Thế thì tốt quá, Tiết thị của chúng ta có cơ hội tốt như thế này cũng là do công đầu của con cả.”

“Có gì đâu ạ, Trình Dục Uy còn nói với con rằng anh ấy thực sự rất muốn cùng bố bàn bạc mấy vấn đề, không phải cái gì cũng thông qua con được.”

“Vậy thì được thôi, bố rất sẵn lòng.

Lần trước gặp Trình gia ở trong buổi tiệc sinh nhật của con bố cũng đã nhìn thấy dự án lần này cậu ấy rất dụng tâm, hơn nữa mối quan hệ giữa con bé Nhã Lam với cấp dưới của Trình thị cũng rất tốt.

Chuyện hai công ty phát triển thuận lợi như thế thực sự làm cho bố cảm thấy thật tự hào.”

Mấy lời này của Tiết Thụy Du tất nhiên là có rất nhiều ẩn ý nằm bên trong đó.

Cô ẩn ý nói với Tiết lão gia rằng người bạn trai trong truyền thuyết của cô không ai khác chính là Trình Dục Uy, cái hẹn gặp của Trình Dục Uy với Tiết lão gia cũng chính là cuộc hẹn ra mắt con rể tương lai chứ không có ý gì khác.

Còn ẩn ý đối với những người còn lại đó chính là mối quan hệ hợp tác của Trình thị và Tiết thị vẫn đang được phát triển rất tốt, không có chuyện gì là trở ngại hay khó khăn cả.

Nhìn Lương Hạo Hiên và Tiết Vân Nhi thay đổi sắc mặc, thực sự Tiết Thụy Du cảm thấy cực kì hả hê.

Chưa đâu, đây mới chính là khơi mào cuộc chiến này thôi, bữa cơm hôm nay còn dài, chuyện hay thì càng về sau mới càng được hé lộ.

“Sắp tới giỗ mẹ con rồi, năm nay con bận rộn quá thế cho nên chuyện này con nhờ dì nhé!”

Nghe Tiết Thụy Du tự dưng nhắc đến mình, Lệ Minh Châu sửng sốt suýt nữa thì đánh rơi cả đũa.

Bà ta lần đầu tiên nghe thấy Tiết Thụy Du gọi mình là dì, còn dùng ngữ điệu cực kì ngọt ngào kia để mà nhắc đến.

“À… Sắp đến ngày giỗ của chị ấy rồi sao?”

“Vâng, con muốn nhờ gì giúp con chuẩn bị giỗ cho mẹ con.

Năm ấy mẹ con ra đi đột ngột quá, vẫn là chưa thể thực hiện hết di nguyện nên năm nay con muốn nhờ đến dì.”

“Được thôi, dì sẽ cố gắng hết sức để giúp con.”

Tiết Thụy Du tự nhận mình đóng kịch cũng giỏi quá đi mất, cô đổi vai xoành xoạch như thế khiến cho tất cả những người ngồi đây đều cảm thấy chột dạ.

Mà ở cách đó không xa, Trình Dục Uy và Cố Vấn Hàn ngồi trên xe nghe lén cuộc nói chuyện này qua máy nghe lén cũng phải phì cười.

“Này, cô bạn gái của cậu cũng đáo để quá đấy.

Phủ đầu kiểu này cũng là quá sức ấn tượng đi.”

“Còn phải nói, mèo nhỏ đi bên cạnh tôi cuối cùng cũng không khiến cho tôi thất vọng được.”

Bữa cơm lại trôi qua trong bầu không khí hết sức là ảo diệu, mãi cho đến khi Tiết Thụy Du tiếp tục lên tiếng mới lại khiến cho tất cả những người ngồi đây sững sờ.

“Ôi trời, đóng kịch như thế cũng mệt quá đi, mới đóng có một lúc thôi mà đã uể oải hết cả người, khó chịu muốn chết mà mọi người giỏi thế.”

Ba người Lệ Minh Châu, Tiết Vân Nhi và Lương Hạo Hiên đều đồng loạt quay đầu nhìn Tiết Thụy Du mà Tiết Thụy Du cũng nở một nụ cười cực kì yêu nghiệt và giảo hoạt quay lại nhìn ba người họ.

Sự thách thức cùng bất cần trong đôi mắt của Tiết Thụy Du khiến cho bọn họ chột dạ rồi, nhưng bọn họ vẫn không mở miệng nói ra lời nào cả.

“Hôn phu của tôi, ngồi bên cạnh tôi dùng cơm, bàn bạc với tôi về hôn lễ mùa xuân nhưng dưới chân bàn lại cùng chị gái tôi quấn lấy chân nhau, như thế có phải đang xem Tiết Thụy Du tôi là con ngốc rồi hay không?”

Lương Hạo Hiên tái mặt vội rút chân lại mà Tiết Vân Nhi cũng cực kì không tự nhiên mà bưng nước lên uống.

Tiết Thụy Du vẫn giữ trên môi mình nụ cười yêu nghiệt kia nhìn thẳng vào hai người họ, ánh mắt nhìn xuống có chút khinh bỉ giống như nhìn một thứ gì đó cặn bã đáng bỏ đi vậy.

“Làm giả dự án ma hợp tác với Lương thị rồi âm thầm rút ruột ngân quỹ của công ty thông qua chiêu trò bẩn lấy chữ kí của bố tôi để giải ngân thì vẻ vang gì đâu nhỉ? Chưa nói đến chuyện cùng chị gái tôi cắm sừng tôi nữa.

Bộ mấy người nghĩ Tiết Thụy Du tôi là con ngốc dễ bị qua mặt đến như vậy sao?”

“Tiểu Du… em… anh…”

“Sao hả? Không phải muốn tôi phải quay về cầu xin anh kết hôn với tôi rồi muốn chiếm lấy hết số cổ phần mà tôi đang giữ sao?”

“Sao em lại…?”

Chết tiệt! Kế hoạch của Lương Hạo Hiên tự lúc nào lại bị Tiết Thụy Du nắm hết trong lòng bàn tay như thế kia? Anh ta sửng sốt, vì chuyện này mà xám mặt xám mày, thực sự không biết nói sao nữa cho được.

“Còn cô, Tiết Vân Nhi… Cô ở Tiết thị như một con bù nhìn, chẳng có lấy một chút năng lực nào, nhưng cô không chấp nhận việc ngồi im hưởng lợi.

Tôi đã từng nghĩ nếu như cô ngoan ngoãn an phận tôi sẽ không truy cứu mà để cho cô ngồi đấy hưởng lợi cả đời nhưng cô thực sự làm cho tôi quá là thất vọng rồi.

Cô đeo bám cái tên này rồi nghĩ là đã trả đũa được tôi sao? Cô nghĩ tôi tiếc cái gì mà lại phải đi tranh giành tên cặn bã này với cô vậy?”

Tiết Vân Nhi chẳng nói nổi nên lời, mấy câu mắng chửi này của Tiết Thụy Du thực sự biến cô ta thành một con rùa rụt cổ không hơn không kém, khiến cho cô ta câm nín, không thốt được câu chữ nào.

“Cô nghĩ rằng Lương Hạo Hiên sẽ đối tốt với cô suốt quãng đời còn lại sao? Cô non nớt hơn tôi nghĩ đấy, tôi tưởng kẻ đã sành đời, ngủ với đàn ông từ năm mười tám tuổi như cô thì có cái nhìn thoáng hơn tôi chứ nhỉ? Suy cho cùng thì cũng… chậc… chẳng ra làm sao.

Tôi nói cho cô nghe này, bây giờ Lương Hạo Hiên đá bay tôi, cắm sừng tôi thì có gì chắc chắn để cho anh ta không làm như thế với cô chứ? Đúng không nào?”

“Cô…”

Tiết Vân Nhi bị vạch trần đến mức tức giận, viền mắt đỏ hoe như sắp khóc, Tiết Thụy Du sao lại có thể đào ra được cái chuyện cô cùng đàn ông lên giường năm mười tám tuổi vậy chứ? Tiết Vân Nhi thực sự bị bẽ mặt.

Nhìn Lương Hạo Hiên và Tiết Vân Nhi đã câm nín rồi, Tiết Thụy Du lại nhìn đến Lệ Minh Châu đang vì lo lắng cho con gái mình đến toát cả mồ hôi hột thì bỗng chốc lại cảm thấy nực cười.

Nhưng hôm nay muốn cho chuyện này kết thúc thì cô buộc phải vạch trần ra hết thôi.

“Bà đang lo cho con gái bà hay đang lo cho chính bản thân bà vậy?”

Nhìn thấy Tiết Thụy Du chiếu tướng đến mình, Lệ Minh Châu cũng bị dọa sợ đến mức ấp a ấp úng.

Tiết Thụy Du hôm nay giống như một vị thần chết mang sắc đỏ rực rỡ cầm lưỡi hái đồ sát tất cả bọn họ vậy, bây giờ chính là lúc cô đáp trả lại hết tất cả rồi, ngày hôm nay ai sống sót rời khỏi được chỗ này thì chính là kẻ may mắn nhất trần đời rồi đấy.

“Bà đừng có mà giữ cái bộ dạng liễu yếu đào tơ, câm nín đó nữa, giả tạo lắm.

Chuyện bà làm năm xưa với mẹ tôi cả chuyện bây giờ bà đang làm với bố tôi thực sự tôi đã biết hết rồi.”

“Tôi không có!”

“Có hay không tôi cũng đã có chứng cứ cả.

Bà có biết là tôi điều tra chuyện của bà cực khổ đến mức nào hay không? Vì bà mà tôi phải nhờ đến cả người ở bên thành phố M lúc trước bà sinh sống để điều tra chuyện của bà ở đấy, tôi dụng tâm như thế thì bà phải biết là tôi đã quan tâm bà như thế nào rồi chứ?”

“Đủ rồi, Tiết Thụy Du, cô đừng có lên tiếng cáo buộc mẹ tôi, đừng có ở đây nói xằng nói bậy khi không có một chút chứng cứ nào cả.”

“Cô muốn chứng cứ sao? Cái này là điếc không sợ súng à? Cô tự hỏi mẹ cô xem bà ta có dám chắc chắn không hạ độc vào đồ ăn của bố tôi hàng ngày hay không? Nếu như bà ta dám chắc chắn là không thì tôi sẽ đem tất cả những dụng cụ ăn uống ở đây đi xét nghiệm là biết ngay ấy mà.”

Nhìn thấy Tiết Thụy Du ung dung bình tĩnh nói ra như vậy, một phát vạch trần hết tất cả sự thật về đám người này ra mà Tiết lão gia thực sự bị dọa cho sợ rồi.

Ông không ngờ rằng những người ngồi ở đây đều mang trong mình bộ mặt thâm độc đến mức này, người đàn bà đầu ấp tay gối với ông lại đang hạ độc ông, lại còn hạ độc cả người vợ yêu dấu của ông, người con gái lớn mà ông yêu thương, luôn cố hết sức để bù đắp thì lại hại con gái ông.

Tiết Đổng tự dưng cảm thấy bấy nhiêu năm nay ông chính là đang nuôi rắn trong nhà.

“Tôi hiểu lý do bà hại mẹ tôi nhưng tôi không hiểu vì sao bà lại nhẫn tâm hại cả bố tôi.

Không phải ông ấy đã cho bà cuộc sống hiện tại sao? Tại sao bà lại có thể làm như thế?”

“Vì ông ta chưa bao giờ xem tôi là phu nhân chính thất, ông ta không thiên vị Vân Nhi của tôi.”

“Haha, bà nghĩ bà là cái gì vậy?”

“Tôi làm tất cả chỉ vì để có một ngày được người ta công nhận là phu nhân của Tiết gia nhưng không thể.

Còn ông ấy đối với cô lại thiên vị còn đối với Vân Nhi lại không xem ra gì.

Haha tôi thực sự không hiểu năm đó ông ấy đón hai mẹ con tôi về đây làm cái quái gì nữa?”

“Đừng tự ảo tưởng nữa, bà nói ông ấy không thiên vị Tiết Vân Nhi? Bà nghĩ rằng để cho đứa con gái ngu ngốc của bà ngồi ở chiếc ghế phó tổng giám đốc đó là ông ấy không dụng tâm sao? Hội đồng không ai hài lòng với Tiết Vân Nhi cả, tất cả đều làm khó bố tôi nhưng nhưng ông ấy vẫn nhất quyết giữ cô ta lại? Bà nói không thiên vị chứ là cái gì? Bà ăn ở Tiết gia, ở Tiết gia, còn muốn chiếm vị trí của mẹ tôi sao? Tôi nói cho bà hay, Lệ Minh Châu bà có lịch kiếp cũng không có cái cơ hội này đâu.”

Nhìn đám người kia âm trầm im lặng, Tiết Thụy Du thực sự quá sức gai mắt rồi, cô đứng dậy trong bàn ăn nhìn một lượt những khuôn mặt giả nhân giả nghĩa đang ngồi ở đây, nhếch môi nói một câu cuối.

“Hôm nay là chủ nhật, đến đây cũng là để dùng cơm thôi, đây cũng chỉ mới là đòn đánh phủ đầu của tôi.

Ngày mai là thứ hai rồi, các cơ quan của chính phủ cũng sẽ mở cửa lại và khi bình minh sáng ngày mai ló dạng, ba người các người tự thu xếp chuẩn bị bị tòa án gọi đến đi nhé.”

“Cô! Cô dựa vào cái gì để khởi kiện? Cô nói suông như vậy luật pháp nào tin cô?”

Lương Hạo Hiên cuối cùng cũng đã lòi ra bộ mặt thật của mình, anh ta đứng dậy phản pháo với Tiết Thụy Du, vẫn cho rằng cô không có chứng cứ nào quy chụp người khác như vậy.

Nhìn Lương Hạo Hiên cuối cùng cũng không đóng kịch nữa, Tiết Thụy Du cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi, thà là như thế này chứ cứ giả nhân giả nghĩa đội lốt nho nhã để đi lừa người khác thực sự khiến cho Tiết Thụy Du cảm thấy buồn nôn.

Nhưng cô không có nhiệm vụ gì để đi nói với anh ta cả, Tiết Thụy Du nở một nụ cười nhếch mép, không có chút sợ sệt gì mà nhìn Lương Hạo Hiên, chuẩn bị nói ra điều gì đó nhưng bị cắt ngang.

“Cô ấy dựa vào tôi, đủ chưa?”

Một giọng nói nam tính lạ lùng vang lên giữa bàn ăn khiến cho mọi người ai nấy cũng đều sửng sốt, Tiết Thụy Du cũng bị dọa cho giật mình rồi cùng quay đầu lại hướng cửa, nhìn người đàn ông anh tuấn đang đứng ở đấy như một pho tượng thần Hy Lạp tuyệt mỹ.

Sự xuất hiện của Trình Dục Uy ở đây khiến cho mọi thứ sụp đổ cả rồi….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK