• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bằng một cách vi diệu nào đó thì hình như mối quan hệ của Cố Vấn Hàn và Tần Nhã Lam sau cái hôm say rượu kia lại có chút gì đó hơi hơi phát triển theo chiều hướng khá tốt.

Ít nhất thì suy nghĩ trong đầu Tần Nhã Lam trước giờ cũng đã được thay đổi, từ trước đến nay cô luôn suy nghĩ rằng Cố Vấn Hàn cũng như Trình Dục Uy thôi, đã là anh em huynh đệ chí cốt thì cũng đều là dạng người đào hoa, suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Nhưng hôm nghe tin Tiết Thuỵ Du đang hạnh phúc với cuộc tình êm ấm cùng với Trình Dục Uy, sau đó lại cảm nhận được sự tôn trọng của Cố Vấn Hàn khi anh đưa cô về nhà anh thì Tần Nhã Lam đã thay đổi cho mình một suy nghĩ khác.

Trước kia cô từng mất niềm tin vào đàn ông cực kì dữ dội, cũng có lẽ một phần là do mấy mối tình trước kia của cô quá sức là nhiệm màu nên khái niệm tình cảm với đàn ông trong lòng của Tần Nhã Lam cứ chết dần chết mòn theo từng ngày.

Nhưng bây giờ thì cái lý thuyết cũ mèm kia cũng nên tới ngày phải thay đổi rồi, ít nhất thì mọi thứ xung quanh Tần Nhã Lam đang tác động cực kì tích cực nên cô cũng không giữ lấy cho mình cái suy nghĩ cổ xuý kia làm cái gì nữa.

Cố Vấn Hàn vẫn như thường lệ, bận rộn hơn hẳn tất thảy những người đang ngồi ở đây.

Điều này ít nhiều cũng làm cho Tần Nhã Lam cảm thấy hổ thẹn bởi vì mang tiếng là dự án do cả hai công ty cùng hợp tác để phát triển nhưng thật tình thì Cố Vấn Hàn luôn luôn có phần việc nặng hơn Tần Nhã Lam rất nhiều.

Tần Nhã Lam pha một tách cà phê, cô hơi lóng ngóng một chút vì không biết dùng, cũng không hay uống cà phê ở đây.

Xong xuôi, cô mang cốc cà phê đặt xuống bàn cho Cố Vấn Hàn, coi như đáp lại chút xíu những việc tốt mà anh đã làm cho cô.

Cố Vấn Hàn đang bận rộn với mớ số liệu thống kê dày đặc thì trong tầm mắt bỗng xuất hiện một cốc cà phê, mùi hương nước hoa mộc mạc cư nhiên xộc thẳng vào khứu giác anh khiến cho anh nhất thời cảm thấy bất ngờ.

Cố Vấn Hàn vội ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Tần Nhã Lam đang đứng đấy, nhìn anh bằng ánh mắt có chút chờ mong.

“Chỉ là thấy anh làm việc lâu hơi mệt nên mới tiện tay pha cho anh một cốc cà phê.”

“Cảm ơn cô nhiều nhé.”

Cố Vấn Hàn tất nhiên vui mừng còn chẳng kịp, anh vội bưng cốc cà phê nên nhấp thử một ngụm.

Cảm giác đắng ngắt lan tràn trong cảm nhận khiến cho anh suýt nữa thì phun ra mất.

Nhưng Cố Vấn Hàn vẫn cố gượm lại, anh vội đặt ly cà phê xuống bàn, đối với ánh mắt đầy chờ mong kia của Tần Nhã Lam thực sự chẳng muốn làm cho phật ý một chút nào cả.

“Sao thế? Cà phê có chỗ nào không đúng sao? Tại vì tôi không uống cà phê bao giờ, cũng không biết cách sử dụng máy pha cà phê… Chắc là hơi khó uống một chút, hay là tôi mang đi nhé, tôi làm lại ly khác cho.”

“Không sao không sao… Không có quá nhiều vấn đề đâu, chỉ là hơi đắng một chút nhưng vẫn uống được.

Không cần thiết phải làm lại đâu, thành ý này của cô, tôi xin nhận.”

“Có chắc là ổn không đó?”

“Ổn mà, lần đầu cô làm cà phê lại đến được bước này là rất tốt luôn rồi đó.

Cứ về làm việc đi, tôi đang hơi bận một chút.”

“Vậy thì tôi đi nhé.”

Đợi Tần Nhã Lam đi về bàn làm việc rồi, Cố Vấn Hàn mới thở ra một hơi dài thườn thượt.

Cốc cà phê này không đến nỗi không uống được nhưng thực sự là quá đắng, Cố Vấn Hàn uống được cà phê nhưng loại cà phê ít sữa này thực sự khó uống.

Nhưng mà thôi, cũng vì chút công sức của anh đã được hồi đáp lại nên anh cũng nhận vậy, mặc dù hơi khó uống nhưng anh biết một người như Tần Nhã Lam mà hôm nay dám đụng vào máy pha cà phê cho anh thì chắc chắn là đã mở lòng hơn rất nhiều rồi.

Có một loại tình cảm không phải cần gì ràng buộc mới có được.

Như Trình Dục Uy và Tiết Thuỵ Du, ban đầu lỡ và vào nhau rồi ràng buộc nhau bằng cái gọi là quan hệ xáƈ ŧɦịŧ, tình cảm cứ thế tiến triển vượt ngoài mong đợi.

Còn như Cố Vấn Hàn và Tần Nhã Lam thì lại khác, cũng va vào nhau bằng quan hệ xáƈ ŧɦịŧ nhưng cách mà họ phát triển thứ tình cảm này lại hoàn toàn khác.

Có một Cố Vấn Hàn nhân lúc không có ai ở trong văn phòng lén lút đặt lên bàn làm việc của Tần Nhã Lam một hộp trà thảo mộc.

Mấy ngày hôm sau nữa lại nhân lúc không có ai đặt lên đấy thêm một hộp trà thảo mộc khác, cứ như vậy đầu tuần nào cũng đều đặn đặt lên bàn làm việc của Tần Nhã Lam một hộp trà.

Có một Tần Nhã Lam cứ nghĩ rằng nhân viên của Trình thị đều có được một đặc xá rất lớn về cuộc sống công sở hằng ngày để làm tăng chất lượng công việc.

Tuần đầu tiên ở Tiết thị, nhìn thấy trên bàn cô có một hộp trà thảo mộc, nghĩ rằng chắc cô không uống được cà phê nên Tiết Thuỵ Du đã căn dặn bên này không được bạc đãi cô.

Cứ như vậy tuần nào Tần Nhã Lam cũng nhận được một hộp trà thảo mộc, cô cảm thấy Trình thị đúng thật là biết cách cưng chiều nhân viên.

Cho đến một hôm cô đi làm sớm, ngay ngã rẽ chuẩn bị bước vào văn phòng, cô nhìn thấy Cố Vấn Hàn đang ngó nghiêng đi vào, lén lút như một tên trộm.

Tần Nhã Lam đã tò mò đứng khuất một góc nhìn qua tấm kính thấy anh đang đặt lên bàn cô một hộp trà thảo mộc.

Xong xuôi, anh lại lén lút rời đi như cách anh đi vào để rồi như thường lệ, khi Tần Nhã Lam đến Trình thị vào mỗi đầu tuần, cô đều sẽ được nhận một hộp trà thảo mộc.

Có thể trước kia Cố Vấn Hàn và Tần Nhã Lam đã có một giai đoạn không đáng để nhắc lại nhưng thực sự Cố Vấn Hàn càng ngày càng có cách khiến cho Tần Nhã Lam không cảm thấy ấm áp thì không được.

Chỉ bâng quơ có một câu nói từ cái hôm Cố Vấn Hàn đưa cho cô một cốc cà phê, Tần Nhã Lam không ngờ rằng anh đã ghi nhớ cái sở thích đặc biệt này của cô để rồi chính anh mới là người biệt đãi cô chứ không phải là Trình thị nào cả.

Đó mới là lý do Tần Nhã Lam bây giờ đang học cách sử dụng máy pha cà phê để đáp lại chút gì đó cho Cố Vấn Hàn

Nếu có thể gọi đây là một giai đoạn phát triển tình cảm, tất nhiên tình yêu này sẽ có một cái tên cực kì ngọt ngào nhưng vẫn thanh mát hệt như tính cách của hai người này vậy.

Đó là tình yêu vị cà phê và trà thảo mộc.

“Cô có biết tôi hẹn cô ra đây để làm gì không?”

“Nếu trước kia thì không biết đâu nhưng bây giờ thì tôi nghĩ là tôi đoán được rồi.”

Trong một quán cà phê nằm gần Trình thị, Trình Dục Uy đang ngồi ung dung nhìn qua cửa kính nhìn ra đường phố đông đúc, Tần Nhã Lam ngồi đối diện hắn, vẫn một thói quen với trà thảo mộc.

“Đúng là bạn thân của Tiết Thuỵ Du, vẫn là tinh ý hơn người.”

“Trình gia quá khen rồi, tôi cũng chỉ là mới biết đây thôi.

Cũng cảm thấy anh và Thuỵ Du giấu diếm cũng kĩ quá đấy.”

“Chúng tôi không giấu diếm, chỉ là chưa đến lúc để công khai ra thôi.”

Tần Nhã Lam tự dưng nhận ra người đàn ông này thực sự khác rất xa trong tưởng tượng của cô.

Cả thành phố này đều nói Trình Dục Uy trăng hoa, ong bướm, này nọ thế kia đủ thứ tật xấu, nhưng khi biết được người đàn ông này đang cùng bạn thân của mình yêu đương, Tần Nhã Lam lại cảm thấy có chút khác lạ.

Không biết có phải là do tình yêu hay không nhưng cô cảm nhận được Trình Dục Uy có chút gì đó khác biệt hẳn so với lúc trước.

“Thuỵ Du nói với tôi rằng cô ấy đang rất hạnh phúc với anh, tôi cũng hy vọng anh sẽ mãi cho cô ấy được hạnh phúc.”

“Chính vì muốn cho Thuỵ Du có được hạnh phúc một cách trọn vẹn, tôi mới hẹn cô ra đây.”

“Ý anh là…?”

“Chuyện của Lương Hạo Hiên và Tiết Vân Nhi, tôi nghĩ cô rõ hơn bất kì ai hết.”

Tần Nhã Lam bất ngờ trước câu nói này của Trình Dục Uy.

Chuyện này cô đã cố giấu kín, hắn làm sao mà biết được? Phải chăng là do Cố Vấn Hàn nói ra? Vậy thì Tiết Thuỵ Du…?

“Cô đừng hốt hoảng, thực ra chuyện Lương Hạo Hiên ong bướm bên ngoài tôi cũng đã biết không ít rồi.

Cố Vấn Hàn biết tôi và Tiết Thuỵ Du qua lại nên mới nói cho tôi.

Tôi không có ý xấu gì đâu, chỉ là mong cô giữ kín chuyện này đừng để cho Thuỵ Du biết.”

“Anh đã biết Lương Hạo Hiên như thế từ lâu sao?”

“Đúng vậy, Lương Hạo Hiên luôn luôn có quan hệ ngoài luồng.

Nhưng nếu là để giải quyết nhu cầu thì cũng không phải là chuyện quá đáng để nói nhưng đến cả Tiết Vân Nhi mà hắn cũng dám sờ tới thì thực sự Lương Hạo Hiên là kẻ rất có dã tâm.”

“Anh đang có tính toán gì sao?”

“Ừm, tạm thời không cho Thuỵ Du biết chuyện cũng là có lý do cả.

Bởi vì tôi nghĩ Lương Hạo Hiên sẽ còn nhúng tay vào nhiều chuyện nữa nên cứ để như thế này xem sao.

Nếu hắn ta thực sự động vào Thuỵ Du thì chắc chắn sẽ không yên được vớ Trình Dục Uy tôi.”

“Nhưng như thế thì chúng ta đang lừa dối Thuỵ Du rồi.”

“Không phải lừa dối, như thế này mới khiến cho cô ấy an toàn.

Với cái tính của Thuỵ Du một khi cô ấy biết được chuyện này thì người đầu tiên bị nhắm đến không phải ai khác mà chính là Tiết Vân Nhi.

Để tránh đánh rắn động cỏ thôi, còn Thuỵ Du vẫn luôn được bảo bọc bởi tôi, cô yên tâm đi, không có bất kì chuyện gì xảy ra đâu.”

“Anh định tiếp tới sẽ như thế nào? Chúng ta sẽ án binh bất động mãi như thế này sao?”

“Tôi nghĩ trong tiệc sinh nhật sắp tới của Thuỵ Du, Lương Hạo Hiên chắc chắn sẽ ra tay, nhưng cái mà hắn muốn nhắm đến đó chính là quan hệ hợp tác giữa hai công ty chúng ta.

Bởi vì một khi dự án của Trình thị và Tiết thị thành công, Lương Hạo Hiên sẽ càng khó xơ múi Tiết thị hơn.”

“Cái tên Lương Hạo Hiên ấy vậy mà lại có dã tâm lớn đến như thế, thảo nào hắn ta một lúc qua lại với hai chị em Thuỵ Du.

Thực sự ai cũng bị tên cầm thú đó đánh lừa cả rồi.”

“Sẽ nhanh thôi, qua được lần này rồi thì tôi hy vọng cô Tần đây sẽ chúc phúc cho tôi với Thuỵ Du.”

“Chỉ cần anh yêu cô ấy, tốt với cô ấy, cô ấy yêu anh, thì tôi đều sẽ luôn luôn ủng hộ.”

Tần Nhã Lam hiểu rồi, hoá ra bộ não của những người nắm quyền sinh sát một tập đoàn lại có thể nhìn xa trông rộng được đến mức này.

Lý do Trình Dục Uy gọi cô ra đây đúng thật là không hề đơn giản một chút nào, nhưng Tần Nhã Lam cũng yên tâm hơn nhiều rồi.

Chuyện của Lương Hạo Hiên cô đang không biết nên xử lý làm sao thì thật may Trình Dục Uy đã lo gọn gàng cả, tất cả đều toát lên được tình cảm của hắn dành cho Tiết Thuỵ Du thế nên Tần Nhã Lam có thể nghĩ được Tiết Thuỵ Du lần này là đã chọn đúng người rồi.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK