• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thuỵ Du! Rốt cuộc người bên Trình thị là ai vậy?”

“Ý cậu là cái tên Cố Vấn Hàn kia sao? Không rõ lắm nhưng hình như anh ta với Trình Dục Uy cũng như tôi với cậu vậy, có quan hệ rất tốt với nhau, hơn nữa Cố Vấn Hàn cũng rất giỏi.

Mà cậu sao thế? Có vấn đề gì với Cố Vấn Hàn sao?”

“Không có không có! Chỉ là thấy hơi thắc mắc về lai lịch người bên đó.

Dù sao thì biết nhiều về anh ta cũng sẽ dễ lên tinh thần làm việc hơn.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.”

“Chà! Hôm nay cuối cùng cũng thấy được khẩu khí lớn cùng với tinh thần làm việc hừng hực của Tần mỹ nữ rồi.

Cậu cố gắng nhé, có gì không ổn cứ nói với tôi, dù sao cũng là hợp tác song phương bình đẳng nên tôi sẽ không để cho cậu phải chịu thiệt thòi gì đâu.”

Thiệt thòi về dự án thì chắc là không có đâu nhưng thiệt thòi về chuyện khác thì có lẽ có đó.

Người ta nói biết bao nhiêu duyên phận ở kiếp trước đến kiếp này mới đổi lấy được một lần gặp mặt, Tần Nhã Lam cô với Cố Vấn Hàn đã gặp mặt nhau đã đành, còn lăn giường với nhau, hơn nữa còn không tránh được bây giờ phải hợp tác cùng nhau.

Tần Nhã Lam càng nghĩ càng cảm thấy thực sự đúng là do ông trời sắp đặt cả, nếu cô mà biết trước được người mà cô sẽ phải hợp tác, nhìn mặt nhau mỗi ngày để làm việc trong thời gian sắp tới là người đàn ông mấy thánh trước đã cùng cô xảy ra loại chuyện kia thì có đánh chết Tần Nhã Lam cô cũng không làm đâu.

Nhưng mà đoán trước được chuyện đời thì chẳng ai nói tới làm gì, chuyện từ rất lâu rồi tự dưng hôm nay lại trở nên mới mẻ lạ thường.

Tần Nhã Lam bây giờ nhắc lại vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó, ngày mà cô cố gồng mình để lạnh lùng bỏ đi trước mắt Cố Vấn Hàn để rồi phải mất một thời gian dài sau đó mới có thể bước ra được khỏi cái bóng tâm lý quá sức to lớn kia.

Cô sẽ không tính toán gì với Cố Vấn Hàn vì sự dây dưa mới chính là thứ gϊếŧ chết con người ta nhanh nhất, nhưng hình như Tần Nhã Lam không muốn tính toán thì ông trời buộc cô phải đối diện, phải tính toán với người đàn ông kia thì phải.

“Cô có góp ý gì hay không cô Tần?”

Đang miên man suy nghĩ, Tần Nhã Lam giật mình khi nghe thấy tiếng nói vọng lại từ sau lưng.

Cô ngoảnh mặt quay lại thì thấy Cố Vấn Hàn đang đi đến, tay còn bưng hai cốc cà phê nóng, đến trước mặt cô rồi đưa ra cho cô một cốc.

“Cô không định cầm lấy hay sao? Tôi cầm cũng có chút mỏi tay rồi.”

Nhìn Tần Nhã Lam cứ đứng đực cả mặt ra, ngây ngốc nhìn Cố Vấn Hàn rồi nhìn ly cà phê trên tay anh, Cố Vấn Hàn đành phải mở miệng kéo hồn cô về lại với thể xác.

Tần Nhã Lam hơi lơ mơ nhìn Cố Vấn Hàn, phản ứng lại mới đón lấy cốc cà phê từ tay anh.

“Cảm ơn anh.”

“Không ngờ bên phía Tiết thị lại cử qua một nữ giám đốc quá ư là tài giỏi, đến cả lí lịch cũng hoàn mỹ đến mức khiến nhiều người phải thán phục.”

“Anh Cố quá khen rồi, anh còn tài giỏi hơn tôi nhiều, về sau cần phải học hỏi ở anh nhiều.”

Cố Vấn Hàn cười nhẹ, anh đánh mắt nhìn qua Tần Nhã Lam.

Từ nãy đến giờ cô cứ ôm khư khư cốc cà phê, cũng không uống, không chạm môi, chỉ cầm đấy giống như bị ép phải nhận lấy.

“Cô không uống cà phê à?”

“Không… Tôi xưa nay rất ít uống cà phê.”

“Bất ngờ thật đấy, tại vì những người công việc nhiều như chúng ta thường uống cà phê để cho tỉnh táo.”

“Mỗi người có một cách để giữ cho tâm trạng ổn định và tỉnh táo, tôi thích uống trà hơn là cà phê.”

“Là tôi không tinh ý rồi, thật xin lỗi.”

“Không sao, tôi sẽ nhận tấm lòng của anh.”

Cố Vấn Hàn nhún vai, anh cũng không lấy lại cốc cà phê mà chỉ để cho Tần Nhã Lam cầm lấy, không thích thì cứ việc đổ đi là được.

Nhưng con người có chút giản dị xen lẫn sắc sảo như Tần Nhã Lam thực sự khiến cho Cố Vấn Hàn có chút bất ngờ.

Suốt mấy tháng ròng, Cố Vấn Hàn vẫn luôn tìm kiếm cô gái bí ẩn của ngày hôm đó, cô gái để lại trinh bạch của mình ở chỗ anh rồi rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mọi thứ tưởng chừng như đi vào ngõ cụt khi Tần Nhã Lam như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, mặc cho Cố Vấn Hàn có tìm kiếm bằng cách nào đi chăng nữa vẫn không bao giờ tìm thấy cô.

Anh có thể không để tâm đến, giống như Tần Nhã Lam, xem chuyện đã xảy ra như một sự cố ngoài ý muốn nhưng thực sự mỗi lần nhớ đến ngày hôm đó, những cảm giác khi ở cùng Tần Nhã Lam lại như ùa về chiếm đóng lấy biết bao nhiêu tâm tư của Cố Vấn Hàn.

Người khắc kỷ thường là những người bị suy nghĩ làm cho áp lực, Tần Nhã Lam cũng vậy, cô cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra nhưng thật tâm cô đối với chuyện này vẫn giữ trong lòng mình rất nhiều tối kị.

Bây giờ gặp lại Cố Vấn Hàn, những thứ tối kị kia lại như nhận lấy một nguồn năng lượng vô hình nào đó, trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cô.

“Chuyện hôm đó…”

“Chúng ta nói về dự án đi!”

Hai câu nói như đồng thời được phát ra cùng lúc khiến cho bầu không khí của cả hai như rơi vào lúng túng.

Cố Vấn Hàn càng tinh ý hơn khi nhận ra rằng thực sự chỉ có một mình anh xem chuyện đã xảy ra là một chuyện quan trọng, còn đối với Tần Nhã Lam thì đó là chuyện đáng để quên đi.

Tần Nhã Lam rơi vào lúng túng khi thấy Cố Vấn Hàn nhắc về chuyện ngày hôm đó, thực sự thì cô không nghĩ anh sẽ nhớ rõ chuyện này, hoặc là nếu có nhớ thì cũng chỉ sẽ nhớ về sự bất lịch sự của cô khi bỏ đi mà chẳng nói một lời nào.

Thật sự chuyện cũ càng khiến cho hai người cảm thấy không thoải mái, vậy hà cớ gì cứ nhắc đến làm chi?

“Anh nói trước đi.”

“Chuyện hôm đó, thực sự đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được.

Cô Tần, bấy nhiêu lâu nay, tôi vẫn luôn đi tìm cô.”

“Tìm tôi để làm gì?”

“Lần đầu bị phụ nữ đá thẳng trên giường, người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy không chấp nhận được thôi.”

“Tôi xin lỗi, nếu anh cảm thấy việc tôi bỏ đi như vậy khiến anh không hài lòng thì tôi xin lỗi.

Còn chuyện đó anh cứ quên đi, không đáng nhắc đến làm gì đâu.”

Tại sao lại là không đáng nhắc đến? Tại sao Tần Nhã Lam có thể muốn là không nhắc đến được? Tại sao lại có người lãnh đạm như cô? Cố Vấn Hàn vẫn luôn có rất nhiều câu hỏi luôn xoay vòng vòng trong đầu anh về người con gái này.

Rốt cuộc cô là người như thế nào để có thể nói là không nhắc đến chuyện đó được.

Anh cũng không muốn nhắc đến làm gì đâu, thậm chí rất nhiều lần anh cũng tự dặn lòng mình hãy mau quên đi, đừng để nó dằn vặt lấy cuộc đời mình.

Nhưng khi nhìn vệt máu đỏ chói dưới drap giường, nhìn bóng lưng mảnh mai kia nhất quyết rời đi, Cố Vấn Hàn lại càng muốn tìm thấy được cô.

Tìm thấy để hỏi rằng cô thực sự đối với lần đầu của mình hời hợt bỏ qua như vậy sao? Hay anh chính là một lỗi lầm của cô?

“Xem ra cô đối với chuyện đó rất không để tâm nhỉ? Thảo nào gặp lại tôi lại tự nhiên như vậy, giống như chưa từng quen biết nhau.”

Làm sao Cố Vấn Hàn có thể biết được rằng Tần Nhã Lam đang tự nhiên? Làm sao Cố Vấn Hàn có thể biết được rằng Tần Nhã Lam cô không suy nghĩ.

Chính vào giây phút lần đầu tiên nhìn thấy Cố Vấn Hàn ngồi xuống vị trí đại diện cho Trình thị, trong lòng Tần Nhã Lam đã vô cớ nổi lên từng đợt sóng dữ rồi.

Nhưng cô không muốn chuyện này chi phối cô, càng không muốn để chuyện đời tư của bản thân làm ảnh hưởng đến công việc.

Tần Nhã Lam thừa nhận mình rất lãnh đạm, nhưng cho dù có lãnh đạm đến đâu cô cũng là phụ nữ, cũng có cảm xúc của mình và Tần Nhã Lam thực sự chưa bao giờ quên đi chuyện đó.

Chỉ là những lời nói này cô không nói ra với Cố Vấn Hàn mà thôi, dẫu sao lần gặp lại này cũng là vì công việc, không có chỗ cho chuyện riêng, nên Tần Nhã Lam cũng thực sự mong cô và Cố Vấn Hàn có thể hợp tác vui vẻ.

“Tôi hy vọng sau này chúng ta cùng nhau hợp tác với tâm thế thật thoải mái bởi vì cả tôi và anh đều đang đại diện cho công ty, chuyện riêng của chúng ta không phải là chuyện đến đây để giải quyết, tốt nhất thì cứ để cho nó ngủ yên trong quá khứ đi.”

Tần Nhã Lam phá lệ bưng cốc cà phê trong tay lên uống thử một ngụm, cà phê nguội rồi, càng đắng hơn rất nhiều lần nữa, nhưng cô cũng chẳng có lấy một cái chau mày.

Học cách chấp nhận là điều tốt nhất, giống như cách Tần Nhã Lam cô uống cà phê và cách Cố Vấn Hàn quên đi chuyện cũ vậy.

Cố Vấn Hàn đối với chuyện này càng không có nhiều biểu cảm gì dư thừa, anh thực sự muốn hỏi nhiều chuyện nhưng nhìn thấy Tần Nhã Lam không có ý gì biểu hiện rằng cô muốn nhắc lại nên anh lại thôi.

Hai người rơi vào trầm mặc, chìm đắm vào dòng suy nghĩ riêng của bản thân, chẳng ai nói với ai thêm một câu nào nữa.

“Cố Vấn Hàn đó ở bên Trình thị của anh là người như thế nào vậy?”

“Sao tự dưng em lại quan tâm đến cậu ta?”

“Thì bởi vì cô nhóc Tần Nhã Lam bạn của em đó.

Em với Tần Nhã Lam từ đại học đã sống cùng nhau, làm cũng làm cùng nhau, từ đó đến giờ còn thân nhau hơn chị em ruột thịt nữa.

Thời gian tới Tần Nhã Lam làm việc chủ yếu là với Cố Vấn Hàn, em sợ…”

“Tên đó đời tư có chút loạn đấy, nhưng không đến mức phải lo sợ đâu.

Nếu em sợ cậu ta làm gì bạn của em thì cứ giám sát, nếu có gì cho em toàn quyền xử lý cậu ta.”

“Đời tư của anh ta có loạn bằng anh không?”

Lại là một câu hỏi khó đến từ vị trí của Tiết Thuỵ Du, Trình Dục Uy càng ngày càng nhận ra cô gái này từ lúc nào đã học được tính xấu của hắn mất rồi.

Câu nói nào của cô cũng chứa bẫy mà Trình Dục Uy nếu không cẩn thận là sẽ bị dính vào bẫy của cô ngay.

Đây có được gọi là gậy ông đập lưng ông không nhỉ? Trình Dục Uy cuối cùng cũng có ngày phải nếm trải sự thống khổ khi bẫy người khác, bây giờ bị chính người phụ nữ của mình bẫy, thực sự cảm giác cũng không có gì hay ho lắm đâu.

Trình Dục Uy bế bổng người Tiết Thuỵ Du lên đặt lên bàn làm việc của hắn, hai tay chống xuống bàn, tạo thành tư thế như một chiếc lồng giam chế trụ Tiết Thuỵ Du lại, chẳng cho cô thoát ra được.

Tiết Thuỵ Du chống tay lên ngực hắn, ánh mắt tinh nghịch nhìn hắn, môi chắc nén nổi nụ cười.

“Đời tư của anh có loạn hay không thì anh nghĩ em là người biết rõ nhất chứ nhỉ?”

“Em không biết gì hết.”

“Loạn! Loạn lắm! Hầu như lúc nào cũng muốn làm loạn với em.”

Đây có được gọi là mượn cớ làm việc công để làm việc tư không nhỉ? Nói là cùng nhau bàn bạc công việc, từ lúc nào lại trở thành tán tỉnh nhau rồi? Tiết Thuỵ Du nhận ra bản thân mình càng ngày càng trở nên thiếu nghị lực, tên đàn ông này mở miệng ra toàn là mật ngọt chết ruồi, ấy vậy mà cô cũng tin tưởng vô điều kiện cho bằng được.

Giống như cách mà Tần Nhã Lam nghĩ, học cách chấp nhận chính là điều tốt nhất, Tiết Thuỵ Du đã chấp nhận người đàn ông này từ rất lâu rồi và cô chưa từng cảm thấy hối hận dù chỉ một lần.

“Tiết tổng, hợp tác vui vẻ nhé.”

“Hợp tác vui vẻ, Trình gia.”

Hai cánh môi cuốn lấy nhau, Tiết Thuỵ Du ngồi trên bàn làm việc của Trình Dục Uy, không chút nề hà gì dâng hiến đôi môi anh đào ngọt lịm, cánh tay cô quàng lấy cổ hắn, ôm chặt lấy người đàn ông này.

Trình Dục Uy cũng thoải mái tận hưởng sự dịu dàng hiếm hoi này.

Quả thực là hôn cô ở văn phòng sẽ mang lại một loại cảm hứng khác biệt, thật sự quá là tình thú.

Tự dưng trong đầu Trình Dục Uy lại nảy lên một ý nghĩ thực sự táo bạo, ngày tháng sau này còn dài, dự án cũng sẽ còn tiếp diễn rất lâu, chi bằng có thể cùng cô ở văn phòng này của hắn làm qua loại chuyện đó thì thực sự quá là mãn nhãn rồi.

Tất nhiên những ý tưởng này đều là Trình Dục Uy nghĩ trong đầu thôi, để Tiết Thuỵ Du biết được thì không hay cho lắm đâu..

  • Trước
  • Tiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK