Không phải họ vì thương yêu gì bà nên mới nhắc đến, đúng ra vì ghét bà nên họ mới bám mãi không buông, lây sang ghét bỏ luôn cả Gia Hân, đứa con gái duy nhất của người phụ nữ ấy.
Thấy Gia Kiên có vẻ không đáp lời, bác Bảo mới tiếp tục: "Vợ trước thì điên dại, vợ bây giờ ngoài cái mặt ra còn được gì nữa không?"
"Bác..." Minh Hoàng toan lên tiếng thì bị Hân kéo lại.
Hơn ai hết, Hân hiểu bố của họ mới là người khó xử và nhiều khúc mắc nhất trong chuyện này.
Linh Lan là người vợ trước của Kiên, từng là một người phụ nữ năng động và hay cười. Không may thay vì thay đổi tâm sinh lí sau khi sinh đứa con đầu lòng, thêm với sự chì chiết và thờ ơ từ bên nhà chồng nên bà mới rơi vào tình cảnh "trầm cảm sau sinh". Ban đầu cũng không ai biết chuyện này, phải cho đến tận khi sinh tiếp đứa thứ hai là Hoàng thì bệnh tình đã quá nặng.
Nhưng người ta hay coi thường bệnh trầm cảm sau sinh của người phụ nữ, chỉ những ai đã trải qua mới biết nó ghê gớm và nguy hiểm đến mức nào. Ngay cả Gia Kiên, phải cho tới khi sức khoẻ của vợ cạn kiệt trầm trọng và qua đời, ông mới hiểu được vợ mình đã khổ như thế nào.
Vì thế Gia Kiên luôn cảm thấy có lỗi với vợ, cũng khó khăn giao tiếp với con. Cũng phải nhờ vào Kiều Mai, người vợ sau này thì ông mới có thể mở lòng, dám bộc bạch được suy nghĩ bên trong ra.
"Vợ tôi tốt ở cái gì thì con cái và tôi thấy là được. Các bác cũng không cần quan tâm." Kiên nắm lấy bàn tay của Mai, nhẹ nhàng nói.
Bác Hai nhìn về phía Hân và Hoàng ở một góc, đột nhiên buột miệng nói: "Thấy chú ân ái với vợ mới chắc con chú cũng vui vẻ lắm. Dù sao cũng có một người thay thế chỗ của mẹ chúng nó cơ mà."
"À, thế chuyện bà ngoại chúng nó mất gần đây chú đã lo đến chưa? Hay là bận lo cho cô Mai mà quên rồi?"
"Các bác nếu không ăn nói nhẹ nhàng được thì làm ơn đừng đề cập." Cô nàng thẳng thừng lên tiếng, bát đũa từ lâu đã không nằm trong tay.
Gia Hân trước kia là người ra sao, cọc tính thế nào không phải ai cũng biết, nên bây giờ ai cũng trợn mắt lên nhìn cô.
"Mọi người cũng không quan tâm. Giờ nhắc đến thì làm gì có ý nghĩa gì?"
"Chú xem chú dạy dỗ con cái thế nào này!" Bác Bảo đập bát xuống sàn, âm thanh mảnh sứ với thức ăn vung vãi khắp nơi.
Bác Hai thấy chồng đang tức giận cũng đế thêm vào: "Bên ngoại thì hiếu thảo lắm, cứ dạ dạ vâng vâng, về đến nay ăn nói láo toét như thế. Mày có thích thì đi với con mẹ mày luôn đi."
Gia Hân quay mặt sang một bên, nắm chặt bàn tay lại.
Nếu như không phải có bà ngoại đích thân chăm sóc thì có lẽ cô cũng đi theo mẹ từ sớm rồi. Lúc Kiên bận việc ở xa, ngoài bà ngoại ra làm gì có ai nhận chăm cô, những con người này cùng lắm chỉ giữ lại một mình Minh Hoàng. Bây giờ họ lại cho rằng việc cô thương bà mình hơn là vô lễ, càng nghe càng thấy mâu thuẫn.
"Hoàng, đưa chị ra ngoài đi." Gia Kiên hơi tối mặt.
Minh Hoàng gật gù, đỡ lấy Hân đứng dậy rồi rời đi.
Hai đứa dẫn nhau ra đến cửa thì bên trong đã nghe thấy tiếng quát tháo inh ỏi của bác Bảo.
"Mày nuôi con mày để nó thành ra thế này! Nhà mình không lo, chăm chăm vào người dưng để làm cái gì?!"
Kiên thẳng lưng nhìn họ, khuôn mặt vẫn còn nghiêm nghị nhưng ánh nhìn có phần lạnh lẽo.
"Chuyện nội bộ nhà chúng tôi không liên quan tới các bác. Con tôi thích báo hiếu ai là việc của nó, nó cũng không nhất thiết phải lo lắng cho một cái nhà còn chẳng yêu thương gì nó." Ông lên giọng đanh thép.
"Mày cậy có tí tiền rồi về đây lên mặt với người khác. Con vợ cũ điên của mày đủ làm ô nhục cái bản mặt của nhà này rồi. Bây giờ mà để cái thứ đếch ra gì kia làm nhục nhã nữa thì mày chẳng đáng là con cái nhà này đâu!"
"Cùng lắm thì không về nữa là được. Chắc tiền bạc tôi cũng không cần chuyển về nữa." Gia Kiên đứng dậy, đỡ lấy Kiều Mai rồi hướng mặt ra bên ngoài.
Đó là lí do vì sao ông không muốn đưa gia đình về quê, cũng là vì gia đình này không ai quan tâm đến nhau thật lòng. Có nói chuyện cũng chỉ là lăng mạ với cười cợt lẫn nhau mà thôi.
Thái độ không vui tất nhiên bữa ăn không trọn vẹn.
Cho đến tận đêm khuya, những người trong nhà vẫn không trò chuyện với nhau được một câu hoàn chỉnh.
Giao thừa tới, mọi người khắp nơi đều tưng bừng không khí năm mới sang trong pháo hoa rực rỡ. Những ánh sáng lộng lẫy nhất, rạng rỡ nhất trên nền trời đen kịt hoá ra cũng không mang tới niềm vui nhỏ trong lòng của cô gái.
Bà ngoại vừa mới mất cách đó hai tuần, gia đình bên nội chưa một lần thật sự yêu thương, hai bóng dáng bé nhỏ đứng sát cạnh nhau trong màn đêm nao nức mà cô độc.
Anh lại nhớ về đêm giao thừa mươi năm về trước, hai năm trước khi mẹ anh qua đời.
Đêm ấy cũng không khác gì hiện tại, có điều còn trống vắng và heo hút hơn.
Minh Hoàng ở cùng với chị gái và mẹ. Thời điểm đó thì nhà anh chuyển tới Đống Đa cũng được một vài năm. Tết ấy bố lại không về, và vì bố không về nên mẹ lại bắt đầu mất bình tĩnh.
Âm thanh đập phá ngổn ngang của đồ vật cứ kéo dài không ngớt, át đi cả tiếng pháo hoa ồn ã từ cái vô tuyến đã cũ.
Người phụ nữ gương mặt tiều tuỵ, đôi mắt thẫn thờ không có sức sống, dùng sức của mình để gạt đi từng cái ấm chén trong nhà, kéo theo sự đổ vỡ của biết bao nhiêu món đồ vật khác.
Tâm lí mẹ bị ảnh hưởng sau sinh, trừ những khi hiếm hoi tỉnh táo thì mẹ sẽ luôn như vậy, đáng sợ và kinh hãi.
"Mày cút đi! Tại mày nên tao mới thế này!"
Những lời lăng mạ và mắng mỏ mà cậu bé sáu tuổi thường xuyên nghe được lại nhắm tới cơ thể đang che chắn cho nó lúc ấy, đứa chị gái của nó.
"Đừng sợ." Cô bé Gia Hân kéo em trai vào lòng, cẩn thận vỗ về khi bịt tai nó lại, ngăn không cho những âm thanh xáo trộn kia ảnh hưởng tới nó.
Nó không chắc tại sao mẹ lại ghét chị tới vậy, chỉ ghét một mình chị mà không phải là nó.
Có lẽ do chị nó là con gái. Vì mẹ sinh chị ra là con gái nên ông bà nội cũng không thích mẹ, càng ghét nhà nó hơn.
"Chị..." Tiếng la mắng, chửi rủa của mẹ mỗi lúc lại càng lớn hơn khiến nó bủn rủn tay chân, chỉ biết bám chặt lấy thân thể phía trước.
Có một lúc sự im lặng đột ngột khiến nó tưởng rằng mẹ đã bình thường trở lại.
Nó âm thầm ngó ra.
Và nó đã lầm.
Một làn nước nóng bỏng rát chảy từ cái phích đổ ào ào xuống cơ thể hai đứa nó, lẽ ra đã trúng vào cả hai đứa nếu như cô bé kia cố gắng đẩy nó ra xa.
Nó không biết bản thân mình nên làm gì vào lúc ấy, chỉ biết là khi nó nhận thức được hành động nó đang làm thì nó đã ôm chặt lấy mẹ mình và la hét.
"Con không sao chứ? Mẹ xin lỗi." Người phụ nữ ân cần ôm nó trong lòng, dịu dàng vỗ về lấy nó.
Nhưng nó lại thấy sợ nụ cười trên mặt mẹ. Càng sợ hơn việc người mẹ bỏ mặc đứa con gái còn quằn quại trên sàn đá lạnh vì bỏng mà giữ lấy nó trong lòng.
"Em sẽ bảo vệ chị!"
Đó là lời hứa đứa bé đặt ra cho mình, lời hứa duy nhất trên đời này nó sẽ không bao giờ phá bỏ.
Minh Hoàng dựa người lên lan can, uể oải nhìn theo từng chùm sáng lên rồi lại tắt.
"Lần sau không cần về nữa." Anh bóp lấy cổ tay.
Gia Hân lặng lẽ thở dài, còn huých vào vai anh chàng: "Thôi, năm mới rồi. Bỏ qua đi."