• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên sân khấu bao ánh điện chiếu rọi, năm con người đứng sát bên cạnh nhau như thể mới ngày hôm qua họ chụp với nhau tấm ảnh chung đầu tiên.

Huệ Lan cười tươi tắn nhất, còn khoác lấy tay Gia Hân, khăng khít không muốn buông ra.

Dĩ nhiên mỗi lần như thế thì Long và Minh sẽ lại nhăn mặt nhắc nhở.

"Thôi nào, ngày cưới thì cô dâu phải nghiêm trang một chút, hai đứa cứ dính lấy nhau thế không thấy trẻ con à?" Minh cố ý lớn giọng nhưng chỉ đủ để mấy người họ nghe thấy với nhau.

Trường Anh đứng bên cạnh huých vào vai Minh một cái nhẹ nhàng, thấp giọng thì thầm: "Ngày cưới mà, vui một tí mới đúng. Hơn nữa người ta là cô dâu, kệ người ta đi."

"Mày thì bênh người ngoài cho lắm, bạn mày có thấy bênh đâu." Minh quay mặt đi.

Gia Hân âu yếm vỗ vào tay Huệ Lan, quay sang nhìn Trường Anh và Khánh Minh: "Không phải người ngoài. Anh sai rồi."

"Tôi sai rồi. Mấy cô chú là nhất!" Khánh Minh giơ tay xin hàng.

Tiếng cười giòn dã vang lên, lấp đầy bức ảnh ấy bởi niềm vui và hạnh phúc.

Nói là chỉ chụp lấy vài ba tấm ảnh nhưng đến cuối cùng thì con số cũng lên tới vài chục kiểu là ít. Hiện giờ ba trong số năm con người ấy đang túm tụm lại chỗ thợ chụp, chất vấn rồi hỏi han đủ thứ khiến anh chàng thợ ảnh còn phải hoảng hốt.

"Như nhà trẻ, ồn không chịu được." Trường Anh chỉnh lại mái tóc của mình nhưng vài ba sợi mai ương bướng vẫn không chịu vào nếp.

Gia Hân chìa cho anh một hộp keo vuốt tóc, ái ngại thay cho anh chàng thợ ảnh "xấu số".

"Thì đấy, bao nhiêu tuổi rồi không biết." Cô nàng thở dài, vươn vai một cái. "Thế là sắp hết đám cưới. Mấy ngày nay bận tối mặt, cũng sắp sửa được nghỉ rồi."

"Cũng đúng. Tay chân anh cũng rã rời." Trường Anh đồng tình.

Hân ngồi nghỉ thêm một lát rồi đứng dậy, cầm theo bó hoa cưới: "Ra gọi thôi, sắp đến lúc kết tiệc rồi."

"Đi." Anh phủi lại trang phục, hướng về nơi náo nhiệt.

Biểu cảm của Hoàng Long là thứ thu hút sự chú ý của nhiều người nhất. Long vác cả cái máy chụp ảnh của thợ làm người ta thót tim ra ngoài.

"Nhìn xem, có cái đám cưới nào mà tận hai người đẹp trai hơn chú rể không?" Long bất bình chỉ vào tấm ảnh.

Huệ Lan âm thầm quan sát người đàn ông trong bộ âu phục trắng muốt, tự nhiên cảm thấy bản thân quá siêu đẳng khi nhẫn nhịn được tính khí của Long.

"Mày thôi đi. Nếu không muốn bị lấn át thì mời thêm hai anh đến làm gì?" Lan chê trách.

Long không chỉ tổn thương vì bức hình, còn vì vợ trách móc nên đâm ra hờn dỗi.

"Cô nương cưới tôi thì cô phải bênh tôi một tí chứ. Ai đời không khen chồng mình được một câu còn bày đặt."

"Này nhé..." Lan suýt chút thì quên mất bản thân đang là cô dâu, toan xách váy bước đến chỗ Long cho anh một trận.

Ai dè Gia Hân đã giữ cánh tay cô gái lại, cẩn thận trao lại bó hoa trắng xanh vào tay Lan.

"Nào, cưới rồi thì mình bớt trẻ con lại." Hân lên tiếng trấn an.

"Đúng là chỉ có mày là bạn tao!" Hoàng Long gật gù cảm kích.

Hân liếc nhìn chàng rể một lần, tặc lưỡi một cái: "Nói cũng chưa đúng. Ở đây có tới bốn người đẹp trai hơn mày nhiều."

"Ai cơ?"

Hoàng Long xoay người tứ tung khiến thợ ảnh càng thót tim hơn, cũng phải chạy qua lại để đỡ máy ảnh phòng trường hợp rơi xuống.

Ở một góc gian phòng rộng lớn là hình bóng của hai anh chàng có tiếng tăm khắp nơi, đặc biệt cả hai cũng là mẫu ảnh nên từ thần thái cho tới phong cách đều ấn tượng khác thường, nhìn một lần là sẽ dính ngay.

Minh Hoàng thấy mấy người cứ chăm chăm vào mình thì nhăn mặt, lập tức kéo Gia Hưng chạy lại gần.

"Cái gì đấy? Sao cứ nhìn bọn em?" Hoàng vén lại tóc tai cho gọn gàng, đảo mắt qua từng người một.

Huệ Lan thấy Long đang bĩu môi giận dỗi thì khoác tay anh thân mật nhưng vẫn còn muốn trêu đùa thêm.

"Tại hai đứa đẹp trai."

Câu vừa dứt, Long đã vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của Lan nhưng bất thành.

"Chuyện." Minh Hoàng vuốt tóc lên khoe mẽ, điệu cười khiêu khích ẩn hiện trên khuôn mặt lại càng làm anh trở nên hống hách.

"Trẻ con." Gia Hân thở dài, tay tựa vào thành bàn gần đó.

Cả ngày chạy qua lại trên đôi giày cao gót khiến bàn chân cô gái tê nhức, cộng thêm cú trật mắt cá chân hai hôm trước thì bây giờ đứng thôi cũng rất đau nhức.

Vốn dĩ Lan không bắt cô phải chạy việc nhiều như thế, nhưng dù sao hai người cũng là bạn bè thân thiết nhất, nếu không giúp bạn mấy việc lặt vặt thì Hân chẳng coi mình là bạn của Lan được.

Cô gái khẽ chuyển hướng về cái ghế gần đó, còn chưa kịp đặt người xuống thì đã bị đẩy xuống ngay ngắn trên ghế.

Chàng trai quỳ một gối xuống trước mặt cô, chỉ nhìn qua vết sưng trên chân chứ không hề đụng chạm.

"Em nhớ là có bảo Hân là không nên đi giày cao gót. Với cả thuốc em nhớ có để cho Hân rồi mà."

"Năm năm hết hạn rồi." Cô nàng đáp lại thẳng thừng, hơi khom lưng về phía trước.

Gia Hưng đã nghĩ bản thân nghe được tiếng giận dỗi nhưng lặng lẽ cho qua, ngước mắt lên nhìn cô gái.

"Thì Hân có thể dùng cái vỏ đấy để đi mua mới?" "Chị không biết địa điểm. Nếu như mua nhầm loại thì không nên." "Vậy thì có thể gọi cho em?"

"Sao không phải là em về?" Cô nàng chống tay xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt anh.

Từ trước đến giờ hiếm khi thấy Hân tức giận nên Hưng có hơi bất ngờ, thấp mặt xuống đất mà bật cười.

Gia Hân khẽ xoay mặt đi, hạ thấp giọng nói: "Thế mà chị còn tưởng..."

Đôi tay của anh cẩn thận tháo chiếc giày khỏi bàn chân của cô gái rồi đột ngột chỉnh lại khớp chân khiến cô nàng giật mình.

Đến khi Gia Hân trợn mắt nhìn Hưng, anh đã nhẹ nhàng xoay đều khớp cổ chân của cô nàng.

"Thì bây giờ em về đây rồi, có đi nữa đâu." Anh tươi cười đáp lại, nụ cười rạng rỡ như một đoá hướng dương chói chang khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng.

Cô nàng day trán, khoé miệng khẽ cong lên, cuối cùng mới đáp lại:

"Vậy thì mừng bạn về nhà."

Hôn lễ sau cùng đã kết thúc, ngoại trừ nội bộ gia đình cô dâu, chú rể còn đang bận rộn thu dọn thì khách khứa đều đã về hết.

Minh Hoàng ngồi sau vô lăng, vừa cẩn thận nhìn đường, thi thoảng cũng đánh mắt về phía gương chiếu hậu để quan sát cô nàng đang nằm ở ghế sau.

Gia Hân vừa mới lên xe đã chợp mắt, còn ôm cả con Bông của Hưng nên ngủ rất ngon. Chẳng hiểu sao mà con mèo Bông ấy quý Hân vô cùng, hiện tại đã ngủ ngoan trong vòng tay của cô nàng.

"Mấy ngày này Hân chạy việc cũng nhiều. Tao còn tưởng là toi đến nơi rồi." Hoàng than thở, bàn tay giữ nguyên trên vô lăng.

Gia Hưng ngoái đầu về phía sau, khuôn miệng còn nguyên nụ cười: "Bạn bè cưới mà, lo nhiều một tí cũng không thấy mệt."

Minh Hoàng tự nhiên cười khẩy: "Mày nói như thế thì chắc đến đám cưới của mày chắc tao phải chạy còn nhiều hơn chạy giải bây giờ."

"Lại chả thế." Gia Hưng thuận miệng đáp lại dù anh còn không biết mình có ngày đấy không.

Anh liếc mắt về tấm gương chiếu hậu, ánh mắt mang theo cảm xúc có phần xáo trộn.

"Mà tao cũng không biết tao có được ngày đấy không." Hoàng đột ngột lên tiếng, đôi tay thành thạo đánh vô lăng một vòng rồi tiếp lời. "Tao cũng mấy năm rồi có yêu đương gì nữa đâu, chức vô địch gánh còn không nổi thì gánh vác được ai."

Gia Hưng phải ngầm công nhận rằng Minh Hoàng là đứa "đen tình đỏ bạc".

Vào lúc tuổi xuân phơi phới, còn đam mê với chuyện trai gái thì Hoàng lại không may đâm đầu vào lá cờ đỏ chót, phí mất hai, ba năm đại học quý giá. Sau đó thì khi trưởng thành hơn, có được lượng nữ giới quan tâm nhất định thì anh chàng này lại đâm ra chán nản chuyện yêu đương. Hậu quả là tới giờ này vẫn còn độc thân.

"Duyên là do trời định, mày không lo được đâu." Hưng gật gù nhận xét, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK