Minh Thư mở mắt ra, trông thấy Kỳ Tuấn vẫn đang nằm bên cạnh và nhìn ngắm cô. Anh chàng mỉm cười:
- Chào buổi sáng, người đẹp!
- Anh gọi em đó à?
- Thì sao?
- Sắp không như thế nữa rồi.
Minh Thư đứng dậy và khoác lấy chiếc áo ngủ dài, cô mở rèm cửa ra và đón chào ngày mới. Mùi hương từ làn tóc thổi ngào ngạt vào mũi Kỳ Tuấn, một mùi hương quyến rũ, Tuấn cũng nhoài người ngồi dậy ôm lấy Minh Thư từ phía sau, nhẹ nhàng di chuyển đến những vùng nhạy cảm rồi sau đó lại xoay người Thư lại và đè sát cô vào cửa kính. Minh Thư thở dốc, cô né sang một bên:
- Em bé sẽ đau đấy! Anh nhẹ thôi.
- Anh quên mất. Chỉ vì em quá quyến rũ.
- Em... em đi thay đồ!
- Toilet ở đằng kia.
Cô vặn vòi hoa sen cho nước tạt vào mặt thật mạnh, ngâm mình trong bồn tắm và cố rửa sạch tất cả những gì đêm qua để lại. Chợt, cô ngừng chùi rửa, tại sao phải làm như vậy? Hi sinh một chút thì có là gì, không nỗi đau nào giày xé con tim như nỗi đau tinh thần đâu. Ngắm thân thể trần trụi mình qua chiếc gương phẳng và lớn, Minh Thư nhìn mỗi lúc một chăm chú rồi nở một nụ cười khó hiểu...
- “Nếu chỉ chinh phục anh bằng tấm thân xác này thì tôi quá tầm thường. Còn phải sở hữu một bộ óc đủ khả năng đánh gục anh hoàn toàn nữa”
Minh Thư mặc quần áo vào và tất nhiên cô cũng đeo chiếc nhẫn tối qua Tuấn vừa mới trao cho cô. Minh Thư nhìn vào nó, thật kiêu sa và quý phái, Thư nhìn vào gương rồi nói:
- “Tôi sẽ làm được. Chờ đấy Thái Kỳ Tuấn!”
Kỳ Tuấn vẫn còn lười ngủ và nằm trên giường, thấy Minh Thư bước ra. Anh chàng ngồi nhỏm dậy:
- Đưa em về nhé!
- Thôi khỏi. Em về Taxi.
- Hôm nay anh không có đi làm, ở lại với anh đi.
- Chúng ta còn thời gian dài bên nhau mà. Nhưng em phải chăm chỉ làm việc trước khi cái bụng em ngày một to, di chuyển khó khăn. Em phải kiếm tiền!
Kỳ Tuấn tiến đến sát Minh Thư, ôm cô vào lòng và nói:
- Em sắp trở thành người phụ nữ của Thái Kỳ Tuấn này rồi, không bao giờ anh để người phụ nữ anh yêu sống trong cảnh thiếu thốn. Em biết không?
- Nhưng em không muốn mình bất tài đến nỗi chỉ biết sống trong tiền của anh. Em về nhé!
- Này...
Minh Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng nháy mắt:
- Anh sẽ không để em ra ngoài nếu em không cho anh một nụ hôn ngọt ngào đâu.
- Khó gì chuyện ấy.
Minh Thư chủ động kéo Kỳ Tuấn lại và hôn anh đắm đuối. Cô còn lém lĩnh cắn vào môi Kỳ Tuấn, anh chàng buông Thư ra, nhìn cô, khá bất ngờ rồi lại mỉm cười:
- Anh thích hôn kiểu này. Dù có hơi đau một chút!
- Mới lạ tạo ra thú vị mà.
- Chào em nhé!
Kỳ Tuấn nằm trên giường áp mặt xuống drap mà nhớ lại đêm ân ái gày hôm qua. Anh gọi điện thoại cho tất cả mọi thành viên trong gia đình của ông Minh và cả mẹ của anh. Sau đó là gửi tin nhắn cho tất cả mọi thành viên ở “người thời thượng” chỉ với một nội dung. Đó là một địa chỉ của một nhà hàng năm sao ở Sài Gòn, mọi người đều không có gì lạ lẫm khi anh chàng tiệc tùng Thái Kỳ Tuấn luôn thích vung tiền ở những nơi sang trọng như thế để thể hiện đẳng cấp.
Nhã Trúc dọn dẹp quần áo, cô sẽ ra đi vào ngày mai. Cô sẽ về lại Hong Kong , vốn được coi như quê hương yêu dấu nơi cô học tập và sinh sống nhiều năm nay. Thanh Nhi bước vào và phụ dọn dẹp đồ đạc cùng với Nhã Trúc, cô không xua đuổi nữa mà chỉ nở nụ cười hiền. Thanh Nhi hỏi:
- Em với cậu ký giả không gặp nhau nữa à?
- Vâng.
- Sao vậy?
- Không hợp thì không đi chơi chung nữa.
- Chị thấy cậu ta tốt đó chứ.
- Em và anh ta không có gì hết.
- Hình như em chưa nói tới việc em sẽ đi Hong Kong với cậu ấy.
- Tốt nhất là không nên nói.
- Tại sao? Muốn lẫn tránh cậu ta à?
- Em không muốn nói tới vấn đề này, phức tạp lắm.
- Tình yêu không phải là lẫn tránh, mà là phải biết đối diện để giải quyết.
- Nhưng em không đủ khả năng giải quyết nó. Chị biết đấy, có một số vấn đề em không thể nói với chị được.
- Tùy em thôi. Nhưng, em đừng vì tình yêu mà đi quá lâu nhé! Ba em già rồi, anh ấy muốn được yêu thương những đứa con của mình, cái việc mà lúc còn trẻ, mãi mê kiếm tiền đã không làm tròn vai.
- Vậy thì chị mau mà sinh cho ba em một đứa đi.
Thanh Nhi chỉ mỉm cười và vuốt tóc Nhã Trúc:
- Chị rất mừng vì em và Trình Can đã không còn định kiến dành cho chị. Nhưng hình như ba em không muốn thì phải, anh ấy nói anh ấy già rồi, có con liệu đứa bé có khỏe mạnh như ai khác.
- Có điều kiện tài chính mà chị, chỉ cần được chăm sóc tốt, em bé sẽ khỏe mạnh thôi.
- Chị không tin rằng có một ngày em lại muốn chị sinh con cho ba em đấy.
Hai chị em ngồi nhìn nhau cười, trong khi đó, Trình Can lại hậm hực tới tòa soạn tìm Minh Thư sau khi biết cô quay trở về. Anh chàng xông thẳng vào mà không chào hỏi lấy một lời, Minh Thư thì lạnh lùng nhìn anh và nói:
- Anh không có hẹn trước. Tôi không tiếp!
- Minh Thư, sao lại như vậy chứ?
- Chuyện gì hả?
- Thái Kỳ Tuấn vừa gọi điện hẹn tối nay mọi người đến New World , hắn sẽ giới thiệu vị hôn thê của hắn. Có phải là em không? Em đang đùa với anh đó hả? Nửa tháng trước em từ hôn với anh, nửa tháng sau lại tuyên bố đính hôn với thằng đó.
- Tại sao lại không? Tôi yêu ai thì đính hôn với người đó. Luật pháp có định gán tôi vào tội gì không mà anh đến đây làm mình làm mẩy vậy hả?
- Ồ. Tất nhiên là không! Thật là thô bỉ. Em thật đáng khinh!
- Anh muốn nói gì cũng được. Tôi không quan tâm!
Rồi cô bấm điện thoại và hét to:
- Bảo vệ, lên phòng tôi gấp!
- Minh Thư, có uẩn khúc gì phải không? Tại sao em lại theo thằng đó mà chống lại anh?
- Anh buông tôi ra đi, tôi la lên bây giờ.
Phương Dung và hai anh chàng bảo vệ cao to xông vào, hai anh chàng kia thứ điều muốn ăn tươi nuốt sống Trình Can vì thái độ ngông cuồng của anh:
- Buông tôi ra, có cần tôi bảo ba tôi thanh toán lương cho các người sớm không?
- Anh Can, bình tĩnh lại đi.
Minh Thư ung dung sửa lại chiếc áo khoác rồi quay mặt lại phía sau và nói:
- Bảo vệ, tiễn khách.
- Dạ rõ, thưa Tổng biên.
- Buông ra, để tôi tự đi.
Trình Can giận dữ xoay chiếc ghế của Minh Thư lại để cô phải đối diện với anh. Trình Can nói bằng giọng tuyệt tình:
- Được rồi Minh Thư, em giỏi lắm! Em hay lắm! Tôi sẽ không làm phiền em nữa đâu. Sau này em có khổ đau gì thì tôi cũng mặc kệ, nhưng tôi cảnh báo trước cho em biết, ở bên thằng đó, sẽ chẳng ngày nào em được vui đâu. Em đã chọn thì tôi không có quyền cản, từ đây về sau, giữa em và Âu Trình Can này không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Kể cả là bạn bè. Em nhớ chứ?
Minh Thư chỉ im lặng nhìn Trình Can, mắt cô hơi ươn ướt, nhưng Minh Thư nhanh chóng hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Tùy anh thôi!
Trình Can bỏ đi, Phương Dung đuổi theo và nói:
- Sao anh lại đến đây gây sự?
- Làm sao anh không nổi giận cho được? Nửa tháng trước cô ấy là vị hôn thê của anh. Đùng một cái bây giờ anh sắp phải dự tiệc đính hôn của cô ấy với thằng khốn đó. Nếu là em thì em có điên lên không?
Phương Dung ôm lấy Trình Can rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh bình tĩnh đi, em đã từng có những nỗi đau xé lòng, như thế chẳng thấm vào đâu cả. Việc họ đính hôn, rồi kết hôn là chuyện sớm muộn mà.
- Sao? Em biết chuyện này à?
- Tất cả nhân viên trên dưới của tòa soạn đều biết.
- Biết chuyện gì?
- Chuyện Minh Thư đã có em bé. Và tác giả là Kỳ Tuấn.
- Cái gì? Họ ăn nằm với nhau bao giờ?
- Em không biết. Nhưng...
- Thái Kỳ Tuấn mày giỏi lắm, dám làm việc đó với người yêu của tao. Tao thề hôm nay tao sẽ lấy mạng mày để nguôi giận. Thằng ***!
- Anh Can, bình tĩnh lại đi. Minh Thư đã không chọn anh rồi, anh làm những việc ngu ngốc này để làm gì.
- Nhưng anh không làm gì thì anh mới chính là thằng ngu ngốc.
- Tại sao anh không thể chúc phúc cho họ như em đã từng chúc phúc cho anh và Minh Thư dù em cũng yêu anh. Tại sao yêu là nhất quyết phải có được thì anh mới vừa ý? Em cũng yêu anh vậy.
Trình Can nhìn Phương Dung, rồi anh lại lắc đầu:
- Anh không biết... Vì sao anh không chọn em? Vì sao người anh yêu thương không phải là em.
- Em có thể chờ anh thay đổi.
Phương Dung nhìn Trình Can, cố dùng sức hút mạnh nhất trên đôi mắt màu sẫm đầy vẻ kỳ bí của cô mà chinh phục anh. Cuối cùng, thứ cô muốn cũng đã tới, Trình Can lao tới hôn cô và ôm cô vào lòng. Họ để việc đó diễn ra ngay trước cổng tòa soạn, nơi mà từ phòng làm việc của Minh Thư chỉ cần nhìn thẳng xuống đã thấy. Cô rớt nước mắt khi nhìn thấy người cô yêu hết tuyệt tình lại quay sang đắm say bên người con gái khác. Những lúc này đây, Minh Thư còn hận Kỳ Tuấn gấp bội. Cô lau nước mắt, bóp chặt tay vào thanh ghế...
- Thái Kỳ Tuấn, tôi không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Anh đã gây ra những rắc rối và đau khổ cho cuộc đời tôi, tôi hứa sẽ trả lại cho anh ngần ấy nước mắt và đau khổ...
Dĩ nhiên khi được anh chàng chịu chơi Kỳ Tuấn lo hết bữa tiệc tùng, ai cũng xúng xính quần áo đẹp mà đi dự tiệc. Ông Minh, Thanh Nhi và Nhã Trúc đã đến, bà Kim đã có mặt từ trước. Kỳ Tuấn thì đến đón Minh Thư tại nhà, cô trang điểm khá nhạt nhưng vẫn không giảm độ mặn mà chút nào. Trên tay vẫn là chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh Kỳ Tuấn mới trao ngày hôm qua, Minh Thư nói:
- Anh định cho em bất ngờ gì đây?
- Anh không tin là em vẫn chưa biết.
- Sao anh nói chờ thời điểm thích hợp?
- Không còn thời điểm nào thích hợp hơn bây giờ đâu em. Anh nóng lòng muốn chúng ta danh chánh ngôn thuận đi bên nhau rồi. Không còn đàm tiếu, xì xầm gì về cái bụng của em nữa.
- Vậy là anh kết hôn vì sợ em bị đàm tiếu thôi à?
- Ngoài ra, em còn là một phụ nữ anh may mắn có được nữa. Tiếc vì mất em, sau đó em lại tự sà vào anh. Em biết không, anh luôn thích giữ chặt những cái gì đó anh thích. Và anh tin rằng, em sẽ không rời xa anh nữa đâu. Bằng cách nào đó, anh sẽ giữ chặt em.
- Bằng cách nào?
- Như thế này này...
Cả hai ôm chặt nhau trước khi tay trong tay bước vào nhà hàng New World sang trọng, nơi mà mọi người đều đã chuẩn bị để đón Kỳ Tuấn bước vào. Thật ngạc nhiên khi anh chàng dính lấy Minh Thư trong con mắt ngỡ ngàng của nhiều người. Kỳ Tuấn hãnh diện vén tóc lên cho Minh Thư rồi hôn nhẹ lên má cô. Mọi người ồ lên hòa vào niềm vui chung và sự hạnh phúc cả hai. Trình Can và Phương Dung cũng đang ở đó, Nhã Trúc thì né tránh cái nhìn của Vương Khang trông khi bà Kim thì tỏ ra khá nổi giận, bà quay sang ông Minh:
- Nó là loại con gái kiểu gì ? 2 tuần trước nó đính hôn với con trai anh, giờ lại quay sang tay trong tay với con trai tôi.
- Sao không trách con trai của hai chúng ta quá u mê cô gái này?
- Anh tỏ ra khá bình thản nhỉ?
- Cái gì thì cũng có lí do của nó. Nói chung tình yêu luôn là bài toán khó giải mà chị.
Kỳ Tuấn nắm lấy tay Minh Thư và cả hai bước lên bục, mỗi người cầm một ly champaige trên tay. Anh nói:
- Hôm nay, tôi muốn mời mọi người đến đây để chứng kiến cùng tôi một dấu mốc quan trọng trong đời. Tôi, đã cầu hôn thành công bạn gái của tôi, đồng thời trong công việc cô ấy cũng là sếp của tôi. Vâng, đó là Hoàng Ngọc Minh Thư.
Minh Thư thoáng nhìn qua Trình Can, anh vẫn nhìn cặp đôi bằng đôi mắt như muốn cấu xé cả hai ra làm trăm mảnh. Thư nói:
- Chắc hẳn vẫn còn nhiều người thắc mắc cho sự bất ngờ này nhưng tại sao mọi người không biến đó thành những lời lẽ chúc phúc cho niềm vui của hai chúng tôi. Tôi nghĩ việc yêu nhau của tôi và anh Tuấn diễn ra không được nhiều người biết đến nên chúng tôi quyết định sẽ có một buổi lễ tuyên bố đính hôn hoành tráng. Let’s party!
Không khí im lặng bao trùm rồi thình lình có một tiếng vỗ tay cất lên, đó là của Trình Can sau đó mọi người cũng hòa nhịp mà vỗ tay chúc mừng cho Minh Thư và Kỳ Tuấn. Kỳ Tuấn nhìn cô:
- Có tập hay không mà nói hay thế?
- Em là sếp của anh đấy.
- Không lâu sau nữa thì anh sẽ là sếp của em mà thôi.
Cả hai trao nhau nụ hôn nồng thắm và đã khiêu vũ vài bản nhạc tuyệt vời. Trình Can không chịu nỗi được nữa, anh chàng bỏ ra ngoài. Phương Dung nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng nói nhỏ gì đó với Minh Thư rồi đuổi theo Trình Can ra ngoài. Trông thấy Kỳ Tuấn, Trình Can lao vào:
- Thằng khốn, mày làm cô ấy có thai để chiếm đoạt cô ấy từ tao sao? Mày hèn nhất trong những đứa hèn hạ.
- Ồ, thì ra mày cũng đã biết. Tao còn định đến đầy tháng con tao thì ới mời mày tới xem nó có giống tao không?
- Nói ày biết, mày làm gì thì làm. Tránh xa Minh Thư ra!
- Mày chỉ có cái miệng thôi, tao sợ mày ư? Xin lỗi nhé, bây giờ là tự cô ấy dính vào tao. Mày đừng lo chuyện bao đồng nữa. Mày có muốn tao phanh phui chuyện giữa mày và Phương Dung không? Tao nói ày biết, mày muốn giữ một chút hình ảnh đẹp của mày trong lòng Minh Thư thì tốt hơn hết là nên im miệng và tránh xa cô ấy ra. Bây giờ cô ấy là người của tao, mày hiểu không?
- Tao yêu Minh Thư, còn mày thì không.
- Nhưng tao mới là người cô ấy chọn. Tránh xa tao ra! Bây giờ tao với Thư sắp thành vợ chồng, không có lí do gì để tao không đánh trả mày nếu mày đụng vào tao. Mày đánh không lại tao đâu! Thằng hèn.
Vừa dứt câu, Kỳ Tuấn vung tay đấm vào mặt Trình Can. Anh chàng ngã xuống với cái môi sưng vều, Kỳ Tuấn sửa lại cái áo vest Armani sành điệu và nói:
- Đây là cú đánh trả hôm tiệc đính hôn của mày, coi như huề. Từ nay về sau đụng tới tao là tao đánh lại gấp đôi.
- Để xem gấp đôi của mày là như thế nào? Xem này!
Trình Can liều mạng xông vào và vật Kỳ Tuấn xuống đánh anh chàng túi bụi, Kỳ Tuấn cũng đánh trả. Nhưng cả hai phải dừng lại bởi tiếng hét của Minh Thư:
- Hai anh dừng lại đi!
Trình Can buông Kỳ Tuấn ra, cô chạy đến và đỡ Kỳ Tuấn dậy. Trình Can xót biết bao khi chứng kiến cảnh cô nàng hết âu yếm rồi lại xem xét Tuấn có bị thương ở đâu không mà chẳng đoái hoài gì đến anh. Trái lại, Minh Thư còn tỏ ra giận dữ:
- Giữa tôi và anh đã chấm dứt. Sao anh cứ đánh anh Tuấn hoài vậy?
- Em làm như nó không đánh anh.
- Sao cũng được. Đừng làm phiền chúng tôi nữa. Tôi không muốn ngay cả làm bạn với anh tôi cũng làm không được.
Trình Can nhìn Minh Thư, tim anh như vỡ ra với lời nói vô tình cô dành cho. Minh Thư nắm tay Kỳ Tuấn bỏ đi. Kỳ Tuấn còn quay lại cười đểu với Trình Can. Minh Thư thì quay sang nhìn anh và nở một nụ cười bí mật:
- Cứ cười đi Thái Kỳ Tuấn, rồi tôi sẽ bắt anh muốn khóc mà khóc cũng không được. Anh Can, đứng dậy đi! Đừng khóc vì em...
Danh Sách Chương: