• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Khang và Nhã Trúc chọn một địa điểm trăng mật khá lý tưởng. Quảng Nam từ lâu đã là một địa điểm du lịch lý tưởng. Cô dâu mỉm cười thức dậy mở cửa sổ đón bình minh. Khu resort của cả hai nằm hướng ra bãi biển Cửa Đại. Vương Khang trở mình xoay vào trong:
- Em thức sớm thế?
- Đi dạo bãi biển với em đi.
- Đi dạo hả? Hôm qua anh uống nhiều rượu, mệt lắm!
- Anh Khang...
Nhã Trúc cáu gắt vì Vương Khang cứ tiếp tục trùm chăn trước khung cảnh đẹp tuyệt như thế. Cô thay quần áo và rời khỏi phòng đi dạo. Cô nhận được cái nhìn thiện cảm từ những anh chàng khá trẻ trung và lực lưỡng đang phô mình trước sóng biển và nắng sớm...
- Vương Khang đáng ghét ! Biết vậy hôm qua không thèm nói đồng ý đâu.
- Nói gì thế hả cô kia?
Nhã Trúc quay lại, Vương Khang đang đứng sau lưng cô với quần bò, áo tay cụt và nón phớt. Nhã Trúc làm mặt lạnh:
- Hứ, sao không ngủ tiếp đi? Ngủ như lũ chuột ấy.
- Hôm qua ông bố vợ đã trao ngọc quý cho anh. Tất nhiên phải đi theo giữ rồi.
- Hay là anh sợ tôi lăng nhăng?
- Tất nhiên anh không sợ em lăng nhăng.
Kéo Nhã Trúc sát lại người Vương Khang và nói nhỏ:
- Chỉ sợ người khác không cưỡng lại vẻ đẹp của em thôi. Bà xã!
- Bắt đầu mật ngọt từ bao giờ thế?
- Cũng mới học thôi!
Cả hai bật cười thành tiếng ôm ấp nhau đón bình minh lên. Nhã Trúc nói:
- Hôm qua dự lễ cưới của mình mà anh Tuấn chị Thư cứ như người mất hồn ấy!
- Sao mà vui được. Dự lễ cưới chúng ta xong, hôm nay họ ra tòa đấy.
- Đi đâu?
- Ly hôn.
- Hả? Ly hôn? Sao em không biết gì hết vậy?
- Anh cũng mới biết thôi. Mà anh nói với em, anh biết cái tính của em chắc chắn sẽ không chịu đi đâu hết và ở nhà đòi giải quyết.
- Chứ anh để họ ly hôn sao?
- Chúng ta không ai muốn cả. Nhưng phải tôn trọng quyết định của họ. Anh không tham lam vì muốn em đi nghỉ trăng mật với anh, nhưng... em càng giúp càng rối. Hiểu không?

- Anh trở nên lo nghĩ cho em từ khi nào thế?
- Ồ. Bắt đầu từ hôm nay luôn nhé! Có được không?
- Em thích biển. Nhưng công việc của chúng ta thì...không cho chúng ta ở lại đây quá lâu.
- Nếu em thích sống ở nơi có biển. Em có chọn nghề nghiệp gì gắn với biển không?
- Có chứ.
- Gì thế?
- Nhân viên cứu hộ.
Nhã Trúc nhe răng cười, Vương Khang chợt nhớ tới lần anh cứu cô lúc Trúc có ý định tự vẫn. Từ đó cả hai bắt đầu nảy sinh tình cảm. Nhã Trúc véo hai má Vương Khang:
- Nghĩ xấu em sao mà cười ma quái vậy? Nói mau!
Vương Khang thình lình đè Nhã Trúc xuống, cả hai nhìn nhau, anh dịu dàng nói:
- Em nên biết, làm nhân viên cứu hộ, trước hết phải học cách hô hấp nhân tạo cái đã!
Rồi Nhã Trúc hiểu ý, cô nhắm mắt lại từ từ đón nhận nụ hôn từ Vương Khang. Tuần trăng mật thì lãng mạn thế đó. Nhưng, đó là hương vị mật ngọt từ một cặp đôi mới bắt đầu cuộc sống hôn nhân. Còn có một cặp đôi sắp kết thúc cuộc hôn nhân thì tâm trạng lại trái ngược...
... Đường vẫn còn trơn sau trận mưa vào đêm khuya. Kỳ Tuấn dậy sớm, anh bắt đầu cạo râu, tắm rửa, sau đó chọn một bộ đồ vest và mặc vào. Anh nhìn cái balô, có vài thứ ở trong đó mà khi mang ra Bắc anh định giao cho Minh Thư. Kỳ Tuấn lặng lẽ lấy nó ra rồi xếp cái balô vào tủ. Những khung hình xinh đẹp, những thước phim được ghi lại trong ngày vui cuối cùng của gia đình Tuấn và Thư. Anh ngồi đó và lật từng trang ảnh, Thư đã không đoái hoài tới những thứ gọi là kỷ niệm từ lâu lắm rồi...
Minh Thư cũng dậy thật sớm, nói đúng hơn là cả đêm qua cô đã lăn qua lăn lại trằn trọc không ngủ được. Thức gần như trắng đêm làm Thư cảm thấy mệt mỏi. Thư chỉ trang điểm nhẹ, cô ra ngoài và uống một chút cappuccino. Có tiếng chuông cửa, Minh Thư ra mở cửa. Ánh Tuyết nhìn Minh Thư:
- Chào!
- Dậy sớm thế?
- Ừ. Đi chơi vui vẻ chứ?
- Thì cũng vui. Nhưng cũng giữ chừng mực, đủ tỉnh táo để về nhà trông Kimi cho ba mẹ nó đi giải quyết với nhau.
- Nói thì phải làm nhé! Tớ đi đây!
- Phiên tòa 10 giờ mới bắt đầu, giờ này mới có hơn 8 giờ. Cậu làm như phiên tòa diễn ra ngoài Hà Nội vậy.
- Thà đi sớm còn hơn đi trễ.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, cả hai nhìn ra. Ánh Tuyết hỏi:
- Không lẽ giờ này anh Tuấn cũng muốn đến sớm đón cậu?
- Chắc là không đâu.
Ánh Tuyết ra mở cửa, rồi cô phải há hốc mồm ngạc nhiên. Người đứng trước mặt cô, đã lâu rồi không gặp nhưng cô vẫn nhận ra. Anh chàng cũng có đôi phút ngỡ ngàng rồi mỉm cười:

- Chào em, đây có phải nhà của Minh Thư không?
- Phải. Anh là Hữu Vinh đấy ư?
- Em vẫn còn nhớ anh sao?
- Nhớ chứ.
- Không mời anh vào nhà à?
- Mời... mời anh vào...
Minh Thư vừa đứng dậy định rửa ly, trông thấy Hữu Vinh xuất hiện cô không khỏi giật mình. Minh Thư nghiêm mặt:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh đã vào Nam từ hôm qua, nhưng tối qua có vẻ mọi người đã vui vẻ ở đâu đó?
- Vâng, bọn em đi dự tiệc cưới. Anh vào có công việc à?
- Không. Anh vào là để tìm em.
- Tìm em?
Minh Thư nhìn Ánh Tuyết rồi lại quay sang nhìn Hữu Vinh, anh chàng bình thản ngồi xuống và nói:
- Anh đã hỏi mẹ em, và anh được biết, lần này em trở lại Sài Gòn là để giải quyết thủ tục ly hôn với chồng cũ.
- Là chồng, chứ chưa cũ...
Ánh Tuyết chen vào, Minh Thư nhìn Ánh Tuyết rồi nhẹ nhàng:
- Bộ quần áo của cậu còn nặng mùi ngày hôm qua quá đấy!
- Thư, tại sao lại...
- Tớ giải quyết được mà.
Cô nàng ngoe nguẩy bỏ vào trong, Hữu Vinh lại nhìn Minh Thư rồi nói tiếp:
- Hôm đó, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Thế nên anh đến vì chuyện đó sao?
- Tất nhiên là không rồi.
Hữu Vinh dịu dàng vuốt mái tóc của Minh Thư và thì thầm:
- Đâu cần em phải trả lời ngay thì anh mới có cơ hội được ở bên và chăm sóc em. Anh vẫn độc thân và em sắp như thế, chúng ta hoàn toàn có thể thông thương lại dòng chảy tình yêu thắm thiết ngày xưa vì một số lý do nên bị gián đoạn nhưng không hề mất đi. Phải không em?

- Hôm nay em phải ra tòa. Và em nghĩ em nên tập trung cho chuyện này nhiều hơn.
- Có lẽ thế.
- Mẹ em nói sao mà anh lại vào đây thế?
- Bác chẳng nói gì cả. Chỉ cho anh biết địa chỉ nhà của em thôi. Thật ra là anh muốn đi tìm em hơn. Nhưng anh muốn hỏi em chuyện này.
- Anh hỏi đi?
- Em đã chắc chắn muốn ly hôn rồi chứ?
- Tại sao anh lại hỏi vậy?
- Ở em anh còn thấy có một chút chần chứ. Nhưng anh đến đây vì anh tự tin em chưa yêu ai nhiều hơn yêu anh.
Minh Thư chỉ im lặng, cô không muốn nói ra điều đó ở đây. Vì ngày hôm nay, điều đó mà được Thư tiết lộ thì nó chỉ tổ thêm vướng bận. Rằng Hữu Vinh đã lùi sâu hẳn vào quá khứ, rằng anh không phải là người cô yêu nhất. Thư ẵm con trai xuống tận tầng trệt...
- Con trai ở nhà ngoan, mẹ chỉ đi một chút rồi lại về nhé.
- Kimi tạm biệt mẹ đi con!
Cậu bé mải mê với cái điện thoại của Ánh Tuyết nên chỉ vẫy tay qua loa. Minh Thư hôn lên hai má con yêu. Ánh Tuyết nói:
- Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp đó.
- Tớ đã bao giờ thay đổi quyết định của tớ chưa?
- Không phải lúc nào cũng sống theo nguyên tắc đâu.
Minh Thư vừa định vào xe, Hữu Vinh đã vội chạy theo:
- Để anh đi cùng em.
- Sao lại thế? Anh đi theo làm gì?
- Chỉ là hộ tống cô ấy. Em có vẻ không thích anh tiếp cận Minh Thư hả?
- Nếu anh cho là vậy. Mà kể cả thằng nhóc này cũng có chung suy nghĩ như em đấy.
Rồi Ánh Tuyết đưa Kimi trở lên, Hữu Vinh và Minh Thư lên đường đến tòa án. Trên đường đi, Thư chỉ ngồi tựa đầu vào cửa kính và im lặng. Cô đang cố nghĩ ra một điều gì có thể làm cô cảm thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, cũng như những áng mây nặng trĩu xám xịt ngoài kia, Thư có thể đổ gục bất cứ lúc nào...
- Sao xe cộ lại kẹt thế nhỉ?
- Ở Việt Nam mà anh.
- Thế này em sẽ trễ giờ mất.
- Nên em mới đi sớm đó thôi.
Chiếc xe cứ thỉnh thoảng nhích lên một đoạn, Minh Thư nhận ra, chiếc xe Lamborghini Gallardo màu vàng óng nổi bật vừa rẽ ở ngã tư và đang đi cùng đường với cô. Biển số rất quen thuộc, chỉ có thể là xe của Kỳ Tuấn. Chiếc xe vẫn chầm chậm, chầm chậm chạy phía sau. Thỉnh thoảng lại tiến lên ngang bằng. Kỳ Tuấn nhận ra Hữu Vinh là người đi cùng Minh Thư. Thật lạ là đến giờ phút này anh vẫn còn mong có một điều gì đó gọi là phép lạ. Nhưng, sự xuất hiện của Hữu Vinh như một hồi chuông bảo Kỳ Tuấn thôi giấc chiêm bao kia. Gần tới tòa án, chỉ còn qua một cây cầu là tới, trời lại trút cơn mưa rào, xe của Minh Thư đang chạy thì thình lình Hữu Vinh trông thấy một con chó băng ngang đường. Anh đã lách mạnh vào sát bên lề đường, chiếc xe lao cột đèn:
- Chuyện gì vậy anh Vinh?
- Anh né một con chó hoang. Không làm em sợ chứ?
- Không sao. Anh cho xe chạy tiếp đi!

Không hiểu bị gì tự nhiên đứng chững lại không nổ máy được. Cùng lúc đó, ở trên cầu, một chiếc xe tải cỡ lớn đang lên dốc lại gặp phải đường trơn và chở nhiều hàng hóa nặng. Phanh không kịp nên mất thắng và đang lùi ngược lại. Một thảm họa đập vào mắt Minh Thư và Hữu Vinh, cô hoảng hốt mở cửa bước ra khỏi xe. Nhưng Hữu Vinh đã bị kẹt lại, do va chạm lúc nãy nên cánh cửa giờ này lại bị kẹt mở không ra trong khi cổ chân của anh đã bị vướng lại không xê dịch được. Minh Thư cố sức kéo Hữu Vinh ra:
- Cố lên! Anh sẽ ra được mà.
- Không kịp đâu. Em chạy ra ngoài đi! Đừng lo cho anh.
- Sao có thể thế được? Chúng ta đi chung mà.
- Ôi trời, cả hai sẽ cùng chết nếu em không đi. Chạy đi Minh Thư!
Xe của Kỳ Tuấn vừa chạy đến, anh nhìn qua kính xe, thấy cảnh Hữu Vinh hét to còn Minh Thư thì cứ ra sức kéo anh ra mà không chịu chạy đi mặc dù có lẽ cả hai sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng nếu chiếc xe tải cứ giật lùi không phanh như thế. Trong một thoáng suy nghĩ, Kỳ Tuấn lại nhìn đến chiếc nhẫn của anh vẫn đeo trên tay. Những hình ảnh lẫn lộn đan xen vào dòng suy nghĩ của Kỳ Tuấn khi chứng kiến cảnh ấy. Rồi anh lại khởi động xe
... Cho xe lùi lại...
... Khá xa...
... Sau đó tăng tốc...
... Với tốc độ của một con chiến mã trứ danh của làng tốc độ...
...Đến nỗi Minh Thư chỉ kịp nhận ra đó là chiếc xe của Kỳ Tuấn đang vượt qua mặt mà cô không hề biết anh vượt qua để làm gì...
Ở một khoảng cách nhất định, Kỳ Tuấn đã bất ngờ lách xe sang phía bên phải cho chiếc xe nằm chắn ngang ở giữa khoảng cách xe tải đang lao xuống và chiếc xe hơi bất động của Hữu Vinh và Minh Thư. Điều gì đến cũng đến, Minh Thư chỉ còn kịp bắt gặp ánh mắt của Kỳ Tuấn nhìn cô rồi một tiếng va chạm rất mạnh. Một âm thanh ma sát đến nhức cả đầu. Rồi cả chiếc xe tải và chiếc xe hơi của Kỳ Tuấn đều dừng lại, bốc khói. Cảnh tượng trước mắt Minh Thư không còn tin vào mắt mình, chiếc xe màu vàng óng trong phút chống đã bị tông mạnh. Kỳ Tuấn đã ngồi im ở trong đó. Minh Thư hét lên:
- Kỳ Tuấn... Không....
Bỏ mặt Hữu Vinh, Minh Thư phải khó khăn lắm mới kéo được Kỳ Tuấn ra. Anh chảy rất nhiều máu ở đầu, ở tai và ở mũi. Mắt Kỳ Tuấn lim dim, Minh Thư đỡ anh lên và khóc nức nở:
- Anh đang làm gì anh có biết không?
- Xin lỗi em... Chắc anh không đến tòa án được...
- Sao anh lại làm thế? Anh điên mất rồi!
- Nếu không phải là anh... thì có lẽ cả hai sẽ cùng phải chịu nguy hiểm... cho nên...
Rồi Kỳ Tuấn dùng hết sức lực còn lại, anh cố nắm lấy bàn tay Minh Thư rồi thều thào một cách yếu ớt:
- Anh... Anh... đã phải chọn cách này... anh không muốn mất em... đến tận bây giờ... anh cũng không muốn mất em... hãy để anh làm như thế. Đừng trách anh! Anh muốn chấm dứt nỗi đau của em...và cũng muốn kết thúc chính anh... Anh xin lỗi...Xin lỗi em...Chúc em hạnh phúc.
Kỳ Tuấn ngất đi. Tay anh buông thõng và ánh mắt nhắm lại.
Tin dữ đến với gia đình và bạn bè của họ. Xe cấp cứu và cảnh sát đã tới phong tỏa hiện trường. Kỳ Tuấn được đưa vào bệnh viện ngay bởi có dấu hiệu chấn thương sọ não và rất nhiều chấn thương khác. Hữu Vinh dù hút chết nhưng cũng đã bị trặc cổ chân. Kỳ Tuấn được chuyển lên xe cấp cứu, Hữu Vinh kéo tay Minh Thư lại:
- Gia đình anh ấy sẽ đến mà.
- Anh nói gì thế?
- Ngay cả anh cũng cần chăm sóc mà. Em và anh ấy sắp cùng nhau ra tòa, em quên rồi ư?
Hữu Vinh mỗi lúc một xiết chặt tay Minh Thư hơn, cô cũng xao lãng suy nghĩ một chút với lời nói ấy. Nhưng rồi khi trông thấy băng ca được chuyển lên. Cô đã kéo tay thật mạnh ra khỏi đôi tay Hữu Vinh rồi nhìn Hữu Vinh:
- Xin lỗi!
Minh Thư chạy theo chiếc xe đưa Kỳ Tuấn vào bệnh viện cấp cứu. Một hành động thay cho câu trả lời cô đã lựa chọn ai giữa hai người đàn ông một đã từng yêu và một tưởng chừng như không còn yêu. Hữu Vinh thất vọng nhìn theo, anh chợt nhận ra rằng, Minh Thư ngày xưa anh không thể có được bây giờ trái tim cô đã có bóng hình người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK