• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh Tuyết ngáp dài ngáp ngắn vì đêm qua về nhà muộn. Cô chợt thấy Đàm Phúc xuất hiện trước công ty của mình. Đàm Phúc bước ra:
- Xin chào người đẹp!
- Kẻ đáng ghét này ở đâu ra vậy?
- Ở nơi này, trước mặt cô.
- Làm ơn tránh đường.
- Tôi tự hỏi tại sao tôi lại cứ muốn đến đây tìm cô.
- Để làm gì?
- Một lần nữa yêu cầu cô để tôi giúp cô.
- Giúp vì chuyện gì chứ?
- Ông chồng bủn xỉn của cô đang có dự định tống cô ra đường và không cho cô thứ gì kể cả lễ vật khi cưới.
- Thì sao?
- Chẳng lẽ hắn vẫn chưa đệ đơn ly hôn với cô à?
- Không liên quan đến anh, đại luật sư.
- Cô thực sự không cần giúp à?
- Anh tránh được dùm tôi có được không?
- Hay là cô sợ tôi tính mắc, tôi sẽ tính giá ưu đãi. Để tôi giúp cô đi mà.
- Tôi không cần. Tại sao vậy? Sao anh cứ thích xía mũi vào chuyện người khác? Lại ăn nói hai lời nữa. Lúc trước đã nói không thèm nhìn mặt tôi kia mà.
- Tôi xía mũi vào chuyện người khác ư? Tôi thực sự muốn giúp cô mà.
- Anh giúp tôi được cái gì? Quan trọng nhất tôi không muốn người giúp tôi là anh. Cũng không cần bất cứ sự thương hại nào của anh. Chuyện ly hôn vui vẻ lắm hả? Cần người biết rầm rộ để làm gì?
Rồi Ánh Tuyết bỏ đi, Đàm Phúc nhìn theo rồi không biết nói gì. Anh cũng lên xe bỏ về và đang nghĩ tới ý định nhờ người khác giúp. Thế nhưng nếu như vậy mà Ánh Tuyết biết thì anh cũng bị **** tơi bời hoa lá hẹ mà thôi.
Kỳ Tuấn ngủ ngon lành trong chiếc chăn ấm, anh mở mắt ra và nhìn lên trần nhà, trông thấy không gian quen thuộc, cộng thêm mùi trẻ con hơi quen quen. Tuấn ngước dậy nhìn, Minh Thư đang ngủ ngồi và đầu thì gục xuống tay anh. Bên cạnh là thau nước và cái khăn, chiếc nôi được đẩy sát bên cạnh. Đêm qua cô đã thức cả đêm chỉ để hết chăm sóc ông bố xong rồi lại đến ông con. Mệt quá Thư cũng không trèo nỗi lên giường. Kỳ Tuấn trở mình làm Minh Thư thức giấc, cô hỏi:
- Dậy rồi à?

- Đêm qua ai đã đưa anh về thế?
- Anh không nhớ à?
Kỳ Tuấn lắc đầu. Minh Thư đứng dậy và bưng thau nước đi, nhưng cô vừa đứng dậy đã thấy đầu óc choáng váng cộng với việc thau nước to làm vết mổ lại đau nhói. Cô ngã xuống giường và làm đổ thau nước. Kỳ Tuấn hoảng hốt:
- Minh Thư, em làm sao vậy?
- Không có sao. Chỉ bị choáng thôi mà.
- Thôi em ngồi nghỉ, để cho anh.
Kỳ Tuấn đỡ Minh Thư lên giường, rồi như anh đã hiểu chuyện gì xảy ra đêm qua. Có lẽ đã ngờ ngợ một vài chi tiết, Kỳ Tuấn nói:
- Lỗi cũng là tại anh. Nếu không em đã có thể sinh bình thường...
- Chuyện đã qua rồi. Em không muốn nhắc lại.
- Anh nhớ đêm qua, chính em là người đã đón anh từ quán bar.
- Phải.
- Anh có nói gì làm em buồn không?
- Có.
- Vậy thì anh xin lỗi.
- Anh không cần phải xin lỗi đâu.
- Anh nên thế chứ.
- Tại sao anh lại không tin em?
- Không tin chuyện gì?
- Tại sao anh lại nghĩ rằng em vẫn còn yêu anh Can?
- Chuyện này ...
- Tại sao anh không bao giờ hỏi em có yêu anh hay không? Tại sao tất cả những điều anh thắc mắc anh đều im lặng mà hiểu làm em cho đến giờ phút này.
Kỳ Tuấn ngước lên nhìn Minh Thư, anh biết không thể giấu giếm nữa nên đành nói thật lòng dạ của mình:

- Anh đã chứng kiến em vật vã trong đau khổ khi cơn ác mộng của em chính là anh. Làm sao anh có thể nghĩ rằng em có tình cảm dành cho anh.
- Nhưng em không phải là sỏi đá, em không phải thứ không biết suy nghĩ. Em biết ai yêu em, ai là người em cần và ai là người em chọn mà.
- Em không chọn anh vì em yêu anh. Em chọn anh vì Kimi không thể không có bố.
- Anh sai rồi.
Rồi Minh Thư lại kéo Kỳ Tuấn lại gần, đặt hai tay lên má anh và hôn anh . Kỳ Tuấn trợn mắt lên vì ngạc nhiên. Một nụ hôn thật ngọt ngào và hạnh phúc. Một nụ hôn chứa đầy yêu thương và không còn sự gượng ép nào nữa. Minh Thư dịu dàng:
- Anh là hiện tại, là tương lai của em. Anh không những là ba của Kimi mà còn là chồng của em nữa. Em thừa nhận em không kết hôn vì yêu anh nhưng đó chỉ là phút ban đầu. Và bây giờ thì em đã yêu. Yêu thật đấy. Có cảm giác thật sự. Bình yên, hạnh phúc là những gì em có thể diễn tả trong cuộc hôn nhân của chúng ta.
- Em ... em biết mình đang nói gì không vậy?
- Có lẽ từ lúc kết hôn với anh, anh chưa hề nghe em nói 3 từ này. Nhưng kể từ hôm nay, ngày mai và tất cả mọi ngày sau này, em luôn mong mình sẽ nói rằng...
Kỳ Tuấn hồi hộp nhìn Minh Thư, nhưng cậu nhóc Kimi lại khóc lên không đúng lúc tí nào. Minh Thư đành nán lại cuộc nói chuyện và quay sang bồng con lên dỗ dành. Kỳ Tuấn nói:
- Thôi em dỗ con đi!
- Đêm qua, lúc chăm sóc hai cha con anh. Dù rất mệt nhưng em lại nghĩ ra một cái tên cho con rất hay.
- Tên?
- Phải. Anh thích cái tên Kimi, cái tên mà anh chỉ dành cho những gì thuộc về anh thực sự, có thể dành được tình yêu của anh và cũng có thể yêu lại anh. Còn em, đối với em, con trai mình sẽ là ánh sáng hy vọng. Con trai chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho tình cảm em đối với anh. Em mong ánh sáng hy vọng này sẽ soi sáng cho tình yêu của chúng ta mãi mãi.
- Ánh sáng hy vọng?
- Thái Quang Hy.
- Là tên của con đó hả?
- Anh thấy thế nào?
- Một cái tên mang nhiều ý nghĩa. Nhưng quan trọng nhất là ...
- Là gì?
- Nó liên quan đến hai chúng ta.
Kỳ Tuấn và Minh Thư bật cười nhìn nhau, anh nói:

- Nào, đưa con cho anh!
- Con yêu, lại ba ẵm nha.
Kỳ Tuấn được Minh Thư trao bé Kimi qua tay, anh hôn lên trán con rồi lại thủ thỉ:
- Chào con, Quang Hy. Chào ánh sáng hy vọng của ba mẹ. Con có thích cái tên mẹ chọn cho con không?
- Thằng bé phản ứng kìa.
Quang Hy cười rất tươi, Minh Thư ghé vào tai Kỳ Tuấn và nói nhỏ:
- Lúc nãy anh vẫn chưa nghe em nói...
- Thì anh vẫn đang chờ.
- Em... yêu ... anh ...
Mặt Kỳ Tuấn đỏ tía, tay anh hơi run nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh vì bé Quang Hy vẫn còn đang ở trên tay. Anh quay sang Minh Thư rồi nhìn cô, cô cũng đáp lại anh bằng cái nhìn âu yếm. Cả hai lại trao nhau nụ hôn lãng mạn, không cần biết đến sự hiện diện của cậu con trai nhỏ. Có lẽ thứ tình cảm này quá lâu để được thể hiện. Cả hai đang ngập tràn hạnh phúc khi nhận ra tình cảm của đôi bên. Tình yêu quả thật là tuyệt vời, khiến con người ta lâng lâng trên đỉnh mãi.
Phương Dung đang cố lấy lại lòng tin của Trình Can lại thấy mối quan hệ của Kỳ Tuấn và Minh Thư ngày càng khắng khít. Ngày nào cô cũng đưa Kỳ Tuấn đi làm rồi chiều lại đón Taxi tới mang theo bé Quang Hy. Kỳ Tuấn thực sự khác trước quá nhiều, tuy nhiên, dù anh không còn là đối tượng số 1 của các cô gái trẻ trong tòa soạn nữa mà trở thành thần tượng của họ mất rồi. Có ai ngờ được một Thái Kỳ Tuấn lại có thể nghêu ngao những kinh nghiệm dỗ con khóc đêm hay pha sữa đúng nhiệt độ. Anh vẫn là tâm điểm của canteen, nhưng bây giờ thì hay sang nói chuyện với những người có gia đình nhiều hơn.
Hôm nay Thư ẵm con trai gần tháng tuổi xuống Taxi để đón Kỳ Tuấn, cô vừa chào hỏi bác bảo vệ, đi ngang qua khu tiếp tân thì Phương Dung cũng vừa bước xuống thang máy. Thấy Minh Thư ẵm bé Kimi, cô mỉm cười chào xã giao:
- Chào Minh Thư!
- Chị ra ngoài có việc đó hả?
- Phải. Còn cô?
- Chúng tôi hẹn nhau hôm nay đi mua một số vật dụng cho cháu. Giờ này vẫn còn sớm, tôi mang con trai theo sẵn đó gặp gỡ nhân viên cũ.
- Tôi nghĩ cô luôn theo dõi sít sao tình hình ở tòa soạn.
- Tại sao chị lại nghĩ vậy?
- Vì tôi đang làm rất tốt công việc này. Nghe ba chồng của tôi nói rằng cô chỉ xin nghỉ phép 4 tháng và sẽ trở lại công việc.
- Tôi có nói điều đó.
- Nhưng tôi thì đang cố hết sức không để điều đó xảy ra.
- Quan trọng thì ba chồng chị vẫn là ông chủ. Ông ta có tiếng nói quyết định. Nếu chị làm tốt thì tôi không có lý do gì để tranh giành khi mà người khác đã chọn chị. Tính ưu tiên cho công việc là nhất. Cái gì đã định là của người nào thì của người đó, níu kéo làm gì chỉ mang thêm tội. Tôi nói có phải không?
Phương Dung đột nhiên hai mắt đỏ bừng, nhưng cô dịu lại và nói:
- Tất nhiên. Thật ra trong quá khứ, cô đã từng có được thứ gì không phải là của cô hay không?
- Ý chị là sao?

- Một người đàn ông đã có vợ hứa hôn chẳng hạn.
- Tôi không hiểu chị đang nói gì cả.
- Có thật là cô không hiểu?
Rồi Phương Dung lờ đi và cố tình làm rơi ví tiền ra. Cái ví lật toan, Minh Thư nhìn rất rõ người đang ôm hôn Phương Dung trong ảnh chính là Trương Gia Hòa. Mặt cô tái nhợt, Thư lùi lại vài bước cố định thần và siết chặt bé Quang Hy hơn. Tim cô đập nhanh đến độ Thư cảm thấy choáng. Phương Dung nói:
- Cô quen người trong hình à?
- Tôi đang muốn hỏi chị câu đó. Thật ra chị là ai?
- Tôi à? Là vợ chưa cưới của người đàn ông xấu số trong ảnh này. Anh ta đã qua đời tại San Francisco, California cách đây 2 năm. Còn cô?
Minh Thư im lặng không trả lời và chỉ nhìn Phương Dung mặc cho cậu con trai nhỏ đang khóc oe oe. Phương Dung đã bỏ đi với cái cười mỉm thật đắc chí còn Minh Thư thì đứng lặng người như tượng đá. Lúc đó Kỳ Tuấn xuất hiện:
- Em, sao con khóc dữ vậy?
- Là anh đó hả?
- Sao con khóc to thế?
- Em không biết. Chắc là nó đói.
- Khi nãy em nói chuyện với ai hả?
- Là chị Phương Dung.
- Cô ấy nói gì với em?
- À không ... chỉ là chị Phương Dung khen Kimi dễ thương thôi. Mình đi được chưa anh?
- Anh đã lấy xe từ nãy giờ mà thấy em cứ đứng thừ người ra trong này nên mới vào gọi em. Mình đi được rồi đó.
Trong lúc khoác vai Minh Thư và cả ba rời khỏi tòa soạn, Kỳ Tuấn nhận được tin nhắn từ Phương Dung:
“- Tận dụng tất cả giây phút bên cô ta để thực hiện cái mục tiêu ban đầu đi. Không xao lãng. Không nhân nhượng và tuyệt đối là không màng đến tình cảm.”
Anh cảm thấy hơi khó thở, mỗi khi Kỳ Tuấn êm ấm bên Minh Thư thì những dòng tin nhắn này luôn khiến tim anh đau thắt lại. Thật khó để vẹn cả đôi đường, anh không ngờ anh lại yêu thương Minh Thư nhiều đến như thế. Nhiều lúc anh muốn tự hỏi cô nhưng lại e ngại động cơ đến với cô từ đầu là phản cảm. Để có được tình yêu với Minh Thư, Kỳ Tuấn cũng đã gian lao không ít. Bây giờ, hoặc là giấu chừng nào hay chừng đó. Hoặc là anh nói thẳng và chấp nhận dù là kết quả xấu nhất từ cô vợ của mình.
Nhưng khi yêu, trái tim luôn mù quáng và mất lý trí. Kỳ Tuấn biết kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nhưng anh thà được yêu cô thêm ngày nào hay ngày ấy còn hơn là nói ra cái điều động trời này để rồi mất Thư mãi mãi.
Giữa lý trí và con tim, giữa hai lối đi, Tuấn đã chọn một.
Anh vẫn tiếp tục lừa dối cô, nhưng anh sẽ yêu thương, lo lắng và che chở cô suốt cả cuộc đời dù một mai có thể sự thật sẽ bị phanh phui. Sẽ có một ngày Minh Thư không còn yêu anh nữa. Tuấn chấp nhận điều đó.
Bởi vì khi được yêu làm cuộc sống của ta thêm nhiều ý nghĩa. Được sống và được yêu thì cuộc đời mới tươi đẹp và đáng để sống. Tuấn cảm thấy không thẹn với lòng khi chọn lựa điều đó. Vì anh đang có một gia đình quá hạnh phúc, một người vợ hết mực thương yêu và đã sinh cho anh đứa con trai bụ bẫm. Đó là điều tốt đẹp và tuyệt vời nhất mà Kỳ Tuấn từng có trong đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK