• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài năm sau...
Minh Thư đã trở lại với “Người thời thượng” tờ tạp chí đang ngày được yêu thích hiện nay. Số nào vừa ra sạp cũng đắt như tôm tươi. Thư vẫn thế, vẫn là một Tổng biên tập tài năng, xinh đẹp nhưng kỷ luật thì không hề mềm mại hơn xưa. Sau khi trở lại với chiếc ghế nóng của tờ tạp chí, cô đã từng bước đưa tờ báo đi lên. Vương Khang cũng không muốn mang tiếng dựa hơi vợ, anh cố gắng làm việc và đã trở thành phó tổng biên tập chỉ hơn 5 năm làm việc. Một kỷ lục đáng khen cho sự cố gắng và nhiệt huyết của anh chàng...
Minh Thư tới chỗ hẹn với Ánh Tuyết và Nhã Trúc, cô vừa định lên xe thì bác bảo vệ đã niềm nở mang bó hoa lại:
- Chào cô Thư!
- Chào bác, công việc hôm nay thế nào?
- Rất tốt thưa cô. Có người chuyển hoa cho cô này.
- Ông có biết là ai không?
- Cô Thư vẫn chưa đoán được ai là người trồng cây si tặng hoa chô cô mỗi sáng sao?
- Tôi đâu có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Cảm ơn bác đã nhận dùm nhé.
Minh Thư ôm bó hồng trắng vào xe và tới quán café, Ánh Tuyết và Nhã Trúc vẫy tay gọi. Minh Thư kéo ghế ngồi xuống và hỏi:
- Có 2 tiếng để ngồi tám với các bạn.
- Bận hẹn hò hả?
- Phải rồi. Hẹn với cục cưng, nợ nó buổi đi ăn kem cả tuần rồi.
- Sao không gọi anh Phúc đưa nó đi?
- Thằng bé khó tính, chỉ đòi mẹ nó thôi.
- Thôi đừng có kiếm cớ, hẹn với anh nào ở tiệm kem chứ gì. Nhã Trúc, phải đi rình với chị nhé.
Minh Thư bật cười khuấy đều ly Cappuccino rồi nhìn cô nàng đang không ngừng cho bánh quy vào miệng. Nhã Trúc nói:
- Em bây giờ như thế này, đâu có thể chạy theo chị để giám sát tìm xem chị Thư hẹn với ai?
- Cậu có thôi cái trò đó hay không? Mau mà nhận lời lên xe hoa lần hai đi. Ông bạn luật sư của chúng ta chờ dài râu rồi kìa.
- Cậu cũng có một vài lời hẹn hò, đừng tưởng tớ không biết.
- Chị Thư vẫn còn đắt giá mà.
- Còn em nữa, lo mà sinh cho cậu Khang một đứa đi. Có chồng ngần ấy năm rồi mà vẫn lông bông.
Cả ba cùng bật cười, Ánh Tuyết nói:
- Các cậu thấy không gian của quán thế nào?
- Mát, rất đẹp. Từ đây có thể nhìn cảnh khuôn viên thành phố.
- Em thấy đồ uống ở đây rất ngon đó.
- Tớ dự định sang lại chỗ này, chuyển qua kinh doanh buôn bán, ngồi văn phòng mãi cũng chán rồi.

- Ồ, trở thành bà chủ hả?
- Tớ không nhiều vốn thế đâu, của tớ và anh Phúc góp lại đó.
- Thế cũng tốt.
- Hôm nay hẹn ở nhà chị, ba chúng ta cùng làm món salad trộn, chị mua nguyên liệu chưa?
- Hai người về nhà trước đi, để đi đón Quang Hy cái đã.
Minh Thư nghe điện thoại, cô hớt hải chạy đến trường. Trông thấy cậu con trai Quang Hy ngồi im lặng để hai tay vào túi quần, cô ngạc nhiên:
- Quang Hy, con làm sao vậy?
Cậu bé chỉ lắc đầu. Minh Thư hỏi cô giáo:
- Con trai tôi đã làm gì thế ạ?
- Cậu ấy đã đánh một bạn học cùng lớp.
- Có để lại hậu quả gì không thưa cô?
- Chỉ là hai đứa con nít, không có gì nghiêm trọng nhưng tôi gọi cô đến vì hành vi của cháu có phần bạo lực. Quang Hy đã lấy tất cả mọi thứ mà cậu có thể cầm được để quăng vào người bạn học dù cậu bé kia đã khóc. Gia đình có gặp chuyện gì làm ảnh hưởng đến bé không ạ?
- Nó vẫn là một đứa trẻ ngoan, tôi không hiểu vì sao nó làm điều đó.
- Trước này Quang Hy vẫn thế. Nhưng, lần này tôi cũng thấy lạ. Tôi hỏi bé nhất định không nói. Đã vậy, Quang Hy không hề có ý muốn xin lỗi bạn.
Minh Thư dắt Quang Hy về, cô rất giận và trên xe cô không nói tiếng nào với cậu con trai hết. Đi ngang cửa hiệu kem mà Quang Hy rất thích, lẽ ra hai mẹ con sẽ ngồi ở đó nếu chuyện hôm nay không xảy ra. Quang Hy lên tiếng:
- Mình không ghé Bud’s sao mẹ?
Thư không trả lời mà vẫn tiếp tục lái xe. Xe vừa về đến cổng, bé Quang Hy đã chạy ra khỏi xe và chạy thẳng lên phòng khóa trái cửa. Minh Thư nổi giận đuổi theo:
- Đứng lại ẹ! Quang Hy, con đứa lại.
Ánh Tuyết và Nhã Trúc không hiểu việc gì xảy ra. Chỉ thấy Quang Hy chạy hớt hải lên phòng rồi Minh Thư đuổi theo với gương mặt đầy sát khí:
- Mở cửa ra!
- Hai mẹ con không phải đang vui vẻ ở tiệm kem sao? Có chuyện gì thế?
- Dì Tư, chìa khóa cửa phòng đâu?
Minh Thư bực mình đi tìm chìa khóa và cô mở cửa phòng ra. Quang Hy trông thấy mẹ liền định chạy nhưng không kịp nữa. Cô nóng nãy kéo cậu con trai lại và đánh vào mông cậu bé. Lần đầu tiên thấy Minh Thư nổi giận với con như vậy, Ánh Tuyết can ngăn:
- Sao cậu lại đánh thằng bé, có chuyện gì từ từ nói? Quang Hy, chuyện gì vậy con?
- Quang Hy, con có làm việc đó không?
Cậu bé vẫn im ỉm, Minh Thư lại càng thêm nổi giận. Cô lại đánh thêm vào mông của cậu nhóc, mỗi lúc một mạnh hơn. Quang Hy vẫn đứng im và chịu đựng. Cậu bé chảy nước mắt nhìn mẹ. Minh Thư quát to:

- Con học cái thói đó từ ai thế? Mẹ đã dạy con rồi mà, làm sai thì phải dũng cảm nhận lỗi. Tại sao con không nghe lời mẹ? Có phải từ mai con muốn ở nhà luôn không đến trường nữa hay không?
- Cậu bình tĩnh lại đi. Cậu nóng nãy như thế chỉ làm thằng bé thêm sợ, không hỏi gì được từ nó đâu.
Quang Hy gật đầu và có đôi chút sợ sệt khi thấy Minh Thư. Cô nổi giận:
- Sao con lại đánh bạn?
Cậu bé vẫn không trả lời. Sau đó cậu dụi hai hàng nước mắt và nói:
- Mẹ không thương con nữa. Mẹ thất hứa hết lần này tới lần khác. Ngày mai con không muốn đến trường. Con ghét mẹ! Đi hết đi.
Quang Hy chạy vào toilet và khóa cửa lại Minh Thư lại định đuổi theo nhưng Ánh Tuyết đã can lại. Cô kéo Minh Thư xuống phòng khách, sau khi kể lại mọi chuyện cho Ánh Tuyết và Nhã Trúc nghe. Minh Thư thở dài:
- Tớ mệt mỏi với thằng con quá rồi.
- Cậu không thấy Quang Hy giống hệt cậu ở cái tính hễ phật lòng ai là không hề hé môi một lời nào mặc cho người ấy có điên tiết thế nào sao?
Nhã Trúc phân bua:
- Nhưng lâu nay nó rất hiền lại ngoan ngoãn. Sao lại có chuyện này xảy ra?
- Phải tìm xem nguyên nhân vì sao cái đã. Nhưng cậu phải mềm mỏng, còn nếu không, tớ e cậu không bao giờ tìm được câu trả lời của con trai cậu đâu. Nó quá giống cậu. Chỉ có một người có thể làm cậu mở lời trước khi cậu hết giận, nhưng...
- Đừng nhắc chuyện đó ở đây.
Ánh Tuyết gật đầu, cô hiểu Minh Thư không muốn bối rối khi nghĩ về Kỳ Tuấn. Vừa sang Mỹ thì đã bị bà Kim đổi địa chỉ, giấu tin tức và cách ly với mẹ con cô ở Việt Nam. Thư dẫu rất buồn và thương nhớ Kỳ Tuấn nhưng cô vẫn gạt đi nước mắt mà nuôi cậu con trai khôn lớn. Cậu bé đã được 6 tuổi, vẫn có gương mặt y chang mẹ nhưng cá tính thì giống hệt ba.
Buổi tối, Thư bí mật sang phòng của Quang Hy. Cậu bé uất ức khóc đến sưng húp mắt, Thư vạch xem thử, cô quả thực đã mạnh tay với cậu bé. Những vết đỏ vẫn hằn lên làn da non nớt của cậu. Khi đánh con lòng Thư cũng đau như cắt, nhưng cô không muốn cậu con trai trở nên khó dạy khi thiếu vắng tình thương của cha. Thư vuốt tóc con trai và thầm nghĩ ngợi, Kỳ Tuấn đã đi quá lâu rồi. Hoặc là anh vẫn còn nằm trên giường và chịu sống cảnh thực vật. Hoặc anh đã tỉnh lại và không nhớ gì nhưng cũng có khi chưa quên nhưng cố tình không muốn nhớ...
Sáng hôm sau, Minh Thư lên phòng và gọi Quang Hy dậy. Cậu bé phải đến trường , Thư nhẹ nhàng:
- Kimi, dậy đi học nào!
- Không.
- Con nói gì thế?
- Không muốn đến trường. Mẹ đi ra ngoài đi.
- Con tập cái thói hỗn xược đó từ ai vậy? Có muốn mẹ lại đánh con như hôm qua không?
- Mẹ không thương con nữa. Con không nói chuyện với mẹ.
- Cái thằng này...
Minh Thư vừa định giơ tay đánh Quang Hy, cậu bé lại òa khóc. Trình Can chạy tới can ngăn:
- Thư, dừng lại!

- Đừng cản em, nó càng ngày càng khó dạy.
- Để anh đưa cháu đi học, được không?
Minh Thư nghe lời Trình Can và đi ra ngoài. Trình Can nhìn Quang Hy rồi nói:
- Anh bạn nhỏ, nói cho chú Can nghe, tại sao con không chịu đến trường?
- Chú có nói ẹ con nghe không?
- Đây là chuyện của những người đàn ông. Làm sao mẹ con biết được?
- Có thật thế không ạ?
- Chú Can luôn là bạn tốt của con mà.
- Được. Vậy thì con nói.
Hai chú cháu thủ thỉ với nhau, Minh Thư sốt ruột ở ngoài chờ, quả nhiên thật lạ, chỉ hơn mười phút sau, Trình Can đã bồng Quang Hy xuống nhà với bộ đồng phục tươm tất và tay vai đeo balô trong một tư thế sẵn sàng đến trường. Trình Can đặt Quang Hy xuống:
- Bây giờ con ra xe ngồi trước, nếu con chịu làm theo lời của chú. Chắc chắn con sẽ có điều con muốn. Chú đã nói gì với con?
- It’s okay!
Rồi Quang Hy nhanh nhảu chạy đi. Minh Thư nhìn Trình Can, anh bật cười:
- Sao? Ghen tị với tài dụ dỗ con nít của anh đúng không?
- Anh đã mua chuộc nó bao nhiêu món đồ chơi?
- Không. Không tốn chút nào.
- Thật à?
- Thật ra thì mọi chuyện không đến nỗi to tát ấy. Chỉ có điều, em có một đứa con trai rất thông minh và hiểu chuyện. Anh không nói nguyên nhân thằng bé cứng đầu và có phần vô phép với em. Anh đã nói cho nó hiểu và hai mẹ con tự làm hòa với nhau nhé.
- Sao anh biết chuyện mà tới đây?
- Cô bạn thân của em.
- Sao lại phiền anh như thế chứ? Chẳng lẽ em không dạy được con trai em.
- Có những vấn đề, không phải lúc nào đứa trẻ cũng muốn chia sẻ với mẹ. Nhất là khi đó lại là một cậu con trai, có trái tim rất tình cảm được di truyền từ bố nó.
- Chuyện này liên quan đến Kỳ Tuấn hả?
- Rồi em sẽ hiểu. Anh đi làm đây.
Minh Thư đưa con trai tới trường, cậu bé vẫn không nói chuyện với mẹ câu nào. Cô dắt con trai vào cổng trường và nghiêm mặt:
- Mẹ không quên lời hứa, nhưng hôm qua mẹ phạt con bởi vì con làm sai mà không chịu xin lỗi bạn. Con có muốn ăn kem nữa không?
Quang Hy không trả lời nhưng có vẻ cậu bé rất muốn. Minh Thư thở dài:
- Mẹ luôn thương Kimi nhất. Hôm nay mẹ sẽ dắt con đi ăn kem, với điều kiện con phải vào xin lỗi bạn.
Rồi cậu bé Quang Hy bất ngờ chuyển đổi sắc mặt, cậu bé đẩy Minh Thư ra xa và hét to:
- Không cần kem của mẹ đâu.
Quang Hy chạy một mạch vào trong, Thư không hiểu cậu con trai tại sao lại phản ứng quá khích như vậy. Cô cần sự tập trung cao nhất trước khi trở về tòa soạn. Nhưng cô không thể nào tập trung được. Thư cố mong thời gian trôi qua thật mau để cô có thể đến trường mẫu giáo sớm hơn. Chợt cô nhìn lên cái ngón áp út của mình, mặc dù Thư không còn đeo nhẫn nhưng không lúc nào chiếc nhẫn rời khỏi người cô. Nó vẫn nằm im trên sợi dây chuyền trên cổ, nằm cạnh kỷ vật của ba thành viên trong gia đình: mặt dây chuyền hình bình sữa.

- Cô nói sao? Thằng bé đã chịu xin lỗi bạn rồi ư?
- Nhưng Quang Hy có vẻ không vui. Tôi có hỏi nhưng bé không chịu nói. Gia đình có gặp chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng của bé không ạ?
- Tôi có phạt nó vì tôi nghĩ nó chơi mạnh tay với bạn mà lại không xin lỗi.
- Theo tôi nguyên nhân không hẳn là như thế.
- Cảm ơn cô giáo. Để tôi đón cháu về.
Minh Thư đưa Quang Hy đến tiệm kem Bud’s như cậu vẫn yêu thích. Ly kem to oành đặt trước mặt nhưng Quang Hy chỉ chống cằm nhìn mà không ăn. Minh Thư hỏi:
- Con không thích kem này sao?
Quang Hy không trả lời, cậu bé chỉ lắc đầu và mặt vẫn rất buồn. Ngồi đến lúc kem tan chảy ra mà cậu bé vẫn không chịu ăn, Thư lại bắt đầu nổi nóng. Chiếc xe thắng rất gắt làm ai cũng phải giật mình, Minh Thư lại bắt đầu làm cậu con trai hoảng sợ. Dì Tư hỏi:
- Ủa? Hai mẹ con sao về sớm vậy? Có Đàm Phúc và Ánh Tuyết đến chơi kìa.
Nhưng có vẻ không khí khá căng thẳng, Minh Thư dắt Quang Hy vào nhà và lớn tiếng:
- Con muốn gì nữa đây? Mẹ đã giữ đúng lời hứa dắt con đi, tới chỗ thì lại không chịu ăn. Giờ về tới nhà thì lại khóc, con muốn gì đây?
- Thư, cậu có thôi mắng thằng bé kiểu đó không? Người khác không biết tưởng cậu là mẹ ghẻ đấy. Nín đi con!
Quang Hy mếu máo:
- Tại sao phải xin lỗi? Tại sao phải xin lỗi mới được ăn kem?
- Vì con đã gây chuyện với bạn. Con phải xin lỗi. Mẹ không thương những đứa trẻ dám làm không dám nhận. Lại còn cứng đầu không xin lỗi.
- Nó gây chuyện trước. Nó nói ba chết rồi.
- Hả? Cái gì?
Đàm Phúc, Ánh Tuyết, dì Tư và Minh Thư đều ngạc nhiên khi nghe Quang Hy vừa khóc vừa nói...
- Ba Tuấn của con đâu có chết... Mẹ chỉ nói ba đi xa thôi mà. Ba sẽ về với mẹ và con mà. Con chỉ muốn nó im miệng nên mới quăng mọi thứ vào mặt nó. Ba Tuấn của Kimi không có chết.
Tự nhiên Thư lại rơi nước mắt, cô từ từ đi lại, kéo cậu con trai ra khỏi vòng tay Ánh Tuyết. Minh Thư xoa đầu cậu con trai rồi ôm chặt cậu bé vào lòng...
- Đừng khóc nữa, con trai.
- Mẹ ơi, kêu ba Tuấn về với mẹ và con đi. Con muốn được ba đưa con đi học, con muốn ba dạy con chơi đá banh,... Con muốn ba bảo vệ con.
- Mẹ xin lỗi Kimi, sao con không nói với mẹ chuyện này?
- Mẹ cũng sẽ khóc khi Kimi đòi ba. Nhưng Kimi không đòi có ba thì tụi nó sẽ trêu ghẹo mãi. Con ghét trường học.
- Tha lỗi ẹ nhé. Mẹ đã không biết con cũng nhớ ba nhiều như thế.
- Mẹ đừng khóc. Kimi sẽ không hư nữa. Mẹ đừng buồn Kimi nha.
Đôi tay bé nhỏ vòng lên cổ Minh Thư, giống như cảm giác Kỳ Tuấn thường ôm ấp cô vào lòng và thì thầm từ phía sau những lời yêu thương mật ngọt. Nước mắt cả hai không ngừng rơi một nỗi nhớ không vơi dành cho Kỳ Tuấn.
Thời gian có thể làm mọi thứ thay đổi... nhiều lúc tự hỏi với lòng, rằng đối phương còn nhớ hay không muốn nhớ hoặc cố tình lãng quên. Hy vọng không phải là một liều thuốc chữa bệnh nhưng đó là giải pháp để ta có thể kéo dài và chịu đau lâu hơn.
Sự việc xảy ra ngày hôm nay, Thư nhận ra Kỳ Tuấn quan trọng đối với cuộc sống của cô và con trai cô như thế nào. Anh đã không ở đây lâu rồi nhưng cả hai chưa thể gạch tên mà vẫn xem anh tạm thời vắng mặt. Đột nhiên, Thư lại lo sợ. Nhỡ Kỳ Tuấn không tỉnh lại, hoặc anh đã không còn nhớ gì vì di chứng sau tai nạn không trở về đây nữa thì cô sẽ giải thích ra sao với cậu con trai? Cậu bé đã từng là tất cả đối với Kỳ Tuấn cũng chính là nguyên nhân khiến anh thay đổi cuộc sống của một thiếu gia có quá khứ ăn chơi trác táng. Thư ước gì tiếng khóc của con trai có thể vang vọng đến phương xa, những lần lặng lẽ trút hơi thở dài của cô nhờ cơn gió mang đến Kỳ Tuấn rồi thổi anh quay trở về nơi anh thuộc về, những thứ thuộc về anh, cuộc sống thực của anh và gia đình nhỏ của anh nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK