Minh Thư tỉnh lại, toàn thân cô bao trùm một cảm giác ê ẩm, Thư cô nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cô đón Taxi, nhưng đã bị đánh từ phía sau gáy và bây giờ là tỉnh lại ở đây, ở trên một chiếc giường, căn phòng khá tối chỉ mập mờ ánh đèn. Một tên đeo mặt nạ bước vào:
- Tỉnh rồi à?
- Tại sao lại bắt tôi đến đây? Các người muốn gì chứ?
- Chúng tôi được thuê làm như vậy. Nhưng cô đang mang thai con của một đại thiếu gia có máu mặt, bọn này muốn kiếm lời một mớ thay vì giết cô như yêu cầu.
- Vô ích thôi, tôi đã ký đơn ly hôn với anh ta rồi. Muốn làm gì thì tùy các người.
- Cô không yêu con của mình sao? Muốn nó chết cùng à?
- Nhưng tôi sẽ không để mạng sống của tôi là do tiền của anh ta cứu đâu.
- Cố chấp thật! Có lẽ cô cần thời gian để bình tĩnh lại. Tạm thời dùng thức ăn đạm bạc thế này nhé.
Dù thế nào thì cũng không thể để bụng đói, sự cố chấp không làm mọi chuyện khá hơn nhưng có thể ảnh hưởng không tốt tới bé yêu trong bụng. Thư cố gắng nuốt một chút thức ăn dù cô không muốn ăn chút nào.
- Cậu có nghĩ đây là âm mưu của bà chằn đó không?
- Cậu nói Phương Dung đó hả?
- Chứ còn ai vào đây..
- Đầu tớ lúc này không nghĩ ra cái gì hết. Chúng ta báo cảnh sát đi.
- Mất tích chưa được 24 tiếng, nói mất tích ai mà tin.
- Nhưng có lẽ cô ấy bị bắt cóc thì sao?
- Tốt hơn hết là không nên manh động, nếu là bắt cóc tống tiền thì chúng sẽ mau chóng cho ta biết thôi.
Chợt Đàm Phúc thấy vai Kỳ Tuấn run run khi anh gục đầu xuống gối, Đàm Phúc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Thực sự là tại tớ.
- Tại tớ chuyện gì?
- Bọn này cãi nhau vì thiệp cưới của Âu Trình Can. Tớ bỏ đi cả tuần lễ, nhưng đâu phải vì tớ bỏ mặc cô ấy, tớ chỉ muốn tớ bình tĩnh hơn. Rồi thế là ngay hôm tớ trở về, cô ấy đã làm sẵn đơn xin ly hôn.
- Tại sao lại có chuyện như thế? Mà đó cũng đâu phải là tại cậu. Biết đâu có thể họ bắt cóc Minh Thư chỉ muốn tống tiền.
Lần đầu tiên Kỳ Tuấn biết cảm giác sợ mất Minh Thư là như thế nào. Anh nhìn bản đơn xin ly hôn mà Minh Thư đã lưu trong laptop, Kỳ Tuấn suy nghĩ suốt đêm. Có lẽ sức chịu đựng nhau đã quá độ, Tuấn tự hỏi bản thân, tự hỏi cuộc hôn nhân gượng ép này đã làm cả hai yên thân được ngày nào sau những điều liên tục đả kích, làm tổn thương đến nhau. Có lẽ Tuấn đã sai khi nghĩ rằng sự chân thành và lời hứa sẽ thay đổi của bản thân anh có thể làm Minh Thư suy nghĩ khác, nghĩ về một hạnh phúc cùng anh. Nhưng không phải, sau tất cả những gì Tuấn đã làm, anh chỉ nhận lại từ cô con số 0 tròn trĩnh. Tuấn buồn khi nghĩ về điều đó, Minh Thư trong mắt anh lâu nay vẫn là một chiến thắng dễ dàng mà hễ muốn thắng là Tuấn có được nhưng thực sự không phải, giờ đây Tuấn mới nhận ra rằng, cái tham vọng chiếm lấy trái tim Minh Thư là thất vọng lớn của anh.
Nếu bây giờ muốn kêu cứu, thực sự Minh Thư có thể nhờ đến ai? Mẹ già của cô ngoài Bắc ư? Bà có những gì khi bọn bắt cóc đòi tiền chuộc? Hay người mà cô từng yêu thương là Âu Trình Can? Không. Có lẽ bây giờ cô cũng dành cho cái tên này một sự trống rỗng trong tâm hồn mà thôi. Ánh Tuyết đã có gia đình riêng, không thể đỡ đần nhau như lúc còn là sinh viên được. Cô vẫn còn một người chồng là Thái Kỳ Tuấn, cái tên có lẽ sẽ là lựa chọn đầu tiên theo suy nghĩ thường lệ nhưng lại là người mà Minh Thư không muốn dính líu đến nhất. Có lẽ vì cô giận lẫy, cũng có lẽ vì cái sự tự tôn mà cô cần phải giữ lấy khi đã đâm đơn ly hôn. Hay vì thực sự cô đã quá giận bởi vì đã thực sự yêu con người ấy? Anh đã bỏ đi mà không nói lời nào. Tại sao trong lúc Thư cần thì không một ai có thể ở bên cạnh cô. Không một người đàn ông nào có thể làm cô tin tưởng nữa được sao? Thư cảm thấy thật lạnh lẽo và trống vắng, có lẽ cô sẽ chỉ tin tưởng duy nhất một người, là đứa con yêu của cô sắp chào đời mà thôi.
Bọn bắt cóc gọi điện thoại đến cho Kỳ Tuấn, anh nghe máy:
- Cho hỏi ai vậy?
- Vợ anh đang ở trong tay tôi.
- Cái gì? Vợ tôi... Cô ấy sao rồi? Tôi cần nói chuyện với cô ấy.
- Được thôi!
Chúng xông vào phòng và đưa điện thoại cho Minh Thư, Kỳ Tuấn mừng rỡ:
- Là em đó sao? Thư à, Thư... trả lời anh đi chứ! Em có khỏe không? Chúng không ngược đãi em chứ?
Minh Thư nhìn tên bắt cóc, hắn nhấn giọng mạnh:
- Bảo hắn mau chuẩn bị tiền mà cứu cô ra.
Minh Thư im lặng một chút rồi cô lại nói:
- Anh đã tự ý bỏ đi mà không cần đợi tôi giải thích, tôi sẽ không cho anh cơ hội nhìn thấy tôi nữa đâu. Quên chuyện đó đi!
- Thư ... chờ đã... Thư
Minh Thư lạnh lùng tắt máy, tên bắt cóc giận dữ tát vào mặt cô:
- Đồ điên, ai cho cô nói như vậy? Nhỡ hắn mà làm thật bọn này có nước hốt cám mà ăn. Cô không cần tiền nhưng bọn này thì cần cô hiểu chưa?
- Vô ích thôi. Các người không ép tôi làm được việc đó đâu.
Tên bắt cóc gọi lại một lần nữa, hắn cầm con dao lên và nói:
- Lần này cô không làm theo ý tôi, tôi sẽ đâm vào giữa bụng cô, thật đấy!
Kỳ Tuấn bắt máy, tên bắt cóc nói với Minh Thư:
- 5 tỷ đồng tiền chuộc. Nhanh lên!
Kỳ Tuấn nói:
- Thư, xem như là để bù đắp những ngày tháng đau khổ của em. Cho anh cứu em lần này đi! Nếu em bình an trở về, anh sẽ đồng ý ký vào đơn xin ly hôn của em.
- Không cần thiết phải hi sinh nhiều vì tôi như vậy đâu.
- Không những vì em mà còn vì con chúng ta nữa.
- Anh quên hai mẹ con tôi đi.
- Nếu như anh có thể thì anh đã không van xin em có thể cho anh làm điều này. Anh thực sự cưới em là vì anh yêu em, không vì cái trách nhiệm vớ vẩn nào cả. Vì anh yêu em. Chỉ vì anh yêu em thôi.
Minh Thư định tắt máy nhưng tên cướp đã giật lại:
- 5 tỷ đồng tiền chuộc.
- Các người chỉ muốn tiền. Tôi không muốn vợ tôi bị ngược đãi.
- Đổi lại bọn này cũng không muốn sự tham gia của cảnh sát.
- Được rồi.
- Sáng mai tôi sẽ nói địa điểm giao tiền. Mau mà chuẩn bị 5 tỷ đi.
Phương Dung và Trình Can cùng nhau đi xem nhà hàng nơi tổ chức tiệc cưới. Lúc trở về, Trình Can hỏi:
- Em thích chỗ này chứ?
- Sao cũng được. Miễn chú rể là anh.
- Em nói kỳ... Sao không phải là anh chứ!
Trình Can mỉm cười, Phương Dung hỏi:
- Anh quả thực không lo lắng gì khi Minh Thư mất tích sao?
- Em hỏi vậy vì em nghĩ anh còn gì với Minh Thư à?
- Thì dù gì hai người đã từng...
- Đã từng có gì đó thì đã sao chứ. Bây giờ anh sắp kết hôn, chuyện vợ con người ta mất tích gì đó thì cũng là chuyện của người ta. Nếu là vợ con anh thì anh mới lo lắng sốt vó mà thôi.
- Anh chưa có vợ có con đâu nhé!
- Anh sắp có vợ. Con hả? Thì biết đâu chừng nay mai.
- Anh ghê quá nha. Chưa chi mà trói buộc tự do của em rồi!
- Ô hay ... điều đó là đương nhiên cơ mà.
Nói như thế chứ Trình Can trong lòng cũng đang rối rắm không biết tìm kiếm Minh Thư bằng cách nào để cô vợ chưa cưới không nổi cơn tam bành. Đâu phải muốn quên người con gái kia là dễ dàng. Không phải Trình Can vẫn còn vấn vương chi nữa nhưng đâu phải ngoài sự quan tâm ấy không thể quan tâm ở mức bạn bè. Anh cũng đang khá lo khi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Kỳ Tuấn không nói không rằng chạy xe về Bình Dương và tìm gặp bà Kim...
- Mẹ tôi đâu rồi?
- Thưa cậu, bà chủ đã ra nước ngoài bàn việc làm ăn gì đó rồi ạ.
- Đi lâu chưa?
- Cậu tìm bà có việc gì?
- Không nói với bà nữa.
Dĩ nhiên Tuấn biết rõ mã số của két sắt trong phòng bà Kim, anh chàng rút đủ số tiền mặt. Nhưng chắc là vừa ra nước ngoài nên bà đã không để lại đủ số tiền đó ở nhà. Tuấn không thể để bà Kim làm cho lớn chuyện, anh thực sự không thể chờ đợi và tin tưởng giao sinh mạng của vợ con anh cho cảnh sát. Kỳ Tuấn đành mặc ọi chuyện, anh gom hết số tiền, còn bao nhiêu hay bao nhiêu rồi cho vào balô rồi bỏ đi. Anh ngồi nhà chờ đến trời sáng, Kỳ Tuấn chuẩn bị lái xe ra khỏi nhà thì Đàm Phúc lại đi tới. Trông thấy Kỳ Tuấn bí mật lái xe đi mà không nói gì, Đàm Phúc cho xe vào chỗ khá kín và Kỳ Tuấn đúng là không để ý...
- Lạ thật, chẳng lẽ bọn bắt cóc đã cho nó tin tức gì?
Đàm Phúc liền bí mật gọi cho cảnh sát rồi sau đó âm thầm đuổi theo Kỳ Tuấn. Kỳ Tuấn đã nhận được địa điểm giao tiền chuộc. Dĩ nhiên với kinh nghiệm của một tay chơi nổi tiếng, bị theo dõi là việc Kỳ Tuấn sẽ sớm phát hiện. Nhận ra đó là số xe của Đàm Phúc, Kỳ Tuấn nhìn theo rồi nói thầm:
- Cảm ơn Đàm Phúc, nhưng chúng sẽ làm hại Minh Thư nếu cậu nhúng tay vào. Hiểu cho tớ!
Kỳ Tuấn nhấn ga và chạy lên bỏ Đàm Phúc một đoạn dài sau đó đột ngột rẽ đường tắt làm Đàm Phúc mất phương hướng không đuổi theo kịp nữa. Kỳ Tuấn lái xe đến một nhà kho bỏ trống đã khá xa thành phố, anh đeo balô sau lưng, giấu sẵn cặp côn trong balô. Kỳ Tuấn đứng trước cửa nhà kho rồi đập cửa:
- Mở cửa ra! Mau lên!
Không có ai hết. Kỳ Tuấn liền đập cửa và xông vào, Minh Thư nghe có tiếng phá cửa, cô vừa mừng vừa hoảng sợ. Cánh cửa bật ra, đó là Kỳ Tuấn. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, Minh Thư giật mình:
- Sao anh lại tới đây?
Kỳ Tuấn chỉ im lặng mà cởi trói cho Minh Thư, Minh Thư đẩy Kỳ Tuấn ra:
- Anh điên hay sao? Chúng không nhận tiền chuộc để thả chúng ta đi dễ dàng vậy đâu. Chúng đang gài anh đó!
- Đi thôi!
- Chúng đông đúc lắm. Anh đang làm chuyện vô ích đó!
- Cứu người mình yêu thương không bao giờ là vô ích cả. Đi nhanh lên em!
Kỳ Tuấn nắm tay kéo Minh Thư đi, quả thực cô nói không sai, gần 20 tên dàn hàng ngang đứng chặn cửa ra vào. Tên đầu sỏ nói:
- Khá lắm anh bạn, dám tả xung hữu đột lao thẳng vào sào huyệt của bọn này à! Tiền chuộc đâu?
- Để chúng tôi đi ra, tiền sẽ là của các người.
- Không được. Không để cái balô đó xuống thì không đi đâu hết.
Kỳ Tuấn nhìn bọn cướp, anh quay lại, Minh Thư tái xanh mặt vì run sợ, cô nói:
- Phải làm sao bây giờ?
- Em chạy trước đi!
- Còn anh?
- Đây là điều khiển, xe của anh để ở đầu ngõ.
- Không. Có chạy chúng ta sẽ cùng chạy.
- Anh giao tiền xong sẽ ra ngay. Anh hứa mà!
Kỳ Tuấn gật đầu nhìn Minh Thư, anh siết nhẹ tay cô một cái rồi nhìn Minh Thư bỏ đi. Kỳ Tuấn biết mình đã khó chạy được nhưng anh vẫn vui khi thấy Minh Thư đã chạy xa. Anh quăng balô cho tên đầu sỏ, hắn tỏ ra điên tiết:
- Thằng khốn! Sao chỉ có nhiêu đây?
- Không đủ tiền. Chỉ có nhiêu đó thôi! Lấy hay không thì tùy.
- Dám giỡn mặt với tao hả? Xử nó tụi bây!
Kỳ Tuấn cắm lấy cặp côn và cứ thế mà tung những đón đánh hiểm, anh biết chống cự càng lâu càng tốt, để Minh Thư bỏ chạy tức là Tuấn khó mà sống sót rời khỏi đây. Nhưng anh vẫn cố hết sức dùng côn mà đánh trước những cây mã tấu sáng chói cả mắt. Tuấn đang dùng những đòn đành mà anh đã từng một thời phiêu cùng Gia Hòa và Đàm Phúc. Anh đang đùa giỡn với mạng sống của mình chỉ vì một người phụ nữ mà anh đến với cô ta chỉ vì muốn trả thù. Nhưng hóa ra thù hận và yêu thương cứ tưởng cách xa nhau mà bây giờ lại gần nhau thật. Vì từ thù hận, Tuấn đã yêu Thư từ lúc nào rồi. Đến cả mạng sống anh cũng không màng để cứu cô nữa.
Kỳ Tuấn vẫn đánh và đánh, anh đang cố dùng những sức lực cuối cùng mà đáp trả bằng những cú đánh yếu ớt sau khi may mắn né được hàng loạt mấy vết chém giáng trời từ những cây mã tấu oan nghiệt. Tuấn bị thương khá nhiều, anh nhìn thấy Minh Thư. Cô hét lên:
- Dừng tay lại hết đi!
Kỳ Tuấn ngã xuống sàn, máu me đầy người, anh thở hốc hác nhìn Minh Thư. Cô nói:
- Tôi đang ở đây! Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ yêu cầu người nhà giao tiền chuộc. Các người không được đánh nữa.
- Cô có chắc chúng tôi không dính cú lừa nữa?
- Tôi chắc chắn.
- Được. Lôi hắn vào trong kia đi!
Đàm Phúc và các chiến sĩ công an cũng đang theo dấu vết. Anh hối thúc:
- Bạn tôi hành động rất nông nỗi, các anh mà chậm trễ sẽ có án mạng xảy ra đấy!
- Báo cáo, đã tìm ra chiếc Lamborghini Gallardo biển số xe đúng như anh này báo.
- Ở đâu thế?
- Một nhà kho cũ ở Long An.
- Xa thế à?
- Đi nhanh lên thôi!
- Báo cáo sếp!
- Lại chuyện gì nữa thế?
- Gia đình Thái Kỳ Tuấn báo tin tới, bọn bắt cóc đòi tiền chuộc lên đến 10 tỷ cho cả hai người do Kỳ Tuấn không mang đủ số tiền chuộc mà vẫn đến cứu con tin.
- Cái gì? Sao cậu ta liều mạng vậy?
- Nhanh lên! Chúng ta phải hành động ngay!
Danh Sách Chương: