"À.. đây là em tôi, Tiễn Y, còn đây là người giám hộ Đường Vấn, cô Mạc"
Tựa hồ là tình địch trong lòng liền sinh bất hòa khi gặp nhau, hai người ánh mắt chỉ vừa chạm nhau thôi cứ như có ngàn viên đạn được bắn ra, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn. Hai người đối diện hồi lâu, cuối cùng Tiễn Y vẫn là người khởi xướng, mở miệng nói:
"Mạc tiểu thư đây sao, tôi từng nghe Vấn Vấn nhắc qua cô, nói cô đi công tác nên để lại cậu ấy một mình."
Lời nói ra chính là ngữ khí khiêu khích, thể hiện rõ Tiễn Y đối với Mạc Đại Linh là bất mãn, mỗi lần Đường Vấn nhắc tới Mạc Đại Linh đều lộ ra bộ dáng tươi cười, nhưng sau khi cười xong chính là bộ dáng tổn thương, cả người tràn ngập sự cô đơn, điều này làm Tiễn Y đối với Mạc Đại Linh có ấn tượng không tốt.
Nghe Tiễn Y nói, nhãn thần Mạc Đại Linh tối sầm, nhìn Đường Vấn trên giường trong mắt hiện rõ tia yêu thương, tuy rằng Đường Vấn chưa từng nói qua bất cứ điều gì là đối với nàng bất mãn, nhưng cô biết trong lòng Đường Vấn cũng có oán giận, giận cô cứ như vậy để lại mình nàng mà rời đi., Mạc Đại Linh trong nháy mắt có chút thất thần, nhưng cũng rất nhanh phục hồi bình tĩnh, xem giọng lạnh lùng tựa hồ cũng không để ý Tiễn Y
" à..phải, Vấn Vấn cũng có nhắn tin cho tôi nói về cô, rất cám ơn cô những ngày qua chăm sóc Vấn Vấn, hiện tại tôi cũng trở về, vì thế không dám tiếp tục làm phiền đến cô"
Gần đây nhất, trong tin nhắn Vấn Vấn có nhắc đến cái tên Tiễn Y này, ban đầu Mạc Đại Linh còn cho rằng chỉ là bạn bè bình thương, hiện tại xem ra, Tiễn Y này tâm tình đối với Đường Vấn không hề chỉ đơn giản như vậy.
"Cô Mạc, tôi nhớ là tối qua chị tôi gọi điện thông báo cho cô, hôm nay cô liền có mặt, nhìn sắc mặt hẳn là trong đêm liền trở về gấp, tôi thấy cô nên về nghỉ ngơi trước, tôi chăm sóc Vấn Vấn được rồi."
Tiễn Y hướng Mạc Đại Linh lộ ra bộ dáng chút gian xảo tươi cười, vì đối với Đường Vấn, cô sẽ không đơn giản mà buông tay.
"Không cần, cả đêm chăm sóc Vấn Vấn, nếu vậy cô cũng mệt lắm, tôi trên máy bay còn có thể ngủ, cô suốt đêm bệnh viện thì làm sao mà nghỉ ngơi, hơn nữa tôi vốn là giám hộ Vấn Vấn, chăm sóc em ấy là trách nhiệm của tôi, sẽ không cần phiền đến cô".
Gừng càng già càng cay, Mạc Đại Linh trực tiếp lấy thân phận người giám hộ ra nói, làm Tiễn Y một khắc không thể trả lời.
Tiễn Y cắn răng, không muốn cùng Mạc Đại Linh khách sáo qua lại, thẳng thắng trực tiếp nói rõ:
"Cô Mạc, tôi không muốn cùng cô vòng vo, tôi thích Vấn Vấn, muốn cùng Vấn Vấn một chổ, hy vọng cô mang Vấn Vấn giao cho tôi"
Mạc Đại Linh nhãn thần băng lãnh nhìn chằm chằm Tiễn Y
"Xin lỗi, điều đó không có khả năng, Vấn Vấn là của tôi, tôi không đem em ấy giao cho bất cứ ai"
"Cô như vậy rốt cuộc là có ý gì, nếu cô thật sự thích Vấn Vấn thì sao không cùng Vấn Vấn một chỗ, lại bỏ lại cậu ấy một mình, cậu ấy từng nói qua cho tôi nghe chuyện hai người, theo như tôi biết, hôn nhân hai người cơ bản chỉ là giao dịch, cô cũng chỉ vì tiền của Vấn Vấn mà thôi, hiện tại cô đã có được thứ cô muốn, vì sao không cho Vấn Vấn tự do, còn muốn kèm kẹp cậu ấy!"
Tiễn Y mặt giận dữ đỏ bừng chỉ vào Mạc Đại Linh
Mạc Đại Linh đột nhiên như nghĩ về cái gì, một chút im lặng liền hiện ra ý cười "Không sai, hôn nhân chúng tôi chỉ là cuộc giao dịch, tôi vì sự nghiệp gia đình mà đồng ý, lúc mới bắt đầu, tôi đúng là không cam tâm, lại đi gả cho nữ nhân, mà còn là kẻ si ngốc...."
Nói đến đây, Mạc Đại Linh xoay đầu nhìn sang giường Vấn Vấn, cũng không nghĩ đến vừa vặn nhìn qua cô bàng hoàng như sét đánh, trái tim chợt nhói lên...
Chẳng biết Đường Vấn khi nào tỉnh lại, không thể tin nhìn Mạc Đại Linh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cắn chặt môi như muốn bật máu, gương mặt lộ ra vẻ yếu đuối làm Mạc Đại Linh nhất thời luống cuống, liền vài bước đi đến giường bệnh, muốn cùng Đường vấn giải thích: "Vấn Vấn....em nghe tôi nói...."
"Em không nghe....em không nghe....., chị nói dối..chị gạt em!! đi...chị đi đi, em không muốn nhìn thấy chị."
Đường Vấn hai tay bịt chặt hai bên tai, nước mắt như thác lũ tuông trào.
"Vấn Vấn...." nhìn phản ứng kịch liệt của Đường Vấn, Mạc Đại Linh sửng sốt, không biết nên làm gì cho phải.
"Vấn Vấn..đi theo mình được không?" Tiễn Y chạy đến bên giường, đem Đường Vấn ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, trán dán sát vào đầu nàng, tại bên tai Đường vấn nói.
Đường Vấn không trả lời, thế như đầu khẽ gật, làm Mạc Đại Linh biết...nàng chính là đã đồng ý.
Nhìn hai người thân mật ôm nhau, lòng Mạc Đại Linh giống như bị dao đâm vào, đau đến tận xương, chỉ một thời gian, ôm Đường Vấn như vậy chỉ có nàng, vì cái gì hiện tại biến thành như vậy, lẽ nào thật sự nàng đã sai, không nên để lại Đường Vấn một mình.
"Mạc tiểu thư, Vấn Vấn đã nói rồi, mời đi cho, nếu cô không đi, chúng tôi sẽ đi." Tiễn Y ánh nhìn hung ác nhìn chằm chằm Mạc Đại Linh, ngữ khí băng lãnh.
Mạc Đại Linh còn muốn nói gì nữa, lại bị Tiễn Như lôi kéo ra khỏi phòng bệnh.
"Mạc tiểu thư, xin lỗi, tôi thật không biết sự tình sẽ biến thành như vậy, nhìn biểu hiện Vấn Vấn, sợ rằng hiện tại cô có nói gì em ấy sẽ không tin, nên để chính Vấn Vấn bình tĩnh một chút đi"
Tiễn Như tại khi nãy cũng rõ ràng về mối quan hệ của ba người, là người ngoài cuộc chí ít sẽ có cách nhìn rõ ràng một chút, cho nên kéo Mạc Đại Linh và khuyên nàng.
Mạc Đại Linh sắc mặt tái nhợt, tâm như một khoảng lớn trống trải, Đường Vấn không hề thuộc về nàng sao? Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng một trận đau đớn lan tỏa, giống như thể xác mất đi linh hồn, đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo nhìn Tiễn Y nói "Vấn Vấn...Vấn Vấn làm phiền cô rồi, tôi...tôi đi trước"
Nói xong liền quay đi, tốc độ cước bộ cũng cực nhanh, như là để chạy trốn khỏi nơi này.
Về đến nhà, nhưng lại thiếu đi câu nói mọi khi : vợ xinh đẹp về rồi..., phải, bởi vì Vấn Vấn không có ở đây, Mạc Đại Linh một mình ngồi trong phòng, nhớ lại từng kỷ niệm của mình cùng Đường Vấn. Cơ bản ngôi nhà đã rộng, chỉ có một người lại càng cảm thấy vắng vẻ, không cách nào hình dung được không gian tĩnh mịch bao trùm Mạc Đại Linh.
Bản thân khi rời đi Vấn Vấn sẽ như vậy một mình trong phòng này. Nắm chặt hai tay thành nắm đấm, móng tay cấm vào lòng bàn tay trắng bệch, Mạc Đại Linh cắn môi, tiếp tục đi tới.
Đi đến phòng sách, Mạc Đại Linh nhớ lại, đã từng bên trong phòng làm việc, Vấn Vấn luôn bên cạnh nhìn nàng, có khi còn lén lút vẽ nàng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách mở ra, chào đón Mạc Đại Linh chính là hình vẽ khắp mọi nơi, nhưng tất cả chỉ là một người, lúc Mạc Đại Linh cười, lúc đọc sách, lúc làm việc...tất cả đều là hình ảnh của nàng, Đường Vấn chính là dùng cách này để biểu hiện suy nghĩ của mình.
Lòng mạc Đại Linh chạy qua nhiều cảm xúc khác nhau, cảm giác tội lỗi, đau lòng, tự trách, nàng vô lực tựa vào cửa rồi trượt xuống ngồi trên mặt đất, cuộn mình thành một đoạn, không thể không khóc ra cảm xúc bên trong
"Vấn Vấn...Vấn Vấn....xin lỗi.."