Sau đó hai người cùng đi siêu thị, mua đồ dùng cần thiết cho Đường Vấn.
"Vợ, em muốn uống cái này."
Đường Vấn chỉ vào sữa chua trong tủ lạnh, biểu cảm hề hề nhìn Mạc Đại Linh, mà những người đi bên cạnh nghe Đường Vấn xưng hô với nàng như vậy không khỏi nhìn hai người bằng ánh mắt hèn mọn.
Đường Vấn vốn không hiểu về ánh mắt họ, cho nên chỉ là ngạc nhiên khi thấy nhiều người nhìn mình, mà Mạc Đại Linh lại rất rõ ràng ý tứ trong mắt những người này, bất quá nàng cũng không muốn để ý tới, lấy loại sữa chua mà Đường Vấn muốn uống bỏ vào xe đẩy, liền nhận được một câu cổ vũ:
"Vợ... chị thật tốt", rồi tiếp tục mua sắm.
Tuy rằng Mạc Đại Linh không thèm để ý đến ánh mắt người khác, nhưng cũng có chút lo sợ người khác nói ra nhựng lời làm Đường Vấn tổn thương.
Nàng nghiêm túc nhìn về phía Đường Vấn nói:
"Vấn Vấn, ở bên ngoài đừng gọi tôi là vợ, được không? Đây là cách gọi thân mật giữa hai chúng ta nên chỉ có thể gọi như thế khi không có người ngoài."
"Được, vậy... ở bên ngoài em nên gọi như thế nào?"
Đường Vấn hơi nghiêng đầu hỏi, mặc dù có chút ngây ngô cái gì không rõ, nhưng chỉ cần là vợ nói không cần biết đúng hay sai đều nghe.
"Gọi tôi là Đại Linh đi"
Nhìn Đường Vấn một cách vui vẻ, Mạc Đại Linh bỗng nhiên trong lòng có loại cảm giác được tin cậy.
Kết quả là, lần này đi mua sắm đồ dùng sinh hoạt cần thiết lại biến thành cả xe đẩy toàn đồ ăn vặt, Mạc Đại Linh nhìn Đường Vấn với đống đồ ăn vặt cười khúc khích, khóe miệng hiện lên tia cười yếu ớt, có lẽ chính nàng cũng chưa từng phát hiện, mình như thế nào rất ôn nhu nhìn Đường Vấn.
Mua sắm kết thúc, hai người uể oải trở về nhà, tắm rửa xong liền ngã trên giường. Lúc này Đường Vấn đem thân thể tiến sát vào trong lòng Mạc Đại Linh, dùng âm thanh có chút khàn khàn bên tai nàng nói:
"Vợ... lại qua một tuần rồi á!!"
Nghe những lời này, Mạc Đại Linh sao còn không biết ý tứ của nàng, hôm nay là ngày tròn một tuần như thỏa thuận cùng Đường Vấn, cũng chính là ngày bản thân hoạt động như một vú em...
"...Ai...em tự mình làm đi, ăn xong thì để yên cho tôi ngủ."
Chấp nhận số phận mình, nhắm mắt lại tùy ý để cho đứa trẻ kia trên người dần dần hoạt động.
Đường Vấn cởi nút buộc áo ngủ của Mạc Đại Linh, hai mắt từ từ nhắm lại, Mạc Đại Linh có thói quen khi ngủ thường không mặc nội y, thế nên áo ngủ vừa cởi liền lộ ra cảnh xuân tràn đầy, bộ ngực trắng nõn dưới ánh trăng tựa hồ còn trắng hơn, Đường Vấn vươn hai tay, nâng lên bên ngực trái Mạc Đại Linh, hôn lên khỏa anh đào đang đứng thẳng kia, miệng nhẹ nhàng mút vào, hàm răng thỉnh thoảng khẽ cắn, Mạc Đại Linh hai mắt nhắm chặt, nhịn không được than nhẹ.
"Đủ rồi... không nên được một tấc lại muốn tiến một thước"
Mạc Đại Linh thanh âm có chút thở dốc, chút ngượng ngùng cưỡng chế Đường Vấn dừng ngay việc quấy rầy nàng.
Đường Vấn tuy rằng vẻ không mấy tình nguyện, nhưng cũng nghe lời buông tha cho cây anh đào trong miệng ra, mang theo sợi chỉ bạc. Mạc Đại Linh vội vã xoay người sang hướng khác cột lại nút buộc, chỉnh lại áo ngủ, sau đó lại xoay người lại, đánh nhẹ vào trán Đường Vấn một cái "ngủ."
Từ ngày sau khi mua đồ dùng cá nhân cần thiết, Đường Vấn ngoại trừ cuối tuần như thường lệ được ăn đậu, còn có thêm một việc nàng bắt đầu nhớ đến chính là... đi học.
Trong phòng khách,
Tại bàn cơm,
Hay trong phòng ngủ...
Đường Vấn không kiên nhẫn hỏi Mạc Đại Linh.
"Vợ... vợ...Vấn Vấn lúc nào mới có thể đi đến trường?"
Mạc Đại Linh lúc đầu trả lời quá vài lần sau đó là trực tiếp không nhìn tới, Đường Vấn mỗi ngày đều hỏi qua không dưới mười lần, đứa trẻ này vì sao có thể ghi khắc cách sâu sắc như vậy, rốt cuộc để nàng đến trường là đúng hay sai....
Thời gian tới tháng tám, nhận được điện thoại Tạ Phong, Mạc Đại Linh mang theo Đường Vấn ra sân bay đón.
"A.... Linh Linh, đã lâu không gặp!!"
Hai người mới vừa vặn vào đến sân bay, liền cách đó không xa truyền đến tiếng kêu to, một thân ảnh xinh đẹp đi về phía Mạc Đại Linh, ôm nàng một cái bất ngờ.
"Được rồi, được rồi, mới có bao lâu không gặp đâu. Cậu không phải lúc trước khi lên máy bay cùng mình nói đoạn video hay sao!"
Mạc Đại Linh bất đắc dĩ vỗ vỗ vào bạn tốt Tạ Phong, nhiều năm như vậy tính cư thế nào vẫn là trẻ con.
Điều này làm Đường Vấn đột ngột tức giận, nhìn người phụ nữ trang phục màu đỏ vội vàng chạy đến ôm vợ mình, mà vợ không những không tức giận, cư nhiên còn ôn nhu vỗ lưng cô ta, Đường Vấn sinh khí đến mức mặt đỏ bừng, tức giận đi phía hai người, giật tay Tạ Phong ra, chen vào giữa, dùng ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Tạ Phong.
Nhìn Đường Vấn hành động như tuyên bố chủ quyền, Tạ Phong không nhịn được nở nụ cười.
"Ôi... đây là con nhà ai thế? Tính tình tiểu bá đạo, thật đáng yêu nha!" nhịn không được nhéo nhéo gương mặt cô bạn nhỏ, liếc nhìn Mạc Đại Linh ánh nhìn lạnh lùng tập trung tay mình, Tạ Phong thấy chút kỳ lạ trong mối quan hệ của họ.
"Được rồi chị họ, đừng nháo!! Xin lỗi, chị họ tôi như vậy không đúng mực, xin đừng trách."
Một thanh âm dịu dàng truyền đến, chỉ thấy một người mặc váy liền màu xanh lam, khuôn mặt một nữ sinh điềm tĩnh kéo cái vali lớn hướng các nàng đi tới cúi chào một lần nữa, hướng Đường Vấn xin lỗi.
Chưa từng gặp qua cảnh như vậy, Đường Vấn có chút khẩn trương, nhìn về phía Mạc Đại Linh cầu cứu.
"Không cần như vậy, cũng chỉ là hay thích nói giỡn, Vấn Vấn sẽ không để tâm!"
"Ah... àh..." giống như phụ họa lời nói Mạc Đại Linh, Đường Vấn liên tục gật đầu, nhìn Đường Vấn dáng dấp ngớ ngẩn, cả ba đều không nhịn được cười.
"Hahaha!! Linh Linh, cậu rốt cuộc là tìm từ đâu được kẻ khờ như thế, ngu ngốc một cách đáng yêu nha."
"Tôi không ngu ngốc, tôi rất thông minh!!"
"Đúng, bảo bối nhà ta không có ngốc, Vấn Vấn chỉ là tính tình đơn thuần thôi."
Âu yếm xoa máy tóc quăn Đường Vấn, đáp lại nàng chính là nụ cười tươi sáng, Mạc Đại Linh cũng hướng nàng một cái mỉm cười.
Nhìn hai người trước mặt lộ ra vẻ đôi bên hài hòa như vậy, Tạ Phong sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh hơn.
Bốn người đi hướng về một quán cà phê, Tạ Ôn Xa và Đường Vấn đi ở phía trước, Đường Vấn tựa hồ rất thích sự dịu dàng của cô, chính là cứ líu ríu cùng Tạ Ôn Xa thảo luận cái gì đó. Phía sau, Tạ Phong có chút lo lắng hỏi Mạc Đại Linh:
"Cái đứa trẻ kia với cậu là quan hệ gì? Có phải hay không là loại đó?"
"Loại đó?"