Yên lặng cắn chăn, trong lòng Đường Vấn nổi lên một cảm giác ai oán bị bỏ rơi, bất tri bất giác nhớ đến buổi tối lúc trước khi đi Tam Á, những điều tiểu Miêu nói lại tiếp tục vờn quanh trong đầu Đường Vấn, lòng không khỏi nổi lên một chút oán niệm, vì cái gì vợ luôn thích giận dữ như thế, vì cái gì với mình nói thay đổi sắc mặt là thay đổi, có phải hay không từ ban đầu quá đội vợ lên đầu nên vợ mới không biết nghe lời?
Càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, Đường Vấn bỉu môi, trong chăn cuộn qua cuộn lại, đột nhiên bật dậy, trong lòng thầm nghĩ : mình muốn nằm trên, muốn vợ phải nghe lời.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng làm thì...Đường Vấn lại lúng túng, đối với Mạc Đại Linh, Đường Vấn luôn luôn lo lắng và có chút sợ hãi, sợ Mạc Đại Linh tức giận sẽ bỏ mặt mình, chuyện Đường Vấn bị bỏ mặt vốn là ký ức quá mức sâu sắc, thế nên hiện tại chỉ cần Mạc Đại Linh lộ ra một chút không hài lòng Đường Vấn liền quýnh lên.
Suy nghĩ này làm cho Đường Vấn cũng buông bỏ được tức giận, nằm yên không một chút động tĩnh.
Cắn ngón tay, nhớ đến cái kia, một đoạn tình cảm mãnh liệt hiện lên trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Vấn trở nên đỏ ửng, hô hấp có chút khó khăn. Cắn răng suy nghĩ một chút vẫn là muốn mình nằm ở trên, tục ngữ nói: "Rượu tráng túng nhân đảm (*)", có thể mang Đường Vấn ra mà so sánh như vậy...khi ái dục tăng lên, cho dù là một tiểu bạch thỏ mềm yếu cũng sẽ liền biến thành lang hổ
(*) Rượu tráng túng nhân đảm : ý nói rượu vào càng thêm can đảm.
Cửa phòng khách mở ra, bên trong thò ra cái đầu nhỏ, Đường Vấn nhìn xung quanh một hồi, phát hiện không có tình địch, nhón chân nhẹ nhàng bước đi đến cửa phòng ngủ, chẳng khác gì một tên trộm, nhẹ nhàng nằm sấp trên sàn nhà nhìn qua khe cửa phòng, không thấy đèn còn mở, cuối cùng xác định Mạc Đại Linh chắc chắn đã ngủ, Đường Vấn không một tiếng động, khóe miệng kéo lên cười gian một cái.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai người, cho nên cả hai đều không có hình thành thói quen khóa cửa khi đi ngủ, thế nhưng Đường Vấn vẫn là cẩn thận vặn vặn tay cầm vài cái, xác nhận cửa không có khóa.
Dễ dàng xoay một cái, động tác vô cùng cẩn thận để không phát ra âm thanh, từ từ đẩy cánh cửa ra từng chút từng chút một, cho đến khi khoảng cách mở ra vừa đủ Đường Vấn liền nhanh nhẹn như ánh sáng, nghiêng người lẻn vào.
Tuy rằng đêm đã khuya, thế nhưng do căn phòng được Đường Vấn vẽ và trang trí những ngôi sao bằng màu phản quang bây giờ cũng hiện rõ ánh sáng mờ nhạt, tuy rằng tia sáng không lớn, chí ít Đường Vấn vẫn có thể nhìn thấy người nằm trên giường kia đang nhắm chặt mắt.
Mạc Đại Linh đang nằm một bên, chăn trượt xuống tới eo, bên cạnh một mảng lớn chính là tiểu cẩu bốn chân chỏng vó nằm, cái bụng tròn vo thở phì phò phập phòng.
Nhìn thấy vị trí của mình bị Pháo Pháo chiếm lấy, Đường Vấn lòng cảm thấy mất mác, tựa hồ vợ đối với Pháo Pháo còn tốt hơn mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại mang theo cổ oán khí, Đường Vấn chậm rãi đi đến bên giường, ôm lấy Pháo Pháo nhẹ nhàng hết sực có thể, không để cho nó giật mình mà phát ra âm thanh, nhẹ nhàng nhanh chân đi tới bên cửa.
Pháo Pháo trong tay Đường Vấn cảm giác khó chịu, cố gắng giãy dụa một trận, nhưng lại không biết rằng phản ứng này càng làm cho bản thân mình thêm tội, trực tiếp bị bàn tay chủ nhân Đường Vấn, không chút thương tình ném trên mặt đất.
"Ao...." tiểu cẩu bị đau kêu lên tiếng nức nở, mở mắt ra, đáng thương nhìn cánh cửa bị khép kín, còn chưa kịp phản ứng nhiều : đây ruốt cục là chuyện gì!!!
Mạc Đại Linh căn bản ngủ vẫn chưa sâu, chỉ là mới vừa chợp mắt, không biết có đúng hay không là ảo giác, tựa hồ nghe được tiếng kêu của Pháo Pháo, mở mắt ra nhìn về phía bên cạnh, nhưng bóng dáng Pháo Pháo không thấy dâu, còn đang nghi hoặc, liền một cái bóng đen hướng Mạc Đại Linh áp tới, tại lúc Mạc Đại Linh còn chưa kịp phản ứng nhiều, môi liền bị ngăn chặn, đem tất cả kinh hô của cô nuốt vào trong cổ họng.
Nhiệt độ dưới thân ấm áp mềm mại làm Đường Vấn cảm giác thoải mái hừ nhẹ một tiếng, để người dưới thân không phản kháng, Đường Vấn đem hai tay Mạc Đại Linh lên đỉnh đầu, dùng tay trái kèm chặt hai tay Mạc Đại Linh cùng một chỗ, tay phải tức khắc vén lên áo ngủ, trực tiếp nắm lấy một bên ngực mềm mại mà vuốt ve.
Hương vị kem vờn quanh mũi, Mạc Đại Linh lòng liền kinh ngạc Đường Vấn to gan, tức giận Đường Vấn dám làm trái mệnh lệnh của mình, Mạc Đại Linh cắn chặt răng, đang muốn nổ lực giãy dụa một phen, nhưng chính là bàn tay nhỏ bé Đường Vấn vẫn đang thượng trên ngực mà vuốt ve, một loại cảm xúc cuộn trào dâng lên mãnh liệt làm Mạc Đại Linh nhất thời thở gấp, hàm răng buôn lỏng vì nhịn không được mà than nhẹ, cái lưỡi nhỏ Đường Vấn thừa cơ hội này tiến vào, quậy phá một phen, lúc này, Mạc Đại Linh đã hoàn toàn vô lực, xụi lơ nằm trên giường, buộc phải chấp nhận thất bại trước sự tập kích của Đường Vấn.
Cảm thấy lực phản đối theo tay trái mình đang giảm dần rồi hoàn toàn biến mất, Đường Vấn biết Mạc Đại Linh đã vô lực giãy dụa, vì vậy cũng thu hời tay trái tìm đến nơi địa phương cần thiết.
Dưới áo ngủ của Mạc Đại Linh, chỉ duy nhất một vật cản trở bao lấy khu vực thiêng liêng kia, Đường Vấn cũng không vội vàng mà cởi nó ra, trái lại chính là cách một lớp vải mỏng nhẹ nhàng ma sát khiến nơi địa phương mẩn cảm của Mạc Đại Linh nhanh chóng sưng lên cùng một mảng ướt át.
Đường Vấn trên môi thỏa mãn mỹ vị, nên từ từ rời khỏi đôi môi Mạc Đại Linh, dĩ nhiên tên ngốc nào đó cũng không ngoan lành gì, mà chính là muốn nghe được âm thanh quyến rũ thoát ra từ đôi môi xinh đẹp của vợ mình.
Mạc Đại Linh bị âm thanh mê muội của chính mình làm cho hoảng sợ, vội vàng dùng hai tay vừa được Đường Vấn buông tha mà che miệng lại, không muốn Đường Vấn nghe được âm thanh này.
Thấy phản ứng của Mạc Đại Linh vô cùng khả ái, Đường Vấn cúi đầu tại nơi cổ trắng ngần mà mút mạnh, tay phải đang chăm sóc nơi nào đó cũng tăng thêm lực đạo, Mạc Đại Linh thân thể như bị sét đánh run lên một chút, hai tay rời khỏi miệng chuyển đến nắm chặt vai Đường Vấn tựa hồ như một hành động phát tiết bất mãn của bản thân.
Không còn kiên nhẫn bị Đường Vấn dằn vặt, Mạc Đại Linh khẽ cắn môi, nhắm chặt hai mắt, quay đầu hướng khác, ý tứ muốn trốn tránh tập kích của Đường Vấn, thế nhưng...
những nổ lực của Mạc Đại Linh đều phí công, chỉ còn biết nương theo để cơ thể một lần rồi lại một lần cuồn cuộn sóng trào.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, Đường Vấn cười tà, vén quần lót Mạc Đại Linh sang một bên, ngón tay liền tìm đến thung lũng ướt át, cảm giác bên trong cuồn cuộn nhiệt lưu cùng trơn truột càng kích thích Đường Vấn ra sức vuốt ve. Ý loạn tình mê, Mạc Đại Linh đã không còn kềm chế được, thân thể động tình đến mị hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Vấn cũng khơi lên một tầng sắc xuân, cảm giác giữa hai chân mình cũng bắt đầu phản ứng, lập tức thoát hết vật cản trở trên thân thể của cả hai, hai thân thể đang nóng hừng hực áp chặt nhau không một khe hở, cảm giác như tìm được đối tượng của mình khiến cả hai nhịn không được hít sâu một hơi.
Hai tay giữ lấy đôi tuyết phong đang cao ngất, nhìn chúng tùy ý trong tay mình, tùy ý bản thân muốn làm gì thì làm, Đường Vấn hai mắt sáng long lanh, mang theo tia đắc ý, tựa hồ cái việc này luôn đem đến cho Đường Vấn cảm giác rất có thành tựu.
Trong khi người còn lại thì đang khó chịu vì khu vực trọng yếu bị bỏ quên, Mạc Đại Linh hơi nâng hông để nơi tự mật ẩm ướt của mình va chạm cùng Đường Vấn, hàm ý mời gọi Đường Vấn nhanh đi vào phần chính.
Động tác rõ ràng như vậy, Đường Vấn sao có thể không hiểu rõ ngụ ý của Mạc Đại Linh, nhanh chóng đem hai chân của Mạc Đại Linh khoát lên vai, trực tiếp cúi xuống hôn lên hoa tâm.
Bị Đường Vấn như vậy kích thích, mật dịch càng cuộn trào mãnh liệt chảy ra, âm thanh dâm mỹ phát ra khi Đường Vấn đang chăm chú ăn sạch sẽ nơi hoa nguyệt của mình làm Mạc Đại Linh càng ngượng ngùng, vươn hai tay luồn vài máy tóc quăn của Đường Vấn nhưng không biết là muốn ngăn cản hay chính là muốn ấn vào sâu hơn, cùng bản thân chặt chẽ tiếp hợp.
Mạc Đại Linh khó nhọc ngăn chặn dục vọng bản thân, liền thu hai tay về che mắt mình lại, hoàn toàn không muốn nhìn cảnh xuân lúc này, lại càng không muốn thừa nhận bản thân vốn trầm tính lạnh lùng như thế nào đới với sự tình nạy lại có bộ dáng YD (*) như vậy.
(*) YD : mấy mems seach thuật ngữ trong BH sẽ biết nhe, editor cũng ngại viết ra ^^
Chiếc lưỡi mềm mại của Đường Vấn tinh tế chơi đùa từng ngõ ngách cánh hoa của Mạc Đại Linh, cảm giác bên trong bắt đầu co thắt, Đường Vấn tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng đem tiếng rên của Mạc Đại Linh càng ngày càng gấp gáp cùng rõ ràng, đầu của Đường Vấn bị hãm chặt giữa hai chân của Mạc Đại Linh, hai người tựa hồ như gắp kết thành một thể, mãi cho đến khi người dưới thân thân thể có chút thả lỏng, Đường Vấn lúc này mới rút lưỡi ra mang theo những tia trong suốt, Đường Vấn trườn lên đem Mạc Đại Linh đang bủn rủn ôm vào trong lòng, hai người cùng nhau hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào ấm áo này.
Vuốt ve tấm lưng trơn mượt đầy mồ hôi của Đường Vấn, Mạc Đại Linh dần dần ổn định lại, đôi tay mảnh khảnh của Mạc Đại Linh vẫn không ngừng mơn trớn trên lưng Đường Vấn, khiến tên ngốc nào đó nhột đến cười khúc khích, bàn tay Mạc Đại Linh tiếp tục lên trên nhu thuận vuốt ve vành tai xinh đẹp, sau đó chính là nắm lấy lỗ tai của Đường Vấn mà xoay 180 độ, làm Đường Vấn đau đến la oai oái...
"Tiến bộ lắm rồi có phải hay không? em cư nhiên còn dám lén vào cưỡng ép tôi!!"
"Ao... vợ....chúng ta đã lâu rồi không cái kia mà..."
Đường Vấn ủy khuất xoa xoa lỗ tai, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ: dù đã nằm trên nhưng vợ vẫn không hề phục tùng a!! những điều tiểu Miêu nói đúng là gạt người.
Xuân triều vừa qua khỏi không lâu sau Mạc Đại Linh sắc mặt vẫn còn đỏ ửng, buồn bực nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Vấn mà nhéo đến méo mó, thẳng đến khi nhìn thấy mặt Đường Vấn đều đỏ cả lên thì Mạc Đại Linh mới bớt giận một chút.
"Lần sau em còn dám như vậy, lần sau tuyệt đối không cho em vào phòng cho đến khi nào tôi cảm thấy hài lòng"
Bỉu môi, Đường Vấn thương cảm hề hề chịu thua nhìn mạc Đại Linh nói:
"Không dám... vợ...đừng cho em ngủ phòng khách được hay không? em chỉ muốn ngủ cùng vợ thôi!!"
Tức giận vỗ vỗ cái đầu nhỏ của tên ngốc nhà mình, Mạc Đại Linh nói:
"Hiện tại để cho tôi ngủ, không được xằng bậy"
"Oh... nhưng mà...vợ...em cũng muốn cái kia...."
Cũng vì như thế mà....ngày thứ 2...
Đường Vấn thần thái sáng lạng, tinh lực dồi dào tiếp nhận công việc, mà Mạc Đại Linh thì chịu khổ, lê thân thể mệt mỏi cùng tay phải vô lực đi làm..., trùng hợp Mạc Thị hôm nay lại có cả đống văn kiện chờ ký, Mạc Tổng nhà ta cũng chỉ qua loa vài nét, làm cho nhân viên không khỏi cảm thấy kỳ quái...chẳng lẻ...tay phải của thủ trưởng họ bị thương...
Mà chân tướng chỉ có Ngô Đồng là hiểu rõ, từ cổ áo của Mạc Đại Linh lộ ra những dấu ô mai đỏ thắm, hoà cùng thần sắc tiều tụy, lại thường vỗ vỗ thắt lưng nghiến răng nghiếng lợi, Ngô Đồng biết....Tổng tài của mình chính là miệt mài quá độ, lực bất tồng tâm á!!!!
Ed : Cuối tuần vui vẻ nhé... cả nhà ^^