Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba, Đường Vấn cũng không có trở về, Mạc Đại Linh cũng không phải không phái người đi tìm, mà nàng ấy vừa đi liền đi không hề tin tức, làm Mạc Đại Linh không thể nào tìm thấy.
Mạc Đại Linh cũng biết, nàng hẳn là không có nguy hiểm, nàng đi cam tâm tình nguyện, không ai hiếp bức nàng lên xe, rời khỏi, cũng là chính nàng ấy quyết định. Có đôi khi Mạc Đại Linh cũng sẽ nhịn không được nghĩ đến, lẽ nào bản thân trong lòng nàng ấy sẽ không có một địa vị nhất định nào sao, nói đi là đi, không có một tia lưu luyến. Mỗi khi nghĩ đến đây, nội tâm Mạc Đại Linh sẽ mọc lên một loại bi ai không hiểu, lúc trước Đường Vấn quá nhỏ, quá ngây thơ, hôm nay trưởng thành, kiến thức đối với bên ngoài cũng lan rộng ra, thôi thì cứ xem như hai người đã từng yêu, một ngày phai nhạt cũng vượt qua.
Nếu nói không thương tâm là giả, bên ngoài, trong mắt Tạ Ôn Phong, tựa hồ Mạc Đại Linh không có bởi vì Đường Vấn ly khai bị ảnh hưởng nhiều, nàng chính như vậy, như trước là nữ cường nhân cái lạnh như hàn băng, chỉ bất quá lúc này so với trước kia có vẻ còn lạnh hơn. Chỉ khi một mình lẻ loi trong đêm, Mạc Đại Linh mới có thể thả lỏng tâm tình, ngồi bên cạnh cây đàn ghi-ta, toát ra vẻ yếu đuối không muốn người khác biết. Đường Vấn giống như là máu của nàng, một điểm một điểm từ cốt tủy lan tràn tới trái tim, chỉ có khi nàng rời đi rồi, Mạc Đại Linh mới cảm nhận được nàng ấy có thể mang đến cho nàng đau xót sâu đậm.
Đường Vấn đi đem theo cả trái tim và tâm hồn Mạc Đại Linh đi, chỉ còn lại một cái xác nhưng không hồn.
Thời gian cứ như vậy từng ngày từng đêm trôi qua, trong khoảng thời gian Đường Vấn rời đi, Mạc Đại Linh vẫn cho rằng nàng là cùng Dực ở cùng một chỗ, không có nàng làm trở ngại, các nàng nhất định là song túc song phi, ngọt ngào mật mật sinh hoạt đi!
Cho nên, mặc dù là bên Vương Nguyệt luôn hỏi về Đường Vấn, nàng cũng chỉ giả vờ đưa ra bộ dạng đối phó không thèm để ý, nói cho các nàng là nàng đem Đường Vấn đang tạm trốn ở chỗ bằng hữu của mình, việc làm mồi nhử này có nàng đảm đương như vậy là đủ rồi.
Mạc Đại Linh cũng từng sẽ nghĩ qua, Đường Vấn có thể hay không lúc đó từ bản thân rời đi có an toàn hay không, tiếp theo nghe được tin tức của Đường Vấn, nàng mong có thể gặp lại Đường Vấn nhường nào, nghe được tin tức của nàng tâm Mạc Đại Linh cũng vui lên, nàng mong muốn Đường Vấn trở về thu lại Đường thị trong tay mình để quản lí.
Mà không nghĩ tới chính là, tin tức của Đường Vấn cũng chỉ từ một chiếc điện thoại mà biết được.
"Ngươi chắc là Mạc tổng, Đường Vấn hiện tại đang ở trong tay của ta, muốn nàng bình yên vô sự trở lại, thì ngươi phải làm theo yêu cầu của ta! Mười ngày sau, đại hội cổ đông Đường thị, ngươi chuẩn bị tốt toàn bộ cổ phần công ty trên tay ngươi đang sở hữu, nhớ kỹ là của ngươi sở hữu, đến lúc đó ta trở lại tìm ngươi, ngươi chỉ cần đem tất cả cổ phần công ty tất cả đều chuyển nhượng cho ta, ta sẽ đem Đường Vấn trả lại cho ngươi, không được báo cảnh sát cũng không được đùa giỡn với ta, ta sẽ đảm bảo nàng ấy sẽ không nguy hại gì, nếu không, hậu quả tự ngươi nhận lấy...." Trong điện thoại là một giọng nữ khàn khàn, ý tứ trong lời nói đều làm Mạc Đại Linh hoang mang vô độ, nếu Đường Vấn không phải cùng Dực đi, vậy chuyện này....
"Chờ một chút... Ta làm sao biết Đường Vấn hiện tại có đúng hay không đang trong tay ngươi.... Ngươi..."
"Đô... Đô...."
Mạc Đại Linh cấp thiết hỏi nhưng không có đáp án đáp lại, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt, để lại Mạc Đại Linh mờ mịt nhìn điện thoại di động.
"Tích tích...."
Điện thoại di động lần thứ hai vang lên, Mạc Đại Linh vội vã kiểm tra, đáng tiếc, không phải điện thoại, mà là một tin nhắn.
Mở tin nhắn, bên trong chỉ có một cái ảnh chụp, có đều sau khi thấy bức ảnh đó Mạc Đại Linh hô hấp như bị kiềm hãm, Đường Vấn hai tay bị một sợi dây thừng buộc chặt phía sau người, con mắt cùng miệng đều bị bịt kín, trên mặt có thể thấy xuất hiện một vài dấu tát, khóe miệng tựa hồ cũng có một vết máu.
Ảnh chụp này làm Mạc Đại Linh mang đến kích thích rất lớn, nhìn Đường Vấn như vậy giống như dùng một roi đánh vào lòng của nàng, nhượng nàng nhịn không được yêu thương, chỉ có đứng tại chỗ cắn môi khống chế bản thân không ngã xuống.
Nàng luôn cho rằng Đường Vấn rời khỏi nàng sau đó sẽ hạnh phúc, thế nhưng nàng đã quên, nàng đã quên mất Nhiếp gia, thật vất vả đợi được Đường Vấn rời khỏi bảo hộ của bản thân, bọn họ thế nào lại không nhân cơ hội này. Chỉ tự trách mình sơ sẩy, làm hại Đường Vấn lâm vào trong nguy hiểm, không có dùng hết khả năng phái người đi tìm, tuy không muốn gặp, cũng có thể phái người đi bảo hộ nàng. Mạc Đại Linh nhịn không được ở trong lòng oán giận bản thân, vì sao bản thân bị Đường Vấn thương tâm thì quên mất chuyện này, Đường Vấn hiện tại rốt cuộc thế nào...
Cùng lúc đó, đồng dạng ảnh chụp cũng phát tới điện thoại di động của Nhiếp Cường, còn cùng một đoạn ghi âm nói: Đường Vấn bị ta tìm được rồi, hiện tại ở trong tay ta, mười ngày sau chuẩn bị tiếp thu Đường thị, bánh ga-tô lần này phải chia phân nửa cho ta.
"Hừ... Nữ nhân lòng tham không đáy, đừng cao hứng quá sớm, Đường thị... Mạc Đại Linh... Sớm muộn đều là của ta...." Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Cường lại điện một cuộc gọi, bộ dạng tự cao tự phụ ngẩng cao đầu, đủ để cho bất luận người nào không hiểu biết hắn đều được mở rộng tầm mắt.
"Cao tiên sinh, người khỏe, ngài phân phó muốn tìm Đường Vấn đã bị thủ hạ của ta bắt được... Không có... Không có bị phát hiện... Hiện tại đang ở trong tay của chúng ta.... Ngài yên tâm đi.... Chuyện ngài phân phó ta nhất định làm tốt.... Đúng vậy đúng vậy... Tốt lắm... Hẹn gặp lại...,."
Bên kia
Biết được Đường Vấn đang bị giam cầm, Mạc Đại Linh làm sao có khả năng chịu ngồi chờ chết, hiện tại loại thế cục này, người duy nhất có khả năng bắt cóc Đường Vấn, cũng chỉ có Nhiếp Cường, rơi vào tay Nhiếp Cường, Đường Vấn làm sao có thể hoàn hảo không tổn hao gì. Như vậy người gọi cho nàng cũng chỉ là nghe theo chỉ thị đi làm, bọn họ còn có thể trả Đường Vấn trở về sao? Đáp án có hay không, hoặc là có thể trở về, cũng có thể trở về chỉ là một thi thể..
Mạc Đại Linh không dám tưởng tượng, nếu như Đường Vấn... Đường Vấn... Nàng phải thế nào....
Vì vậy, Mạc Đại Linh chỉ có dựa vào năng lực của chính mình mà đi tìm, mau chóng tìm được Đường Vấn, như vậy ít ra Đường Vấn sẽ ít nguy hiểm hơn. Thế nhưng, phải đi tìm như thế nào? Đường Vấn ly khai có một đoạn thời gian, thời điểm nàng ly khai mấy ngày này, đã trải qua cái gì, đã làm gì, Mạc Đại Linh đối với chuyện đó có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, nếu như nàng tính từ ngày đầu nàng bị bắt đi, như vậy vì sao hiện tại mới có điện thoại đánh tới. Cho nên, Đường Vấn là mới bị bắt gần đây, thế nào bị bắt, bị bắt ở đâu, tất cả việc này, Mạc Đại Linh chỉ có thể đi hỏi người mà Đường Vấn tiếp xúc gần đây nhất để có thể tìm ra tí manh mối.
Cho nên, trải qua suy tư này xong Mạc Đại Linh liền nhanh chóng liên lạc với "Tình nhân" của Đường Vấn -- Dực, gọi một cuộc điện thoại.
"Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy...." Mạc Đại Linh không tin tưởng nhìn mà hình điện thoại tối đen, mất nửa ngày mới phun ra một câu nói như thế.
Trong điện thoại, Dực minh xác nói cho Mạc Đại Linh biết, nàng gần nhất căn bản không có gặp qua Đường Vấn, càng miễn bàn việc Đường Vấn ở bên cạnh nàng, hơn nữa nghiêm túc thanh minh quan hệ của hai người, nàng cùng Đường Vấn hoàn toàn chỉ là một mối quan hệ thuần khiết.
Mà thời điểm Mạc Đại Linh hỏi về đoản tin, Dực lại không chịu nói rõ ràng, chỉ nói, Đường Vấn chưa cùng nàng nhắc tới, nàng cũng không thể biết được chuyện gì.
Nhận điện thoại xong Mạc Đại Linh thần tình có chút hoảng loạn, đối với thuyết pháp của Dực nàng không có cách nào hoàn toàn tin tưởng, thế nhưng nếu như thật như là nàng nói, nàng cùng Đường Vấn chỉ bất quá là bằng hữu, như vậy là bản thân hiểu lầm Đường Vấn sao, nếu không ở cùng Dực, vậy rốt cuộc Đường Vấn mất tích mấy ngày đã đi đâu?
Không đợi Mạc Đại Linh bắt tay vào làm điều tra, cảnh sát lại tìm tới cửa, ngay từ đầu Mạc Đại Linh cho rằng chuyện Đường Vấn bị bắt đã bại lộ, nhưng không nghĩ tới, Vương Nguyệt khi mở miệng, đó là cùng nàng xin lỗi.
"Mạc tổng, chân thành xin lỗi...."
"Vương cảnh quan, ý ngươi đây là?"
"Bởi vì Hắc Hổ bang không có xuất thủ, vụ án này chậm chạp không có tiến triển, cho nên cấp trên không nhịn được, hướng chúng ta tạo áp lực, nhượng chúng ta rút người về, đi điều tra vụ án khác. Mạc tổng, thực sự là xin lỗi, không có biện pháp bảo hộ các ngươi, ta nghĩ Hắc Hổ bang sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ, thỉnh ngài cần phải cẩn thận."
"Không có việc gì, cảm tạ ngài trong khoảng thời gian này bảo hộ, ta sẽ cẩn thận...."
Vương Nguyệt cất bước, nhất thời Mạc Đại Linh cảm giác trong lòng chuyện này có gì đó không đúng, cúi đầu trầm tư suy nghĩ, Đường Vấn vừa bị bắt đi cảnh sát liền rút lui khỏi, chuyện này trong đó có liên hệ gì sao, hay là.....
"Cảnh sát đã rời khỏi... Cáo già rốt cục yên tâm a...."
Nhận xong điện thoại, huấn luyện viên bước đi thong thả bước chân đi tới thư phòng: "Lão gia tử, hồ ly đã mắc câu, chỉ còn đợi kết thúc...."
Đường lão gia tử tay cầm bút lông, nằm ở trước bàn học tựa hồ là giấy luyện thư pháp viết cái gì đó, nghe được huấn luyện viên nói, nhẹ nhàng buông bút lông đứng dậy cảm thán nói: "Nhiều năm như vậy, rốt cục... Đợi được ngày này, ta cũng muốn kết thúc nhanh một chút..."
Nói xong dừng vài giây lại hỏi: "Vấn Vấn thế nào...."
"Còn đang cáu kỉnh, buổi trưa lại không ăn cái gì...."
Lão gia tử trong mắt hiện lên nhàn nhạt lo lắng, không thể tránh được nói rằng: "Thiệt là... Ta đi xem đi..."
Như là nghĩ tới cái gì, do dự một phen, huấn luyện viên chính là nhịn không được hỏi: "Lão gia tử, ngài nghĩ Mạc Đại Linh sẽ vì tiểu Vấn tử đem cổ phần công ty giao ra sao?"
"Cái này phải xem lòng nàng đối với Vấn Vấn, nếu như nàng không đưa ra, ta sẽ thu lại công ty từ tay nàng, làm cho nàng ly khai khỏi đây, vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt Vấn Vấn, cho dù Vấn Vấn có thương tâm khổ sở ta cũng sẽ không đồng ý các nàng cùng một chỗ. ."
"Nếu như nàng đem ra để trao đổi thì sao?"
"Haha...Như vậy..... nàng để Vấn Vấn thương tâm lâu như vậy, ta làm sao để mọi chuyện đơn giản như vậy, còn phải qua một cửa này của ta mới được..."
Nói đến Đường Vấn, Đường lão gia tử trong nháy mắt biến gà mái dùng thân vì con bao che, còn kém không tức giận đến giơ chân mà đạp đá, huấn luyện viên thấy vậy không khỏi nhịn cười, này chính là người kiêu hùng Đường lão gia tử sao....
"Vấn Vấn. . Gia gia đến xem con, con thế nào không ăn cái gì a, không ăn cái gì sẽ ảnh hưởng đến thân thể, kia làm sao bây giờ." Lão gia tử đẩy cửa phòng ra, một màn nịnh nọt cùng ngữ khí thân thiết, liền biến thành một gia gia hiền lành ấm áp.
Đáng tiếc chính là, Đường Vấn đối với việc này không mấy quan tâm.
"Gia gia.. Con hiện tại không phải tiểu hài tử, để con đi ra ngoài có được hay không... Con đi tìm vợ của con..." Đường vấn ngồi ở trên giường, thần tình bóng bẩy, nhìn thấy người đến là lão gia tử vội vã cầm lấy ống tay áo của hắn mà lắc lư.
"Không được." Bản thân đến xem cháu nội, mà cháu nội lại luôn nghĩ đến người vợ của nàng, lòng Đường lão gia tử rất thương tâm, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn.
"Người rõ ràng đã nói qua, con hoàn thành ảnh chụp kia liền để con đi ra ngoài.. Người gạt con, gia gia người là kẻ xấu xa! Xấu xa!"
"Ai nha.... Gia gia thế nào lại lừa gạt con, như vậy đi, qua mười ngày nữa, gia gia để con đi ra ngoài, cho con đi tìm vợ, có được hay không..." Đường lão gia tử thế nào cho phép hình tượng trong lòng cháu nội của mình mà mình lại biến thành một kẻ xấu xa, liền nhanh chóng gấp gáp chuộc lỗi để được tha thứ.
"Thực sự?" Nghe được gia gia cư nhiên đồng ý thả mình ra, Đường Vấn có chút không thể tin được nhìn hắn.
"Đương nhiên là thật, bất quá con phải... Như vậy... Như vậy... Còn không gia gia không chỉ không đồng ý các ngươi cùng một chỗ, còn có thể làm Mạc Đại Linh rời khỏi con! Con có thể làm được hay không?!" (beta: đồ cáo già Đường lão gia tử @[email protected])
"Con... Làm được."
Editor: tui thề tự nhiên dạo này tui siêng vl ra í, mặc dù là tui sắp đi chơi nên việc ở công ty ôm một đống, cơ mà ráng thức khuya dậy sớm mần cho xong chính văn~~~
P.s: Đùa đấy mấy thím đọc thoải mái còn 1 chương nữa hoàn rồi, hôhô..
Beta: Mọi người buổi sáng hảo ~~
Chùi ui sáng dậy đã có chương mới rùi.. iuu edit quá ha..