Chân trái của Edana vốn bị gãy từ trước. Do phải chăm bệnh cho con gái nhiều ngày liên tiếp, không có thời gian quan tâm vết thương của mình, cơ thể đã trong tình trạng mệt mỏi cực độ. Hôm nay lại bị đánh đập tàn nhẫn như thế, càng thêm không chịu nổi. Chỗ chân gãy đã sưng tấy lên, nhiễm trùng nghiêm trọng. Ngay khi đám dân làng bị đuổi đi, bà cũng thoát lực, ngất xỉu.
Mana cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu. Cơ thể suy nhược nghiêm trọng do bệnh tật lâu ngày cộng thêm bị kinh hách quá độ. Khuôn mặt cô nhóc tái nhợt, nằm im lìm trên giường đá, so với tình trạng đêm qua chỉ khá hơn một chút.
Titus đã vào phòng, cũng không rảnh rang. Vội vàng mở túi vải, lấy ra vài lọ thuốc và băng vải. Từ từ xử lý vết thương của người mẹ rồi băng bó lại chân trái cho bà. Còn với Mana thì cậu ta lại lôi ra một lọ ma dược khác rồi đút từ từ. Động tác lưu loát, có trình tự rõ ràng, quen thuộc giống như ăn cơm uống nước. Chỉ lát sau, hô hấp của cô nhóc ổn định lại, sắc mặt cũng bớt xám ngắt.
So với sự hồi phục nhanh chóng của con gái, tình trạng của Edana lúc này chỉ có thể gọi là tạm ổn. Ma dược quả là thứ thần dược có hiệu quả nhanh chóng.
"Tình trạng của Mana đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày là xong. Nhưng mẹ ngươi thì phức tạp hơn chút. Lát nữa có thể phát sốt do nhiễm trùng. Lúc đó hãy cho bà ấy dùng dược liệu hạ sốt. Chỉ cần loại bình thường là được. Còn cái này là dùng để tiêu sưng. Lấy bôi lên chỗ bị tát đi!" Titus vừa dặn dò vừa đưa một lọ thuốc mỡ trước mặt Albert.
Cậu nhóc cảm kích, hai mắt nóng lên: "Cảm... ơn... Ngài..." Nhưng vì má bị sưng nên nói chuyện hơi khó nhọc.
"Cậu chủ, ngài không mang theo ma dược trị ngoại thương sao?" Nếu có thì cũng nên cho Edana sử dụng. Dù ngất xỉu, trông bà ấy vẫn nhíu mày đau đớn thế kia. July thắc mắc.
"Ngươi thì biết cái gì!"
"Nhưng bà ấy đang rất đau đớn. Thực sự không thể dùng ma dược để vết thương nhanh lành hơn ạ?" July lôi trong người ra một chiếc khăn tay. Vẻ mặt nịnh nọt như hiến vật quý, nâng lên trước mặt cậu chủ nhà mình.
Titus dùng cái khăn lau qua loa vài lần đám mồ hôi trên trán: "Chỉ biết một mà không biết hai. Có biết vì sao rất nhiều quý tộc cấp thấp hay thương nhân dù có tiền cũng không dám sử dụng ma dược không?"
"Vì tính quý hiếm của ma dược đẩy giá thành lên cao. Cung không đủ cầu ạ?" July vừa đáp lời vừa giơ hai tay ra trước, động tác nước chảy mây trôi, lưu loát như thói quen thường ngày.
"Không đến mức như thế."
Cậu lau xong thì đặt cái khăn lên tay July. Liếc thấy Seith vẫn trầm ngâm một góc nãy giờ, vẻ mặt như đang suy tư gì đó, bèn đánh tiếng hỏi: "Thế nào? Dũng sĩ biết lý do chứ?"
Trên mặt cậu ta vẫn treo nụ cười thương hiệu quen thuộc, như là việc đêm qua không hề tồn tại. Nhỏ chậm rãi mở miệng:
"Vì một khi sử dụng ma dược, cơ thể sẽ quen với điều đó. Sau này, khi mắc lại cùng một chứng bệnh, dược liệu thông thường sẽ không còn tác dụng nữa. Ma dược được sản xuất và độc quyền phân phối bởi nhà Arden. Một năm sản lượng cũng không nhiều, mục đích chính là để phục vụ Hoàng gia. Không chỉ quý tộc cấp thấp và thương nhân mà ngay cả những quý tộc cấp cao, nếu không có quan hệ tốt đẹp với nhà Arden thì cũng chỉ có thể chờ đợi ban thưởng từ Hoàng gia. Dùng tiền có thể mua ma dược từ chợ đen. Một hai lần thì được, nhưng có chắc rằng lần nào cũng có để mua? Nếu không muốn chết vì một vết thương nhỏ hay một căn bệnh bình thường nào đó thì không nên sử dụng ma dược bừa bãi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu số lượng ma dược đủ để cung cấp cho thị trường, thì những vấn đề vừa nêu phía trên cũng không tồn tại. Tóm lại, "cung không đủ cầu" về cơ bản đã trả lời được câu hỏi của ngươi."
Albert càng nghe càng giật mình. Cậu nhóc không ngờ là thứ hôm qua Mana sử dụng lại quý giá đến như vậy. Càng thêm cảm kích, ánh mắt nhìn Titus cũng tăng vài phần kính trọng và biết ơn.
Titus thấy hơi mệt, ngồi vắt vẻo lên cái ghế gần đó, cười như không cười nhìn nhỏ: "Cứ tưởng là cậu kiệm lời cơ. Ra là cũng nói nhiều như thế được. Seith đúng không? Courteney là gia tộc liên hôn với nhà Arden, nói vậy năm nào cũng nhận được vài xe quà tặng. Trong đó có một hòm ma dược. Nếu cậu trả lời đúng ma dược được tặng năm ngoái thuộc loại nào thì tớ sẽ tin những điều cậu nói."
Việc quà cáp qua lại giữa hai nhà, cả giới quý tộc ai cũng biết. Nhưng biết rõ danh mục quà tặng thì chỉ có thể là người bên trong gia tộc. Seith nghĩ đối phương rất có thể thực sự là TitusArden.
Thấy nhỏ im lặng. Titus cũng không sốt ruột. Vừa lúc July dâng lên một ly nước, cậu tao nhã hớp từng chút một giải khát.
Dù sao cũng là ân nhân từng cứu mình một mạng, July thấy hơi bất bình cho tiểu thư Hầu tước. Courteney là gia tộc lớn, quan hệ dây mơ rễ má với không biết bao nhiêu người. Hằng năm nhận không ít quà cáp. Ngay cả người quản lý tặng phẩm cũng chưa chắc nhớ được hết tên và số lượng quà tặng. Nói chi đến một vị tiểu thư bổn phận chỉ có thưởng trà ngắm hoa... Khoan! Khoan! Khoan! Nhớ tới chuyện sáng nay, July nghẹn lại... Dù vị trước mặt không giống người chỉ thưởng trà ngắm hoa lắm, nhưng mà trí nhớ chưa chắc tốt lắm đâu!
Seith không nghĩ ngợi lâu lắm, đáp: "Đúng là năm nào nhà ta cũng nhận được một hòm ma dược. Nhưng chỉ có năm ngoái, bên trong số tặng phẩm không hề có ma dược."
"Chính xác!" Vừa nói, Titus vừa kéo ống quần lộ ra một góc cổ chân, ánh bạc lóe lên, trên đó có một dây lắc với mặt ngọc hình chú mèo lười biếng cuộn tròn.
Thứ kia quen thuộc đến như vậy! Giống hệt với Thánh ngọc mà nhỏ luôn đeo trên cổ. Người trước mắt chính là Titus Arden!
Đối phương cười cười: "Nếu thân phận đã được xác thực. Vậy ta cũng nên thẳng thắn thành thật với nhau. Nói đi, mục đích cậu tiếp cận tớ là gì?"
Seith không phải người hay suy nghĩ quanh co lòng vòng. Tương phản, từ ngày bắt đầu kiếp sống diệt quỷ thì càng có xu hướng rút kiếm để giải quyết vấn đề. Nhỏ không có ý định đi suy đoán ý nghĩ của đối phương, cũng không đủ tâm lực làm chuyện ấy. Thẳng thắn kể mọi chuyện rồi yêu cầu cậu ta giúp đỡ xác nhận thân phận Thánh nữ có thể là biện pháp đơn giản nhất. Nhưng như thế sẽ để lộ bí mật về sự tồn tại của Rồng. Đó là trường hợp mọi việc phát triển theo chiều hướng đối phương chịu phối hợp. Dù quen biết không lâu nhưng Seith cảm thấy Titus cũng không phải người giúp đỡ người khác vô điều kiện, chưa chắc cậu ta sẽ đồng ý.
Louis từng nói ngay cả bên trong gia tộc, cũng chỉ một vài người biết bí mật về Rồng. Cho dù là Titus Arden, cũng chưa chắc đã biết. Nơi này còn có nhiều người như vậy. Ngoài kia rất có thể tồn tại "một vài" kẻ không có ý tốt đang rình coi giống như hôm qua. Sự tồn tại của Rồng có thể sẽ bị lộ ra ở một tương lai nào đó. Nhưng người tiết lộ ít nhất sẽ không phải là Seith Courteney. Dù rất muốn thẳng thắn nhưng tốt hơn hết là không nên bạ đâu nói đó.
Suy nghĩ thấu đáo, Seith hơi rũ mắt, che khuất đi vẻ mất tự nhiên của mình: "Ngươi là vị hôn phu của ta."
"Cho nên?"
"Ta muốn bảo vệ ngươi an toàn."
"Nói vậy cậu đã theo dõi tớ ngay khi tớ rời nhà à? Quý cô bám đuôi." Giọng Titus hài hước.
"Là tình cờ."
"Tình cờ nhìn thấy tớ. Bị vẻ đẹp của tớ mê hoặc nên mới ra tay cứu giúp. Sau khi biết được thân phận thì càng muốn bám theo, tiện đà làm chuyện khuất tất?" Titus bổ sung.
Câu chuyện đi quá xa rồi, ở đây còn nhiều người như vậy. Việc ngượng chết người như thế sao có thể oang oang ở chốn đông người.
"Chuyện đêm qua... là ta hành động thiếu suy nghĩ. Xin lỗi!"
"Vậy là cậu thừa nhận những gì tớ nói?" Dù hôm qua đã xác nhận qua một lần nhưng không hiểu sao Titus lại muốn hỏi lại lần nữa.
Đâm lao thì phải theo lao. Seith hết đường phản bác, ngậm miệng không nói.
July hết quay qua rồi quay lại, mặt đầy dấu chấm hỏi: "Đêm qua đã xảy ra cái gì mà tôi không biết ạ?"
Seith quẫn quá quay mặt đi. Titus thì liếc cậu ta sắc lẻm: "Im miệng!"
Kỵ sĩ Mèo đen mếu máo. Thấy mặt cậu chủ như sắp ăn tươi nuốt sống mình, July lanh lẹ xê dịch tới gần cửa rồi chuồn êm ra ngoài, áp tai lên vách tường, gắng sức nghe trộm.
"Em ra ngoài chuẩn bị bữa sáng."
Albert cũng nhận ra không khí căng thẳng trong phòng. Thấy mẹ và em gái đã ổn định, cũng nối gót người trước, nhanh chóng lượn lẹ.
Trong phòng chỉ còn hai bệnh nhân đã ngất đi và hai kẻ mắt to trừng mắt nhỏ.
Nụ cười thường trực bên môi biến mất, mặt Titus cau có: "Tớ không cần bảo vệ. Dũng sĩ nên rời khỏi đây thì hơn."
"Nhưng lúc trên đường đất, ngươi đã cho phép ta đi theo. Đã nói thì phải giữ lời." Seith từ tốn nhắc lại chuyện cũ.
"Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ. Tớ là người không thích nói lý lẽ thế đấy. Nhắc lại lần nữa: Ngay lập tức, rời đi!" Titus nhìn thẳng vào mắt đối phương, tỏ vẻ nghiêm trọng.
Seith không hé răng.
Titus không tức giận, ngược lại mỉm cười: "Có biết hành động của cậu bây giờ được gọi là gì không?"
Seith lắc đầu.
"Mặt dày mày dạn, lì lợm la liếm."
"Ngươi..."
Seith nắm chặt nắm đấm, nhìn người đối diện chằm chằm. Đôi mắt không cảm xúc nhưng rất thấm người. Khuôn mặt nhỏ vẫn bình thản nhưng Titus biết đối phương đang rất tức tối.
Thế là cậu ta tiếp tục lên giọng khiêu khích: "Làm sao! Không đúng à? Nói gì đi chứ! Thế thì cuốn gói rời đi chứng minh trong sạch xem!"
"Ta không làm chuyện gì dơ bẩn cả!"
"Tớ sống mười bảy năm, lần đầu tiên nghe nói nửa đêm mò lên giường người khác, sờ mó lung tung là việc đường hoàng đấy."
Không khí tẻ ngắt.
Thấy nhỏ cứ như đám học sinh buôn chuyện trong giờ học bị thầy giáo bắt quả tang, cãi không được. Nhưng bị đuổi ra ngoài thì không chịu, đứng yên ăn vạ. Đầu cậu tự dưng lại thấy đau đau.
"Được lắm! Được lắm! Tính giả ngu cho qua chuyện chứ gì..."
Thấy khóe miệng của đối phương ngày càng xụ xuống, Seith bất chấp tất cả, mặt dày mày dạn cũng được. Chỉ cần nhịn một chút cho xong việc. Nhỏ hít một hơi giữ bình tĩnh: "Ta đi luyện kiếm."
Nói xong cũng lủi khỏi phòng nhanh hơn cả thỏ. Để lại Titus với khuôn mặt xám xịt.
Lúc ở Đế đô, vì bề ngoài quá mức xuất chúng, lâu lâu đi dạo trên phố cũng sẽ có vài thiếu nữ đuổi theo trêu ghẹo cậu. Nhưng họ đều mới lớn, da mặt cũng mỏng, bị cự tuyệt một cái là ai về nhà nấy ngay. Đâu như cái vị vừa nãy, đuổi cũng không đi. Titus cảm thán đẹp trai quá mức đôi khi cũng phiền phức thật.
Lát sau, bữa sáng được chuẩn bị xong. Albert gọi cả ba người ngồi vào bàn. Nhà Albert vốn không dư giả, lại thêm việc dốc hết tiền trị bệnh cho Mana. Sáng nay còn bị người quấy phá, lẽ đương nhiên là chẳng thể có món gì ngon được. Nhìn vài mẩu bánh mì cứng hơn cả đá trên bàn, July thấy đau khổ tột cùng.
Albert cũng tự biết nhà mình chẳng có gì để chiêu đãi khách, nụ cười hết sức ngượng ngùng.
"Mời... mọi... người... dùng... bữa." Nói xong cậu nhóc cầm lấy một mẩu bánh, khó nhọc nhấm nuốt từng chút một. Vì má còn sưng nên mỗi lần nhai là mặt Albert nhăn nhúm lại.
July thức thời ngậm miệng, không nỡ ý kiến ý cò gì về đồ ăn.
Seith thấy không sao cả, cũng lấy một mẩu, từ từ dùng bữa.
Không ai nói với nhau câu nào. Cứ thế cả bốn giải quyết bữa sáng trong sự tẻ ngắt.
Ăn xong, Albert lại dến phòng Mana chăm mẹ và em gái.
Ba người còn lại cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Đột nhiên, Titus hướng về phía July, lên tiếng: "Ra ngoài cùng ta!"
"Ra ngoài làm gì ạ?"
"Ngươi quên mất lý do mình được chọn rời nhà cùng ta rồi đấy à?"
July chột dạ. Cậu vốn chẳng có năng lực gì ghê gớm có thể bảo vệ được người khác. Chỉ có tay nghề nấu ăn tương đối. Lẽ ra sẽ không trúng tuyển một vé đồng hành rời nhà. May mắn, cậu chủ là người có thể chịu được cảnh màn trời chiếu đất nhưng với điều kiện là phải có sơn hào hải vị đi kèm. Thế nên July mới vớt được cái bánh này.
"Ra ngoài kiếm ăn ạ?"
Đối phương gật đầu.
"Nhưng nơi khỉ ho cò gáy này chẳng có món gì ngon đâu!"
"Nem công chả phượng không có thì gà rừng cũng được vậy."
July lí nhí: "Nhưng... chúng ta làm gì còn tiền."
Titus cứng họng. Nghĩ cậu thế nào cũng là con nhà Arden lừng lẫy, vậy mà có ngày đến gà rừng cũng không có mà ăn. Hai hàng mày nhíu thật chặt. Kể mà mặt cậu là tấm khăn, có khi vắt ra được một xô mực nước.
Lúc nãy cậu chỉ nhai có một chút, bụng vẫn đang réo ùng ục.
Nhân sinh khổ đoản, không ăn thì chết. Nghĩ thế, Titus cũng thuyết phục tay phải vươn đến chỗ mấy mẩu bánh mì còn sót lại. Mười ngón tay run rẩy, chạm vào thứ bánh khiến cổ họng trầy hết cả lên.
"Bộp."
Tiếng kim loại va chạm bàn đá khiến Titus giật nảy người, quay sang nguồn âm. Nơi đó có một túi vải mở miệng, bên trong đầy ắp những đồng tiền vàng, lóe sáng mù cả mắt.
July ầm thầm nuốt nước bọt. Cậu cũng không thích bánh mì khô cứng. Ánh mắt nhìn Seith thật mãnh liệt.
"Tiền này có thể cho ngươi." Giọng Seith không nhanh cũng không chậm.
"Cảm ơn!" Hai mắt Titus sáng lên, vội chụp lấy túi vải. Nhưng chưa chạm vào được thì nó đã nằm gọn trong lòng bàn tay người đối diện.
"Nhưng ta có một điều kiện."
"Tớ đồng ý."
"Không hỏi nó là gì sao?"
Titus bĩu môi: "Tớ đâu có thiểu năng. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là cậu muốn cùng tớ đồng hành."
"Nhưng lúc nãy, ngươi một hai phải đuổi ta đi mà."
Titus chộp lấy túi tiền vàng, cười không khép miệng được, "Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Dù mới rời nhà vài ngày nhưng tớ đã ngộ ra được một chân lý."
Seith tò mò: "Chân lý gì?"
"Hồi còn ở Đế đô, có một vị tiểu thư thích tớ. Về nhà khóc lóc với cha mẹ phải gả cho tớ..."
Khóe môi Seith run rẩy. Tên này quả là ăn chơi trác táng.
Titus tiếp tục kể: "Thế đâu có được. Dù gì tớ cũng đã đính ước. Nhưng vị tiểu thư kia lại mắc chứng tương tư, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cha mẹ của nàng chịu không nổi, bèn đến trước dinh thự nhà tớ chửi đổng. Mắng tớ là đồ vô tích sự, ngoại trừ khuôn mặt chả có điểm nào tốt đẹp. Còn nói sắc đẹp không thể tạo ra đồ ăn, nếu tớ cứ ăn chơi đàn đúm rồi sẽ có ngày chết đói..."
Lần này thì lông mi của Seith cũng giật liên hồi. Thật là quá khứ huy hoàng! May mà cậu ta còn nhớ mình đã đính ước.
"Rồi sao?"
"Lúc đó tớ thấy họ nói có lý. Giờ nghĩ lại thì không chính xác lắm. Sắc đẹp đôi khi phiền phức thật, nhưng nó có thể lấp đầy cái bụng." Vừa nói cậu ta vừa lắc lắc túi tiền, nháy mắt với Seith.
Trình độ ba hoa khoác lác của tên này... Thật là không còn gì để nói.
"Chân lý đó hả?"
Đối phương cười xán lạn, gật đầu ngay tắp lự.