Nhưng không kịp để nhỏ có thời gian suy nghĩ thêm, những tiếng soàn soạt do lá bị dẫm lên truyền đến từ bốn phương tám hướng, đồng thời cảm giác nguy hiểm cũng từ từ dâng lên trong lòng, kẻ đến không có ý tốt.
Seith rút kiếm, vào tư thế phòng ngự, hai mắt chăm chú nhìn phía trước.
"Vù vù."
Tiếng vật thể xé gió, lao nhanh xuyên qua bóng đêm, ngay sau đó cơ thể khổng lồ của một loạt những sinh vật kỳ dị xuất hiện. Ánh trăng phủ thêm một lớp màu sắc cho đôi mắt đỏ rực của chúng, toàn thân chúng bóng loáng, thân mình không có hình dạng cố định, giống như một giọt nước khổng lồ vặn vẹo trên bốn chân, quỷ khí tỏa ra từ chúng khiến đám cây cối xung quanh nhanh chóng khô héo.
Là quỷ, nhưng không thuộc về bất cứ một chủng nào được ghi chép, ít nhất là trong những cuốn sách mà Seith đọc được.
Nhỏ vung kiếm, chém làm đôi một con quỷ. Cơ thể nó dễ dàng bị chém đứt như dưa hấu bị gọt. Sau đó từ vết chém, hai con quỷ hình thành. Seith càng chém thì chúng càng nhân đôi, khả năng hồi sinh tiệm cận vô hạn.
Seith nhíu mày, rõ ràng thứ này là khắc tinh của những kiếm sĩ.
Đáng tiếc, chúng lại gặp phải một kiếm sĩ có băng ma pháp.
Dù qua chín năm, khả năng khống chế ma lực của Seith vẫn là con số không tròn trĩnh, nhưng có kiếm trên tay, điều đó không phải vấn đề.
Kiếm ý trong cơ thể thúc giục ma lực tràn vào thân kiếm, Eirlys hơi run lên. Seith di chuyển nhanh như cuồng phong, nhẹ nhàng lướt qua từng con quỷ, để lại trên cơ thể chúng những vết chém hình trăng khuyết và hơi lạnh khắc nghiệt cực điểm.
Toàn bộ bị đóng băng. Seith trở kiếm, những khối băng mang theo lũ quỷ vỡ vụn, rơi khắp nơi trên mặt đất.
Không biết lúc này Titus Arden đã bị đưa đến đâu. Ấn ký trên tay vẫn đang phát sáng, cậu ta vẫn ở đâu đó gần đây.
Từ lúc Titus và July tách ra, một đường đi cùng Titus trong khu rừng táo Orchids, ấn ký trên tay Seith vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta chính là Thánh nữ. Và điều đó dẫn đến một hệ quả, Titus Arden không thể chết nếu có Seith bên cạnh.
Seith chạy nhanh xuyên qua rừng rậm, muốn nhanh chóng tìm được tung tích của Titus.
Phía trước có tiếng người truyền đến, như là ai đó cãi cọ. Seith vội nhảy lên cái cây gần đó, giữ hơi thở ổn định, im lặng nhìn xuống phía dưới.
Lát sau, hai bóng người vừa đi vừa "võ mồm" xuất hiện.
Nhìn thấy Titus vẫn bình an vô sự, Seith âm thầm thở phào.
Bên cạnh cậu ta là một thiếu niên trạc tuổi, mái đầu vàng hoe, vẻ mặt không mấy thân thiện.
Titus vừa đi vừa phàn nàn: "Đầu đất, nói đi, mày lợi dụng lúc tao không chú ý lén nắm tay tao đúng không?"
Thiếu niên đầu vàng nhăn mày, vẻ mặt như táo bón cả tháng, "Không biết xấu hổ, rõ ràng là mày tự dưng xuất hiện rồi nắm tay tao." Nói đoạn, cậu ta chà sát bàn tay vào áo như vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn lắm, "Với lại tao không phải đầu đất, nói tiếng nữa thử xem!"
"Đầu đất."
"Mày... mày..." Thiếu niên tức giận, nắm chặt tay, nhưng nghĩ tới cái gì, cậu ta lại nhếch mép, "Phải rồi, ăn chơi trác táng thì thông minh thế nào được, nghe không hiểu cũng đúng."
Titus đột nhiên dừng lại, thở dài, "Mới có mấy năm không gặp mà nhà ngươi ngày càng đãng trí thế nhỉ! Là đệ nhất, đệ nhất nhé. Ít ra thì tao cũng là số một trong lĩnh vực chuyên môn của mình, không như tên nào đó, suốt kiếp số hai... Ha ha..."
Ở học viện, dù cố gắng học hành thế nào, lần nào đi thi "Đầu đất" cũng chỉ xếp thứ hai, năm nào cũng như năm nào, toàn bị thiên tài nhà Vermillion đánh bại. Nếu hỏi thứ gì khiến "Đầu đất" căm ghét nhất thì chính là hai chữ "thứ hai".
"Mày tự hào gớm nhỉ." Thiếu niên đã tức gần chết nhưng vẫn cố châm biếm Titus.
"Không cần ghen tỵ đâu." Da mặt Titus vẫn dày hơn một chút.
Seith ngồi lâu tê chân, bèn đổi tư thế thoải mái hơn, nhưng lại vô tình đạp trúng một nhành cây chắn ngang, phát ra tiếng vang.
Thiếu niên cảnh giác, quát lên: "Ai đó?"
Vốn Seith nghĩ chờ bọn họ qua khỏi rồi nhảy xuống chào hỏi sau. Dù sao nghe trộm người ta nói chuyện cũng không phải chuyện gì vẻ vang.
Bị phát hiện, nhỏ đành nhảy xuống, đứng đối diện với cả hai.
Titus hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Không gặp nguy hiểm gì chứ?"
Seith lắc đầu, nhìn về phía thiếu niên đầu vàng, hỏi: "Đây là..."
Trăng sáng trên cao, Titus thì cười gian trá dưới đất.
Seith cảm thấy nụ cười của đối phương như có hàm ý gì đó. Cậu ta quay sang hướng thiếu niên, "Tao trịnh trọng giới thiệu với mày, đây là Seith Courteney, một kiếm sĩ thiên tài, có lẽ mày sẽ rất thích nhỏ đó."
Mặt thiếu niên cứng đờ, hai mắt nhìn Seith trân trân. Đứng ở khoảng cách gần thế này, đột nhiên nhỏ lại thấy đối phương có hơi quen mặt, "Có phải chúng ta từng gặp nhau trước đây không?"
"Không, không có!" Thiếu niên vội vàng phủ nhận.
"Cậu có thể gọi tôi là Seith, tôi nghĩ chúng ta nên trao đổi thông tin với nhau về nơi này."
"Vâng!"
Không hiểu sao, Seith lại thấy đối phương có hơi sợ sệt.
Quả nhiên khuôn mặt "Đầu đất" khi nhìn thấy kẻ khiến mình suýt đoạn tử tuyệt tôn xuất sắc đến như thế. Titus đùa dai, nói: "Tên cậu ta là Kallisto Hano..."
"Kallisto. Tên tôi là Kallisto." Thiếu niên hét hớn, át cả giọng của Titus.
Trông thấy bộ dạng khúm núm của cậu ta, Titus nhịn cười đến đau sốc hông. Có lẽ cú sốc năm đó đã trở thành một nỗi ám ánh trong tâm trí Kallisto Hanover.
Seith biết Titus lại đang giở trò gì đó, nhưng nhỏ không quan tâm lắm,"Vậy Kallisto, làm thế nào mà cậu đến nơi này?"
"Có người báo cáo thấy quỷ ở vùng này, nên Diệt Quỷ Đoàn đến để điều tra..." Kallisto nói đến đây thì ngưng.
Titus tiếp tục: "... Người dẫn đội là thuộc hạ của cha mày, nên mày đi theo học hỏi, hay nói cách khác là rời nhà trốn đi, hành sự lỗ mãng nên rơi vào trong kết giới này chứ gì?"
"Mày nói ai rời nhà trốn đi hả?" Kallisto giận dữ.
"Mày."
Kallisto phất tay, quay đầu đi chỗ khác.
Titus nói: "Dân làng Quạ sợ Trưởng làng, chắc chắn không dám báo cáo chính quyền như thế. Này Đầu đất, biết ai báo không?"
"Đã bảo không được gọi Đầu đất. Không biết, là thư nặc danh, nên Đoàn trưởng chỉ cử một đội nhỏ đến để điều tra."
Seith hỏi: "Kallisto, cậu lạc vào nơi này bao lâu rồi?"
"Khoảng vài tiếng."
Seith lại hỏi: "Có phát hiện điều gì khả nghi không?"
"Ngoài đám quỷ thì không còn gì khác."
Đêm khuya thanh vắng, trong khu rừng yên lặng đến mức không nghe được cả tiếng côn trùng, những tiếng soàn soạt lại xuất hiện. Cảm giác nguy hiểm từ đám quỷ lại dâng lên, Seith ngay lập đứng chắn trước người Titus. Kallisto cũng rút kiếm, im lặng chờ đợi.
Đám quỷ với thân hình vặn vẹo lại xuất hiện.
Kallisto nói: "Này, có biết chúng thuộc chủng nào không?"
Titus lắc đầu, "Chưa bao giờ nhìn thấy."
Có kinh nghiệm giao chiến từ trước, Seith như cũ thúc giục kiếm ý lôi kéo ma lực tràn vào thân kiếm, ngay tức khắc thân kiếm toát lên ánh sáng xanh nhẹ, khí lạnh từ thân kiếm tản ra. Kallisto kinh ngạc, thông thường những kẻ có ma hạch sẽ lựa chọn trở thành ma pháp sư, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một người có phong cách chiến đấu kết hợp cả hai như vậy.
Năm ấy, khi giao chiến với cậu trong Hoàng cung, nhỏ không hề sử dụng ma pháp. Thắng thua là chuyện thường tình, nhưng khi bản thân cố gắng hết sức cũng không thể đánh bại đối phương, sau đó phát hiện nhỏ còn chẳng dùng hết sức. Cảm giác ấy cứ như hốc xương ở cổ, nuốt vào không được, nhổ ra cũng chẳng xong. Kallisto cắn chặt răng, nắm kiếm, cố hết sức quên đi cảm giác khó chịu nơi đáy lòng.
Seith xông lên phía trước, vung kiếm về phía con quỷ gần nhất, thân kiếm rung động, vẽ ra một đường cắt thật ngọt trong không khí, ghim sâu vào cơ thể con quỷ. Khác với lần trước chúng bị đóng băng dễ dàng, lần này hơi lạnh không ngừng toát ra từ vết chém nhưng cơ thể của nó lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhỏ thu thế, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Ngoại hình giống nhau, nhưng tốc độ, sức mạnh và khả năng chống chịu của những con quỷ lúc trước không bằng một góc đám trước mặt.
Phía bên kia, Kallisto cũng mồ hồi đầy đầu. Chủng quỷ này vốn là khắc tinh của kiếm sĩ, càng chém số lượng của chúng càng nhân lên, còn phải linh hoạt né tránh dịch thể và hắc khí rơi ra từ người chúng, nếu không số phận sẽ chẳng khác nào những cây cỏ khô héo hai bên đường.
Seith lên tiếng nhắc nhở: "Nó có khả năng nhân đôi gần như vô hạn."
Kallisto cười, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn, khóe miệng nhếch lên kiêu ngạo như khổng tước xòe đuôi.
"Dù sao cũng là vong hồn dưới kiếm của tôi mà thôi."
Cậu ta không chém đứt các bộ phận của chúng mà chỉ gây thương tổn đến khi cơ thể chúng nát bấy, mất khả năng chiến đấu. Một khi tốc độ phục hồi không theo kịp tốc độ bị thương, chúng sẽ chết.
Là một cách để tiêu diệt chúng mà không tạo cơ hội để chúng nhân đôi.
Seith tán thưởng, "Cách của cậu rất hay."
Kallisto thở phì phò, miệng méo xệch, được nhỏ khen cậu chẳng thấy vui chút nào.
Titus núp sau lưng hai người, thò đầu ra phân tích: "Cách của cậu ta có thể không khiến chúng nhân đôi, nhưng phải chém một lúc ba mươi tám nhát thì mới khiến một con mất khả năng chiến đấu. Về cơ bản, loại quỷ này chẳng có điểm yếu. Cậu xem Đầu đất thở không ra hơi kìa, thể lực sắp không chống đỡ nổi rồi. Xung quanh còn khoảng bốn mươi con, vị chi mỗi người phải vung kiếm khoảng hơn bảy trăm lần trong thời gian ngắn, đồng thời bảo vệ tớ và né tránh quỷ khí của chúng. Cách này không khả thi lắm..."
Kallisto vừa chém quỷ vừa tức tới mức mặt vặn vẹo: "Đã bảo không được gọi Đầu đất... Có cái khỉ ấy mà tao phải bảo vệ mày."
Titus cười cười, "Tao cảm thấy mày nên giữ sức chiến đấu thì hơn, đừng dùng võ mồm nữa."
Seith và Kallisto đứng hai bên, cả hai liên tục vung kiếm, nhưng không bao giờ rời đi vị trí quá lâu. Titus đứng ở giữa, được bảo vệ kín không kẽ hở.
"Tự bảo vệ mình trong ba mươi giây đi."
Nói đoạn, Seith chống kiếm xuống đất, băng ma lực tràn ra ngoài, thổi quét hết mặt đất trong bán kính những con quỷ đứng.
Titus sửng sốt một giây. Mất đi sự bảo vệ của Seith, một con quỷ nhanh chóng vồ lấy cậu. Titus vội lộn nhào ra sau né tránh. Nhưng phía sau lại là một con to gấp đôi, cậu lại chật vật né phải tránh trái.
Kallisto đã mệt lử nhưng nhìn thấy mái tóc suông mượt của Titus rối tung, cậu ta không nhịn được cười thật tươi. Nụ cười đó trăm phần trăm là sung sướng khi người gặp xui xẻo.
"Đứng im tại chỗ." Seith hô to.
Ngay sau đó, từ mặt đất, vô số những chông nhọn bằng băng phóng vụt lên đâm xuyên qua cơ thể của đám quỷ, cố định chúng trên mặt đất. Tuy không thể khiến cơ thể chúng đóng băng, nhưng trước khi băng tan hết, quỷ không thể nào di chuyển được nữa.
Kallisto và Titus giật mình thon thót nhìn những chông băng bên cạnh, sơ sẩy một giây là bản thân cũng bị xiên lòi ruột.
"Đi thôi." Seith nói.