Lúc cả bốn vào phòng, Edana quay mặt đi, lau khô khóe mi.
Albert chạy vội đến bên giường, quỳ một gối: "Mẹ cảm thấy thế nào rồi ạ? Còn đau không ạ?"
"Mẹ không sao. Nghỉ ngơi một chút là ổn cả."
Edana vươn tay, yêu thương mà xoa xoa đầu tóc ngắn cũn của con trai. Nhìn đến vết sưng bên má cậu nhóc, nét mặt bà không giấu nổi xót xa.
"Mẹ ơi! Anh Titus có chuyện gì đó muốn nói với mẹ đấy ạ. À, con vẫn chưa giới thiệu với mẹ nhỉ. Đây là anh July và Titus đi nhờ xe bò đến làng ta. Anh Titus đã dùng thuốc cứu Mana và băng bó vết thương cho mẹ sáng nay." Vừa nói, cậu nhóc vừa vươn tay về phía hai người.
"Còn đây là chị Seith. Hồi sáng, chị ấy đã đuổi đám người xấu xa kia đi đấy ạ."
Cả ba cũng gật đầu đáp trả.
Lúc này, bà mới hướng ánh nhìn về phía ba kẻ ngoại lai. Lúc lướt qua khuôn mặt Titus, bà thoáng dừng lại vài giây rồi dời ánh mắt đi.
"Nhà ta gặp phải nhiều chuyện bối rối, vẫn chưa cảm ơn ba vị đàng hoàng. Xin thứ cho sự thất lễ này."
Nói rồi, Edana rướn người ngồi dậy. Nhưng Albert đã vội vàng ngăn cản.
"Không cần phiền phức như thế. Tôi cũng không làm từ thiện. Tôi chỉ có một vài thắc mắc, mong được ngài giải đáp. Coi như đó là tiền thuốc đi." Titus khoanh tay, nói bâng quơ.
Edana ngồi lại trên giường, nhìn thoáng qua phía cậu quý tộc đối diện, "Nếu giúp được gì thì tôi sẽ dốc hết sức."
"Tốt lắm."
Titus kéo ghế, ngồi ngay ngắn, "Nửa năm trước, có một thanh niên đến ngôi làng này. Người ấy có ngoại hình giống như tôi vậy, tóc bạch kim dài và mắt màu tím, dung mạo xuất chúng. Không biết ngài đã từng gặp mặt chưa?"
Edana nháy mắt một cái, tròng mắt chuyển động, tay hơi nắm lại, bình tĩnh đáp lời: "Chưa bao giờ..."
"Nói dối!"
"Không! Là sự thật! Tôi không nói dối!"
Mặt ghế gỗ không có đệm lót, ngồi một lát, mông Titus đã hơi tê. Cậu ngã lưng ra thành tựa để giảm bớt áp lực cho đôi bàn tọa của mình. So với vẻ căng thẳng của Edana, trông Titus bình thản hơn nhiều.
"Bình tĩnh nào! Tôi cũng đâu có buộc tội gì Ngài. Không cần cuống cuồng như thế! Có thể thời gian lâu quá khiến Ngài không nhớ rõ cũng nên."
Edana thở phào nhẹ nhõm, đang tính bảo con trai mời khách về phòng thì phía đối diện, Titus bắt đầu bắt chuyện với July.
"July này! Ta rời nhà bao lâu rồi ấy nhỉ?"
"Khoảng hơn một tháng rồi ạ."
Titus thở dài: "Lâu thế rồi cơ à? Ta cũng hơi nhớ cha mẹ và anh hai rồi. Nhà chúng ta vốn ghét cái ác như thù, vốn dĩ ta muốn ở lại vài ngày xem xét xem ai dám lấy con người làm vật hiến tế rồi báo lại với cha. Nhưng xem chừng, nên về nhà thăm họ trước thôi!"
July líu lưỡi. Cậu chủ mà nhớ mong người nhà như thế thì phận cấp dưới như cậu bớt khổ bao nhiêu rồi. Nhưng biết Titus đang diễn trò, cậu cũng cố gắng phối hợp.
"Công tước mà biết Ngài có tấm lòng hiệp nghĩa như thế, tất vui mừng khôn xiết. Bây giờ thuộc hạ về phòng thu dọn hành lý chúng ta rời đi ngay." Nói đoạn, July nhấc chân về phòng thật.
Edana vừa nghe đến hai chữ "Công tước" thì liếc nhìn con trai. Nhận được cái gật đầu từ cậu nhóc, bà cuống lên: "Tôi... tôi nhớ ra rồi..."
Titusnhướn mày, July thu chân, Seith tiếp tục giả bộ không khí.
"Khoảng nửa năm trước, đúng là có một thanh niên tự xưng là LouisArden đến nơi này để điều tra gì đó tôi cũng không rõ. Lúc đó, vừa mới xảy ra nhật thực, Thần Rừng xuất hiện, lật tay làm mây, úp tay thành mưa, khiến táo Orchids gần như chết hết. Mùa màng thất thu, dân làng gần như phải vào thành Artemis ăn xin. Trưởng làng khi ấy đã nghĩ ra kế hiến tế trẻ em cho Thần Rừng như các nghi thức cổ xưa để xoa dịu cơn giận của Ngài. Đứa trẻ đầu tiền được hiến tế, sau đó thì mưa thuận gió hòa trong một tháng. Từ đó mỗi tháng, làng Quạ đều phải hiến tế một đứa trẻ cho Thần Rừng để đổi lấy táo Orchids phát triển. LouisArden đến sau khi đứa trẻ đầu tiên bị hiến tế. Tôi không tiếp xúc nhiều với anh ta, chỉ thoáng nhìn từ xa xa. Dù Trưởng làng ra sức ngăn cản, anh ta vẫn nhất quyết đi vào cánh rừng cấm nơi Thần Rừng cư ngụ. Một đi không trở về... Đó là tất cả những thứ mà tôi biết..."
Edana hơi dừng lại e ngại, "Về chuyện này, Trưởng làng đã có lệnh cấm nhắc lại. Hôm nay tôi mạo hiểm nói ra một là cảm nhớ ơn đức cứu mạng của các vị, hai là có một thỉnh cầu."
Nói xong, bất chấp Albert ngăn trở, Edana lao xuống giường, cả người gần như quỳ rạp trên đất, hướng về phía Titus.
Không đợi Titus ra lệnh, July đã nhanh nhẹn đỡ bà dậy. Nhưng Edana gần như điền cuồng đẩy phắt July qua một bên, hai mắt nhìn Titus sáng rực. Bà vốn tính nhút nhát, sáng nay cũng là bị ép quá mức mới dám phản kháng một chút. Bây giờ nghĩ lại mà kinh. Cũng biết sức mình chẳng thể nào địch lại cả làng để bảo vệ con cái. Cách duy nhất lúc này là gửi gắm hy vọng vào những kẻ quý tộc xa lạ trước mặt.
"Tôi biết ngài muốn điều gì. Đám dân làng hồi sáng chắc chắn sẽ không buông tha cho Mana. Yên tâm đi, trong phạm vi năng lực của mình, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cô bé."
Nghe được câu bảo đảm từ phía Titus, Edana yên tâm ngất xỉu, được Albert và July dìu về giường.
Titus đứng dậy, bước ra ngoài sân, ngồi vào cái ghế dưới tàng cây ban nãy mà Seith ngồi, híp mắt tắm nắng.
"Vậy lý do cậu đến đây là vì tìm kiếm Louis Arden à?" Seith cũng tiến đến, kéo ghế ngồi đối diện.
Titus mở mắt, ánh nắng gay gắt khiến cậu ta hơi nheo mắt lại: "Thế cậu nghĩ lý do là gì?"
Seith lắc đầu. Sao có thể nói là ban đầu nhỏ nghĩ cậu ta trốn hôn rồi ra ngoài ăn chơi lêu lổng được.
"Vậy còn cậu? Tại sao lại đến đây? Ngoài việc theo đuổi tớ ra, chắc phải còn lý do nào khác chứ?"
Lại bắt đầu không đàng hoàng!
"Cũng thế! Cậu hẳn phải biết Louis Arden là thầy giáo ma pháp của tôi."
"Nhưng cậu là một kiếm sĩ! Hơn nữa lại là một kiếm sĩ xuất chúng."
"Tôi là một thiên tài." Seith khẳng định chắc nịch.
Titus bật cười, lần đầu tiên trong đời cậu thấy một kẻ kiêu ngạo đến như thế. Không! Cảm giác này khá là thân quen. Hình như cậu cũng từng gặp một ai đó khẳng định mình thông minh như thế.
"Vậy ngài thiên tài có thể cho kẻ hèn này biết làm thế nào mà ngài lần mò đến tận đây được không?"
Seith không vui. Nhỏ rõ ràng nhận thấy được sự cợt nhả không hề nhẹ từ giọng nói bông đùa của đối phương. Nhưng với một kẻ có biệt danh "ăn chơi trác táng số một Đế đô" thì mong đợi cậu ta nghiêm túc tương đương mong chó nói tiếng người.
"Louis Arden trộm của tôi một thứ. Và lá thư cuối cùng mà lão viết để địa chỉ gửi từ làng Quạ."
Trộm đồ còn gửi thư cho người bị trộm? Titus tấm tắc. Nhưng nghĩ lại thì với tính cách của Louis Arden, chẳng có gì là bất ngờ.
"Tớ có thể hỏi nội dung thư là gì không?"
"Không thể. Nhưng nội dung thư cũng không giúp ích gì cho việc tìm ra tung tích của lão đâu."
Titus không cho là đúng: "Sao cậu khẳng định chắc nịch thế. Biết đâu, tớ có thể tìm thấy gì đó thì sao?"
Seith không nói một lời, ánh mắt quyết tuyệt, thể hiện thái độ không hợp tác rõ ràng.
"Được rồi, được rồi! Không cho xem thì thôi! Không cần nhìn tớ hung dữ thế đâu, người ta thấy sợ đó."
Ánh mắt Seith lại lạnh hơn.
Titus đầu hàng. Người gì đâu mà cứng nhắc như khúc gỗ, chả có khiếu hài hước gì.
"Được rồi! Cậu có suy nghĩ gì sau khi nghe mẹ Albert kể không?"
Sợi ác ý mà Seith cảm nhận được vẫn đang quẩn quanh. Titus vẫn thoải mái nằm trên băng ghế, dang hai tay đón nắng, chẳng may may thể hiện chút thái độ gì với "kẻ nghe trộm". Seith chắc chắn, Titus có thể nhận thấy được nó. Không biết cậu ta trù tính gì khi cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác trong khi bị người ta theo dõi như thế.
Nhỏ hơi nghĩ ngợi, lựa lời nói: "Táo Orchids là sinh vật cố hữu của vùng này. Môi trường sinh trưởng là trong núi sâu rừng già. Chúng không thể được trồng, mà phải sống trong môi trường tự nhiên nhất mới có thể cho ra quả ngon nhất. Cho nên sản lượng của nó phụ thuộc rất nhiều vào thời tiết tự nhiên, năm nào trái gió trở trời, chuyện thất thu cũng là thường có. Tại sao năm nay là bị làm quá lên như thế. Vai trò lung lạc lòng người của vị Trưởng làng kia là không thể phủ nhận. Ta cũng không tin vào Thần Phật thật sự có thể điều khiển tự nhiên. "Lật tay làm mây, úp tay thành mưa", cái này thì có hai thế lực của thế làm được..."
Titus tiếp tục: "Ma pháp sư và quỷ."
Cả hai nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng. Hành tung của Louis Arden luôn rất bí ẩn. Nhưng y cũng không phải chỉ đơn thuần đi ngao du cho vui. Mỗi lần ra ngoài đều là một lần truy đuổi một con quỷ nào đó. Rất có thể, y phát hiện ra có một thế lực quỷ nào đó ở nơi này rồi bị cuốn vào. Thần Rừng có khi nào chính là quỷ.
Titus hơi nhíu mày. Mẹ Albert không nói rõ tình hình cụ thể về táo Orchids vì còn lo sợ trước uy hiếp của Trưởng làng. Cậu cũng không bắt ép người ta quá mức làm gì. Nhưng tại sao thiếu nữ đối diện lại biết rõ đặc điểm sinh trưởng của táo Orchids như thế.
Như là biết những băn khoăn của Titus, Seith giải thích: "Không cần nghi ngờ những điều tôi vừa nói. Chúng được ghi chép trong cuốn Kỳ hoa dị thảo của học sĩ Haberler."
July và Albert cũng đã ra khỏi phòng đứng cạnh hai người một lúc lâu. Nhưng cả hai quá mức nhập tâm vào câu chuyện của nhau mà chẳng để ý đến sự tồn tại hai người.
July lúc này lên tiếng: "Nhưng Thần Rừng xuất hiện cùng với Nhật thực. Nhật thực trước nay vốn được cho là điềm xấu. Biết đâu hắn ta thực sự là một vị Thần tai họa thật thì sao?"
Seith phủ định: "Bản thân Nhật thực không phải điểm xấu. Người ta chỉ gán cho nó cái danh ấy vì không thể lý giải được thôi. Và thứ gì không thể hiểu biết thì thường gây ra sự sợ hãi."
Titus vuốt cằm: "Nói vậy, cậu biết được nguồn gốc của Nhật thực?"
Seith gật đầu.
"Rửa tai lắng nghe."
Đề phòng sợi ác ý đang nghe trộm, Seith không muốn nói.
Nhưng vừa lúc muốn từ chối, sợi ác ý kia lại đột nhiên biến mất, như là nó có thể đọc hiểu nội tâm nhỏ vậy. Seith hơi rùng mình.
"Nó đã rời đi! Cậu có thể nói được rồi." Titus mỉm cười nhìn nhỏ.
"Cái gì rời đi ạ?" July và Albert hai mặt nhìn nhau, chẳng hiểu hai kẻ còn lại đang nói cái gì.
Seith nhìn Titus, như muốn xuyên qua lớp da bên ngoài nhìn thấu nội tâm đối phương. Sao cậu ta có thể chắc chắn sợi ác ý kia đã hoàn toàn biến mất, có thể nó chỉ đang ngụy trang và tiếp túc nghe trộm cuộc hội thoại của bọn họ. Năng lực của nó là gì, nó đến từ đâu, Seith hoàn toàn không hiểu biết. Và như nhỏ vừa nói, những thứ không thể hiểu biết thì thường khiến người ta sợ hãi. Thiếu niên giống như chẳng để bất cứ điều gì vào mắt, hoặc là tất cả mọi thứ đã nằm trong tầm tay cậu ta cả. Khí chất tự tin đó như đang xé nát cái biệt danh chế giễu mà người đời áp cho cậu.
"Là vì Mặt Trăng nằm giữa Trái Đất và Mặt Trời. Ánh sáng từ Mặt trời chiếu đến Trái Đất bị Mặt Trăng che khuất."
Titus kinh ngạc, những điều vừa nghe thành công khơi dậy hứng thú trong cậu. Ánh mắt nhìn Seith sáng quắc như muốn chọc một lỗ trên người nhỏ: "Những điều cậu nói quá là khó tin. Có gì có thể chứng minh chúng không?"
"Là Rồng nói cho tôi biết." Nhỏ nói.
July nín cười. Cậu không dám nói ra miệng. Nhưng rõ là tiểu thư Hầu tước đang bịa chuyện. Chắc là Ngài ấy muốn ghi điểm thông thái trong mắt cậu chủ cũng nên. Thà tiểu thư nói rằng ngài ấy mơ thấy còn hợp lý hơn là dùng một loài sinh vật huyền thoại chống chế cho mình như thế.
Seith không để tâm bản thân có bị chế giễu hay không, hai mắt khóa chặt thân ảnh thiếu niên đối diện, không bỏ qua bất cứ một động tác nhỏ nhất nào của đối phương.
Nhỏ đang đánh cuộc. Xem Titus có biết về sự tồn tại của Rồng hay không?
Thiếu niên chỉ ngáp một cái, duỗi chân, xoay người tìm tư thế nằm thoải mái hơn rồi nói: "Tớ tin cậu."
Nói thì nói thế nhưng ánh mắt nồng đậm vui đùa của cậu ta cho Seith biết cậu ta cũng chẳng tin tưởng bao nhiêu.
Nhưng những điều nhỏ nói cũng không phải là khoác lác. Năm tám tuổi, trong bảy ngày dưỡng thương của Louis ở lĩnh vực của Rồng, nguồn gốc Nhật thực là nó nói cho Seith biết.
Seith rũ mắt: "Đùa thôi. Rồng sao có thể còn tồn tại được."
Không khí đột nhiên chùng xuống.
July thấy không ổn, vội vàng pha trò: "Ha... ha... ha... Buồn cười quá... Ha... há..."
"Anh July này! Chẳng buồn cười tí nào cả!"
Albert dè dặt túm lấy một góc áo của July, lí nhí.
Titus đã nhắm mắt giả chết, chẳng buồn nhìn thuộc cấp mất mặt xấu hổ. Trong đầu hiện lên duy nhất một câu: Đồ bại não!
July cũng tự giác mình làm trò hề. Bèn nhanh chóng đổi chủ đề: "Cậu chủ có dự tính gì tiếp theo không ạ?"
Hôm qua ngủ không được, di chứng vẫn còn lại đến tận trưa hôm nay. Titus lại ngáp liên tục mấy cái. Mắt cũng long lanh hơi nước, trông y chang chú mèo trên mặt Thánh ngọc: "Người mất tích ở đâu thì phải bắt đầu tìm ở đó."
July hơi gãi tai: "Cậu chủ thực sự có mục đích rời nhà ạ? Thuộc hạ cứ tưởng Ngài trốn..."
"Tưởng cái gì mà tưởng." Titus đạp một phát vào chân July nhưng cậu ta cũng đã quá quen thuộc với thói động chân động tay của cậu chủ nhà mình, lanh lẹ núp sau lưng Seith, thò đầu ra ngoài.
Titus giận dữ: "Hừ! Cút đi!"
Như được lệnh đặc xá, July ba chân bốn cẳng chạy đi. Nhưng được nửa đường lại bị Titus gọi lại. Mặt cậu ta méo xệch như ăn phải ớt. Mấy ai hiểu được làm việc với kẻ tính khí thất thường mệt mỏi thế nào đâu!
Titus nói: "Ngày mai chuẩn bị cùng ta vào rừng."
July trừng mắt: "Là khu rừng cấm mà ngài Louis đã đi ấy ạ?"
Titus nhắm mắt không nói, coi như thừa nhận.
July chẳng có chút kỹ năng phòng thân nào. Đến cả ngài Louis cũng thất thủ thì nơi đó cũng chẳng thua kém đầm rồng hang hổ là bao. Cứ thế mà đi thì có khác gì nộp mạng cho người đâu. Nhưng với niềm tự hào Kỵ sĩ Mèo đen, cậu không thể chùn bước. July thở dài, chung quy là vì miếng cơm manh áo cả.
"Không được!"
Với một kẻ đang âu lo cho số phận bản thân như July thì câu nói vừa rồi của Seith chẳng khác nào thần âm.
"Vì sao không được?" Titus hỏi lại, mặt cau có.
"Nơi nguy hiểm như thế. Hai người đi không thích hợp."
"Không có gì không thích hợp cả!"
Seith giơ tay phải lên phía trước, ngón trỏ và ngón cái để song song, cách nhau một khoảng nhỏ, "Cậu biết Louis là ma pháp sư cao cấp đúng chứ? Thực lực của tôi chỉ còn một xíu này nữa thôi là bằng lão ta rồi. Về cơ bản thì tôi có thể đối phó với hầu hết các nguy hiểm đột phát. Tự ngẫm lại xem trong hai người ai có khả năng chiến đấu nếu gặp quỷ giống như tối qua."
July đã cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu liên tục. Trong lòng đã âm thầm niệm từ thiên thần hơn một trăm lần.
Dù mình vô dụng thật nhưng bị người vạch trần trước mặt như thế, Titus cũng đâu dễ chịu được.
"Cậu dựa vào đâu cho rằng tớ sẽ không thể đối phó với những tình huống nguy hiểm?"
"Dựa vào tối qua cậu cong đuôi lên chạy."
Titus ức chế, ngực nghẹn một hơi. Sao mà trong miệng đối phương, cậu cứ hèn hạ thế nào ấy nhỉ?
"Tớ sẽ không cảm động đâu."
"Tôi thật sự muốn bảo vệ cậu an toàn."
Seith nói, nhìn thẳng vào mắt đối phương, chân thành và đáng tin cậy. Đôi mắt xám tro lạnh nhạt, trong vắt tựa nước mùa thu, giống như có gợn sóng hơi nổi lên. Titus nhìn thấy được ảnh ngược của mình, tựa như trong mắt đối phương cả thế giới chỉ có mỗi mình cậu vậy.
Titus lúng túng quay mặt đi, giọng hòa hoãn: "Nhưng cũng đâu thể bỏ mặt ba mẹ con nhà này được. Chúng ta vừa đi thì đám dân làng cũng không để yên đâu."