Tân Tú quay về không thấy sư phụ đâu biết ngay hiển nhiên y không hề chú ý đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm luyện chế linh khí. Dân kỹ thuật ai cũng vậy cả, một khi có linh cảm chỉ biết toàn tâm toàn ý chìm trong công việc thôi. Bởi vậy mấy ngày gần đây Tân Tú cảm thấy hình như mình ít thấy sư phụ hơn bình thường thì phải, đoán có lẽ y đang làm một tác phẩm ghê gớm nào đó.
Tân Tú để đồ ăn vào chỗ cố định trong phòng bếp, bình thường nàng chỉ cần đặt đồ ăn trên chiếc bàn trúc này, sư phụ sẽ tự động hiểu đây là đồ ăn nàng mang về cho y rồi tự biết mà ăn.
Đẩy cửa vào phòng luyện khí sát vách, Tân Tú thấy ánh sáng cam phát ra từ chiếc lò luyện khổng lồ ở giữa. Quả nhiên sư phụ đang chăm chỉ làm việc trong lò luyện, nàng không vao trong quấy rầy y mà quay lên lầu ngâm người, thế là, Tân Tú cứ vậy bỏ lỡ cơ hội gặp “tài khoản phụ” của sư phụ.
Tân Tú vừa về đến phòng bèn bắt đầu ngâm mình, Thân Đồ Úc ở trong lò luyện xong việc mới hơi phân thần, y nhận ra đồ đệ đã về. Như bình thường, nếu con bé về trễ sẽ không quên mang đồ ăn về cho y.
Mặc dù công việc luyện chế đã tạm kết thúc nhưng Thân Đồ Úc vẫn chưa thể rời khỏi lò luyện, nếu không sẽ lãng phí những nguyên liệu này mất. Cũng may thân người của y còn ở đây, nam tử tóc đen cao gầy đặt nguyên liệu mình đang sắp xếp dở dang xuống, y phi thân ra lò luyện, quen cửa quen nẻo vào bếp cầm lấy đĩa chân gà nướng mật và kẹo mạch nha.
Y bưng đĩa trúc vừa đi vừa ăn, mặt lạnh tanh. Vấn đề này xuất hiện lúc Thân Đồ Úc luyện chế ra thân người, rất có thể do tử lôi trước kia giáng trúng nên thân người bị hỏng, lúc y dùng cơ thể con người này cho dù tâm trạng thế nào thì thân người cũng sẽ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng hờ hững bất cần.
Nhưng mà Thân Đồ Úc thấy vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm. Thân thể con người này của y nhiều năm qua chỉ đi tìm kiếm vật liệu luyện khí tại những nơi ít người qua lại, trên cơ bản không hề tiếp xúc với con người, thậm chí còn không cần nói năng thì đương nhiên cũng không phải tỏ vẻ gì thừa thãi cả.
Thân người vừa nếm nếm hương vị, Thân Đồ Úc đang ngồi luyện khí trong lò cũng nếm được, trên mặt y là vẻ mừng vui và khen ngợi như thường ngày. Đồ ăn vẫn còn nóng, từ đó có thể thấy được đồ đệ có tâm thế nào, nhất định là vì để sư phụ được ăn đồ nóng nên mới vội vã trở về.
Đồ nhi của y thật là ngoan, thật là có hiếu!
Thân người cầm đĩa quay về trong lò ăn tiếp, dù sao nguyên thân của Thân Đồ Úc lúc này không tiện lắm, ai ăn cũng thế thôi.
Chẳng qua, nếu để thân người ăn thì không ăn đĩa trúc được, dù sao cũng là nhân loại, thân thể và răng của con người không liệt trúc vào thực phẩm có thể ăn. Thân Đồ Úc cắn một miếng đĩa xong mới nhận ra thân người của mình đang ăn.
Thôi bỏ đi.
Sáng sớm, thân người của Thân Đồ Úc lặng lẽ ra khỏi lầu trúc, đi vào khu rừng xanh thẳm giăng đầy sương, lúc đi cũng cứ lặng lẽ như lúc tới, không hề khiến bất kỳ ai chú ý.
Cùng lúc đó Tân Tú vẫn còn đang trong mộng. Theo thường lệ, nàng cứ nằm ỳ trên giường thêm tầm nửa giờ nữa mới vác quả đầu bù xù xuống lầu rửa mặt.
Gian phòng luyện khí vẫn còn sáng, nàng vừa vuốt vuốt tóc vừa nghĩ, sư phụ thật không hổ là dân tu tiên, hơi tí lại thức đêm. Nhưng dân tu tiên thức đêm thì không coi là thức đêm, người ta gọi đấy là tu luyện.
Sáng sớm ở U Hoàng Sơn vẫn khá hay ho, nhất là cạnh khe núi ồn ã lạ thường, thứ có thể khiến Tân Tú bỏ giấc ngủ tới giữa trưa mà tỉnh dậy sớm như vậy, nguyên nhân hoàn toàn là những vị khách tới khe núi này vào mỗi sáng sớm.
Không đề cập đến mấy đứa ít lông như khỉ lông vàng hay nai con, con vật khiến nàng mê mẩn nhất chính là những nhóc chim tước lông trắng tinh với dáng vẻ thướt tha. Những con chim tước này có tiếng kêu chim chíp non nớt, nó be bé đủ để nàng nắm trong lòng bàn tay, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen tuyền, cái khí chất đáng yêu đấy cứ là đi thẳng vào lòng người.
Cứ sáng sớm mấy chục nhóc chim tước trắng sẽ tới đầu khe núi để chải vuốt lông vũ, mỗi ngày Tân Tú tới đây đúng giờ ắt sẽ thấy chúng. Sớm hơn hay muộn hơn cũng không gặp được, hơn nữa trừ U Hoàng Sơn nàng chưa từng thấy đám chim này ở nơi nào khác.
Một đám chim tước tròn tròn như những cục bông lăn lộn trong vũng nước cạn, chúng phát ra những tiếng chiêm chiếp giòn giã mà non nớt, móng vuốt nhỏ màu vàng nhạt và lông vũ trắng đến phát sáng vung văng khiến đám bọt nước tung tóe khắp nơi.
Tân Tú đã thèm thuồng chúng đến nhỏ nước dãi, nàng còn đi xin một túi gạo về để sớm sớm đến đây cho đám chim nhỏ ăn.
Nể tình nàng cho chúng ăn, đám chim non này mới bằng lòng để Tân Tú sờ, sau khi thân còn chủ động nhảy lên tay nàng mổ mổ, có khi Tân Tú nhìn chín mười con chim tước nhỏ mà không biết nên sờ con nào trước.
Chim tước bé nhỏ như thế không giống với những động vật có lông khác, chúng yếu ớt đến độ cảm tưởng như thoáng dùng sức cũng bóp chết chúng được, nên Tân Tú chỉ lấy ngón tay cọ cọ đầu chúng, mà những bé con đáng yêu này sau khi ăn gạo của Tân Tú còn chủ động vươn đầu lên cọ cọ tay nàng.
Trong thời gian không có mẹ gấu trúc nàng phải kéo dài tính mạng bằng cách sờ đám chim non này. Mà đã sờ nhóm “chiêm chiếp” này rồi, Tân Tú lại hoài niệm về mẹ gấu trúc của mình.
Đã nhiều ngày rồi Tân Tú không thấy mẹ gấu trúc, không biết liệu nó có gặp chuyện ngoài ý muốn gì không mà nàng không tìm thấy mẹ gấu trúc quanh U Hoàng Sơn, trong lúc quen chân bèn mò tới phía sau núi, thấy nhóm sư thúc thân trúc nhìn mình lại tỏ ra điềm nhiên như không mà rụt chân về, sau đó câu được câu không mà trò chuyện với họ.
“Các sư thúc có thấy một con gấu trúc… Ý con là thực thiết linh thú khổng lồ không ạ?”
Sư thúc thân trúc: “Bọn ta đã từng thấy rất nhiều thực thiết linh thú khổng lồ rồi, ý con là con nào?”
Rất nhiều… Má nó chớ hâm mộ quá! Sao mình lại không phải người canh gác sau núi nhỉ?
Tân Tú: “Thân hình nó tối thiểu to gấp ba người con, rất sạch, đen ra đen trắng ra trắng lại béo béo tròn tròn, sờ vừa mềm vừa thơm, là con thực thiết linh thú mà sờ siêu siêu thích ấy ạ.”
Thấy nàng miêu tả ngày càng chi tiết, các sư thúc thân trúc dần dần biến sắc, bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ tình nghi phạm tội.
Tân Tú bỗng im, nhận ra họ đang nghĩ gì bèn giải thích: “Chờ đã, các sư thúc à con thật sự không lẻn vào sau núi mà, con thực thiết linh thú này con thấy trong U Hoàng Sơn, nhất định là thực thiết linh thú sau núi tản bộ nhưng bất cẩn đi nhầm sang chỗ con, cái này sao có thể trách con được chứ.”
Nhóm sư thúc thân trúc bĩu môi, họ chẳng tin Tân Tú. Phía sau núi có cấm chế, thực thiết linh thú căn bản không thể ra vào tùy thích được chứ đừng nói đến việc sang nhầm U Hoàng Sơn, U Hoàng Sơn chỉ có một con thực thiết linh thú là Thân Đồ sư huynh thôi.
Các sư thúc thân trúc: “…” Chờ chút?
Họ nhận ra điều gì bèn liếc nhau. Cho nên bình thường Thân Đồ sư huynh biến thành nguyên hình để chơi với tiểu đồ đệ à?
Sư thúc thân trúc: “Đã hiểu, con nói tiếp đi.”
Tân Tú: “Hồi trước con rất hay thấy nó nhưng dạo gần đây nó không xuất hiện nữa, nên con mới lo liệu có phải nó gặp chuyện gì không, chẳng lẽ nó đang sinh con ạ?”
Tân Tú cảm thấy các sư thúc nhìn mình còn quái dị hơn trước. Nên cái vẻ mặt đấy là sao, nói gì đi chứ các sư thúc?
Các sư thúc thân trúc: “Nó là con cái à?”
Tân Tú: “À, chắc vậy ạ.”
Nàng lại chưa nuôi gấu trúc bao giờ, có nghiên cứu về cách phân biệt gấu trúc đực với cái đâu, nhưng lần trước nàng sờ lông quá trớn, dường như sờ phải chỗ nào đó mà viết ra sẽ bị xen-xọt (censort), nhưng tác dụng cụ thể là để cho bú, nên chắc nó là con cái?
Tân Tú cũng không biết con gấu trúc mình sờ lông là sư phụ – gấu trúc yêu đã thành tinh nên lúc y biến về nguyên hình đương nhiên sẽ không “lộ hàng” giống những con thực thiết linh thú chưa có linh trí khác, nên Tân Tú không thể thấy “hàng” mới bậy bạ nhận nhầm y thành “mẹ gấu trúc.”
Tân Tú ngơ ngác không biết được tin tức gì có ích đành phải lặng lẽ rời đi dưới ánh mắt yếu ớt của các sư thúc.
“Muội nói xem các sư thúc thân trúc rốt cuộc có ý gì vậy chứ?”
“Có lẽ các sư thúc đang hoài nghi đại tỷ lén vào sau núi đấy ạ.” Lão tam nghe nàng nói xong bèn tỏ ra chắc mẩm.
Tân Tú: “Ta oan quá, nếu có thể lén vào sau núi ta đã vào chơi lâu rồi, nhưng mà thực sự là ta không vào đấy lần nào mà.”
Lão nhị ngồi cạnh xúi họ: “Không sao hết, sư phụ đệ nói không bị bắt thì không tính vào số lần bị phạt! Người còn nói ban đêm gió lớn rất là hợp để làm những chuyện như thế, đại tỷ chừng nào tỷ đi nhất định phải gọi đệ đi chung đấy.”
Tân Tú: “So với việc bị oan thì không bằng làm thật cho đúng với nỗi oan đi.” Nàng phải nghĩ cách tới sau núi tìm mẹ gấu trúc xem nó có sao không.
Lão nhị vỗ tay đen đét: “Có lẽ mình nên đi hỏi các tiền bối xem sao, giờ chúng ta đã có thể hội tụ linh khí, hỏi cách dùng mấy thuật pháp nhỏ chắc cũng đủ xài, cho nên…”
Cho nên họ tới động phủ của Đào Tuấn sư huynh, chính là vị sư huynh lần trước mang “người ngoại quốc” về đây, hắn chu du bên ngoài nhiều năm, từng tới nhiều nơi phố xá sầm uất cũng từng tới những chốn lạ kỳ hiểm hóc. Thải Tinh nói năm đó Đào Tuấn sư huynh là người nhiều mưu ma chước quỷ nhất, thường thường âm mưu chuồn vào sau núi thám hiểm, họ tới hỏi hắn chỉ có chuẩn.
Động phủ của Đào Tuấn sư huynh tuy đơn sơ nhưng bên trong đầy các loại đồ vật kỳ quái không biết công dụng, chúng bị chất chồng lên nhau thành một đống.
Mà Đào Tuấn sư huynh sau khi chải chuốt mới rõ mồn một là một chàng thanh nhiên trẻ trung rất tuấn tú, lại có một gương mặt ngoan hiền như không biết làm chuyện xấu, quả nhiên không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được.
Hỏi rõ ý đồ của họ, Đào Tuấn sư huynh cười phá lên: “Các ngươi tìm đúng người rồi đấy, Thục Lăng nhà ta quả nhiên hậu bối cũng thật là tài, không làm mất mặt các sư huynh sư tỷ chúng ta, lại đây lại đây, để sư huynh dạy các ngươi vài thuật pháp nhỏ đơn giản mà lại thực dụng lắm!”
Đúng là thuật pháp rất thực dụng, một loại thuật ẩn thân khiến bản thân hòa làm một với cảnh vật xung quanh, khiến người ngoài không nhìn ra được. Dùng thuật phát này thì không được động đậy, nếu cựa quậy quá mức thuật pháp sẽ mất tác dụng. Nhưng nó có chỗ tốt là chỉ cần bất động thì những người khác sẽ không thể tìm được ngươi.
Còn có thuật liễm tức, thuật pháp này thực dụng ở chỗ có thể kiềm lại hơi thở, để người khác không chú ý đến thuật pháp của mình và có thể đi qua đi lại ngay trước mặt họ, điểm yếu của nó là không được tiếp xúc thân thể quá đà với người khác, nếu không pháp thuật sẽ mất hiệu lực.
“Cái này thực dụng ở chỗ sau này nếu các ngươi phải xuống núi vào thành trì của người phàm, ở nơi ấy rất nhiều nơi muốn vào thành phải chứng minh thân phận hoặc không cho những người hình dáng tướng mạo kỳ lạ vào trong thành, mang đồ kỳ quái theo bên mình cũng khó vào thành lắm, khi đó chỉ cần dùng thuật pháp này thì người bình thường sẽ tự giác bỏ qua các ngươi.”
Còn có thuật dịch chuyển, nhìn thì tưởng là có thể khiến người khác đột ngột biến mất, thực chất chỉ là khiến họ dịch chuyển đến chỗ khác cách đó một tới hai mét. Thuật truyền âm, khiến thanh âm của mình giống như tiếng sấm, giọng vang lại truyền được trong phạm vi rộng, nghe mà tưởng là tiếng từ không trung truyền đến, dùng để dọa người thường.
Đào Tuấn sư huynh: “Hai pháp thuật này dùng chung hiệu quả lắm đấy.”
Tân Tú: Hơi tò mò vị sư huynh này rốt cuộc đã trải qua những gì?
Đào Tuấn sư huynh hớn hở giới thiệu về thuật dịch chuyển: “Thuật dịch chuyển này không chỉ có cái hay như thế đâu, dù sao lúc đi lại dưới nhân gian đôi khi chúng ta rỗng túi, thỉnh thoảng sẽ phải lấy ít tiền sinh hoạt từ chỗ mấy kẻ ác bá giàu có, lúc ấy, thuật dịch chuyển có thể khiến các ngươi thần không biết quỷ không hay mà cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo.”
Tân Tú: Hiểu rồi, sư huynh xuống núi là để hãm hại lừa đảo.
Đào Tuấn sư huynh nói đến đây lại tỏ ra nghiêm nghị: “Nhưng tiền các ngươi lấy khi dùng thuật pháp nhất định phải là tiền tài bất nghĩa, hơn nữa không thể lấy nhiều, nếu không trời sẽ tự có đạo cân bằng của nó, ngươi lấy càng nhiều từ chỗ phàm nhân thì cuối cùng sẽ mất càng nhiều. Nếu như lấy tiền của người lương thiện thì phải đền bù cho họ, đây là đạo nghĩa của kẻ tu sĩ chúng ta, không được ỷ vào tu vi của bản thân mà ức hiếp người phàm.”
“Mặc dù thuật che mắt có thể tạm thời khiến hòn đá biến thành tiền, nhưng cái này cũng phải tùy tình huống, nếu các ngươi chỉ muốn ăn bánh mà lại cầm đá đổi tiền đi mua, bản thân người ta làm ăn nhỏ oan ức lắm, nên vào những lúc này nên lấy tiền từ chỗ đám ác bá thì hơn.”
“Trừ cái đấy ra còn có thuật ảnh thân, chính là thuật giữ cái bóng của các ngươi ở nguyên chỗ cũ, tạm thời phỏng chế một “ngươi” sẽ không nói gì cũng không động đậy, một lát sau sẽ tự động biến mất. Cái này cũng lý thú lắm, đã tu tiên thì phải học! Hơn nữa sử dụng những thuật pháp nhỏ này cũng không mất nhiều linh khí, đơn giản dễ học, các ngươi mới nhập môn không lâu, rất hợp với mấy thứ này.”
Lão nhị vẫn thích hỏi thẳng như cũ: “Sư huynh, những pháp thuật nhỏ này có thể che mắt người thường, nhưng nếu chúng ta vào sau núi thì dùng những thứ đấy có giấu được các sư thúc không ạ?”
Đào Tuấn sư huynh cười ha ha: “Đương nhiên không được rồi, nếu mấy thuật đấy giấu được các sư thúc thì sao họ còn làm người canh gác đến nay được chứ!”
Tân Tú lão nhị lão tam: “…” Không được mà sao huynh còn nói nhiều thế.
“Đừng mơ tưởng xa xôi quá, các bạn nhỏ à.” Đào Tuấn sư huynh lần lượt vỗ vai từng đứa một, “Học thêm vài thứ dù sao cũng tốt hơn việc không biết gì, các ngươi phải biết rằng, thường thì những pháp thuật vặt vãnh này lại có thể cực kỳ hữu ích trong những tình huống mấu chốt mà các ngươi không ngờ tới đấy, đây chính là điều sư huynh tâm đắc nhất sau nhiều năm lưng chừng sống chết ở ngoài kia.”
Lời tác giả:
Tui cũng muốn học mấy pháp thuật này nữa!
Ờm… Nhưng mà nghĩ kỹ lại giờ đâu đâu cũng có camera, học xong cũng chẳng có tác dụng mấy (Mi muốn dùng chúng làm gì hả?)
Lời editor: Xin thề, bên trên 100% là Phù Hoa tự hỏi tự đáp!!