Vì sao nhiệm vụ tổ sư gia đưa ra đổi từ truyền giọng thành viết thư, có lẽ do “tình cờ”.
Lão nhị mở giấy ra đầu tiên, hắn thì thầm: “Ra biển lớn tìm đảo Lưu Đàm, sau khi lên đảo mang món đồ đầu tiên mình thấy về Thục Lăng.”
Thải Tinh sư huynh chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói: “Quá Nhi à đệ xui quá thể, sao lại trúng hình phạt này không biết.”
Vì Tân Tú thỉnh thoảng lại đùa cợt gọi lão nhị là Quá Nhi nên đám đồng môn thân với họ đều gọi lão nhị như thế.
“Lưu Đàm nằm trong biển lớn, biển lớn mênh mang với tu sĩ bình thường quả thực cực khó khăn, hơn nữa cũng khó mà tìm được đảo Lưu Đàm, chưa kể người trên đảo căm hận ngoại tộc vô cùng, nghe nói trên đảo có Đàm tộc am hiểu những thứ thuật pháp tà dị, rất khó đối phó. Ta nhớ có một vị sư huynh đã từng đi ngang qua đảo Lưu Đàm, sư huynh ấy nói với ta hắn chỉ ở đó đúng một ngày đã phải chật vật rời đi, vị sư huynh đó tu luyện đã trên trăm năm mới tới Lưu Đàm, đệ mới nhập môn ba năm lại bị phạt tới cỡ này.”
Thải Tinh sư huynh vừa dứt lời, Tân Tú đã đọc tờ giấy của chính mình: “Tìm tới động phủ của ba vị tiên nhân ở Tiên Tây, Cựu Ô, Hạng Mao để truyền tin, thời hạn… Mười năm?”
Thải Tinh sư huynh vừa giải thích xong nhiệm vụ của lão nhị khó đến mức nào cũng chỉ biết im lặng vỗ vai Tân Tú, thậm chí còn không muốn giải thích thêm, chỉ nói: “Được, còn tưởng của Quắc đã khó lắm rồi, hóa ra khó nhất vẫn là của Tú Nhi.”
Nhiệm vụ này khó ư? Tân Tú nghĩ thầm hình như nhiệm vụ của mình chỉ là đi truyền tin mà thôi, nàng nhớ game online ngày xưa từng chơi nhân vật rời khỏi thôn Tân Thủ ắt phải có nhiệm vụ truyền tin, nhiệm vụ truyền tin của newbie mà thôi, khó đường nào được chứ.
Thái độ của Thải Tinh sư huynh với nàng được biểu lộ bằng một câu: “Tú Nhi à, muội đúng là nghé mới sinh không sợ hổ.”
Tân Tú cảm thấy lời này sao lại quen đến thế, dường như không phải lần đầu nàng bị nói như vậy. Thực ra con người rất kỳ lạ, rất sợ một thứ là vì không hiểu gì về nó, hoàn toàn không sợ một thứ, cũng có thể do chẳng hiểu gì về nó.
Họ đi tìm nhóm đệ đệ muội muội, nếu họ đã có được những tờ giấy này thì những người khác ắt cũng có. Trong chín người chỉ có ba đứa nhỏ nhất vì chưa từng tham dự hoạt động xông vào sau núi lần nào, nên mới không có hình phạt ba năm này, còn thì không đứa nào thoát.
Nhiệm vụ của lão tam là tới Chung Sơn tìm một loài hoa trong tuyết. Trên tờ giấy của nàng ấy còn vẽ thêm hình hoa, Tân Tú nhìn hồi lâu cũng chẳng rõ trên giấy thực tình vẽ cái quỷ gì.
“Đây là hoa ư? Sao cái cây này trông từa tựa bàn tay thế nhỉ?”
“Đây là Tuyết Tinh Hoa, là một loại hoa do tuyết nữ thành tinh biến thành, không thể coi là vật tầm thường được, nói là yêu tinh thì đúng hơn.” Sư huynh béo của lão tam giải thích.
Sư huynh gầy lại có vẻ lo: “Hoa này tìm thì không khó nhưng muốn hái được lại rất khó. Mai Khê sư muội, hay là để các sư huynh đi cùng muội nhé.”
Lão tam vẫn bướng bỉnh tới nghiêm túc như xưa: “Không được đâu sư huynh, nếu hình phạt này là tổ sư gia dành cho muội thì muội phải tự mình hoàn thành, nếu để các sư huynh giúp, há chẳng phải muội ngồi mát ăn bát vàng ư, không công bằng chút nào.”
Hai sư huynh đó thở dài cùng lúc, lải nhải: “Các ngươi còn nhỏ thế mà, thường thường mà nói hình phạt lần đầu chỉ có trồng trúc thôi, sao đến lượt các ngươi lại khác vậy chứ, chẳng biết tổ sư gia nghĩ gì nữa.”
So với ba ca ca tỷ tỷ hơn tuổi, nhiệm vụ của lão tứ tuy không khó lắm nhưng có phần kỳ lạ.
Nhân gian có “Hậu” quốc, là một đất nước nhỏ bé nằm giữa mấy cường quốc, một nơi rất tầm thường, mà nhiệm vụ của lão tứ là tới đó làm thợ thủ công xây tường thành bình thường trong ba năm.
“Sư phụ chỉ dạy đệ làm những cơ quan hay gặp, có dạy đệ xây thành đâu.” Lão tứ cầm lấy giấy của mình mà chỉ biết nghẹn họng thở dài.
Lão nhị còn chêm thêm câu: “Đệ nhìn từ “bình thường” này đi, ý là đệ chỉ có thể ngoan ngoãn xây tường chứ không được dùng pháp thuật biến ra tường thành một phát ăn ngay đấy, ha ha ha!”
Lão tứ nhảy dựng lên tính đánh nhau với hắn, “A a a huynh còn cười ta!”
Mà lão ngũ, vì hắn có thiên phú nhất trong cả đám, bây giờ dường như chủ yếu chỉ tu hành về y đạo, nên nhiệm vụ của hắn cũng liên quan tới y —— hắn phải xuống nhân gian cứu sống một trăm người.
Cứu sống khác với cứu chữa, cứu sống một trăm người có thể nói là rất khó, nhiệm vụ của hắn thậm chí còn không có thời hạn. Tân Tú cảm thấy nhiệm vụ của lão ngũ còn khó hơn mình gấp mấy lần. Nếu đã thế, độ hiểm của những hình phạt này căn bản không tính theo số lần bọn họ xông vào sau núi.
“Tổ sư gia đã bảo thế ắt cũng có ý riêng của người, con cứ yên tâm.” Cảnh Thành Tử sư thúc là sư phụ của lão ngũ lại rất thoải mái, lão nói với đồ đệ mình: “Ngải Thảo, nhân gian khác với Thục Lăng, con người trong đám đông chỉ nghe một thứ âm thanh sẽ rất dễ bị những tiếng kêu phẫn nộ hoặc thống khổ đồng hóa, từ đó mất đi ý muốn thuở ban đầu của mình, con phải luôn nhớ mình là ai, mình muốn làm gì.”
“Vi sư sẽ để mắt tới con, đi đi, con đến từ nhân gian thì cũng nên trở về đó chu du một lần.”
Lão ngủ chừng hơi thấp thỏm, dường như hắn muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn chỉ im lặng, mím môi gật đầu đồng ý.
Về phần lão lục đứng cuối, nhiệm vụ của nàng ấy là tới Cửu Công Học Cung nổi tiếng ở Hổ quốc làm thầy kẻ khác chín năm.
Lão lục lập tức đi tìm sư phụ, bất giác lộ vẻ mặt xin được giúp đỡ. Dù sao nàng ấy còn chưa đầy mười lăm tuổi, bỗng nhiên nghe rằng mình phải đi làm thầy kẻ khác, hơn nữa còn ở Cửu Công Học Cung, nơi nổi tiếng đến đỗi chốn nghèo nàn xưa nàng từng ở cũng vang danh, hoảng hốt cũng là phải.
“Con mới theo học sư phụ có ba năm, vẫn chưa hiểu được điều gì, sao có thể tới đó làm thầy kẻ khác được…” Nàng ấy còn nhớ tiên sinh giỏi nhất trong làng mình ngày ấy cũng chẳng dám vọng tưởng gì đến Cửu Công Học Cung, nên phần mình nàng cũng chỉ biết ngước mắt nhìn lên mà thôi, dù giờ thân phận đã khác nhưng sự kính sợ bẩm sinh vẫn còn. Những điều hạn chế bẩm sinh quả thực rất khó mà bỏ được.
Sư phụ nàng ấy, Bặc Toán Tử sư thúc bèn giơ sách đập nhẹ vào giữa trán lão lục, “Cửu Công Học Cung này xưa tự ta tạo nên, tới nay đã có nhiều tệ nạn. Con là đệ tử chính ta dạy dỗ, thay vi sư vào đó có gì mà không được, con cứ việc xuống đó dạy thôi.”
Trong ba năm này, trừ đám tân đệ tử họ cũng chỉ có mình Bá Loan sư thúc là “người cũ” thích tới xông vào sau núi, dù sao các đệ tử khác cũng lớn cả rồi, đã không thích tham gia hoạt động này từ lâu.
Thấy đủ thứ nhiệm vụ của nhóm sư điệt, tiểu sư thúc Bá Loan hưng phấn mở tờ giấy của mình ra với mong muốn thấy nhiệm vụ nào thú vị chút, kết quả trên đó chỉ viết: “Trồng ba núi trúc tía.”
Tiểu sư thúc Bá Loan: “…”
“Nhiệm vụ của nhóm sư điệt cũ thú vị biết bao nhiêu, chỉ có mình ta phải trồng cây, chán chết, giờ nhiệm vụ của nhóm sư điệt mới càng thêm thú vị, ta vẫn phải trồng cây, có thể thấy sư phụ cố tình không muốn ta vui, ta ứ làm!” Hắn bỗng nhiên nổi nóng vò nát tờ giấy, ném bộp xuống đất.
Tân Tú: … Sư thúc, người là Giả Bảo Ngọc đấy à.
Tiểu sư thúc Bá Loan cáu kỉnh, bị nhóm chim tước đưa tin hằn học mổ cho một trận. Tân Tú nghĩ nếu không phải hình phạt của họ không đổi được, có khi tiểu sư thúc sẽ cướp luôn nhiệm vụ của họ ấy chứ.
Một hồi như thế, thật chẳng ngờ mấy người họ đều phải rời khỏi Thục Lăng.
Tân Tú cầm tờ giấy về U Hoàng Sơn, nhận ra sư phụ đã ra khỏi lò luyện, đang ở trong sân chờ nàng.
“Sư phụ, con nhận được thư của tổ sư gia.” Nàng vẫy vẫy tờ giấy trong tay, “Đơn giản lắm, chỉ cần tới ba chỗ truyền tin thôi, thời hạn cũng rất dài.” Mười năm, có khi nàng không cần mất nhiều thời gian tới thế đâu.
Thân Đồ Úc gật đầu: “Ta đã biết. Cũng may linh khí ta luyện chế cho con đã xong trước khi con xuống núi.”
Y luyện chế ba năm mới thành linh khí cụ có thể nuôi ra “linh” này, nó khác hẳn với những linh khí cụ tầm thường khác, thứ y mất thời gian luyện chế ra cho đồ đệ có thể “lớn lên”. Dù không bằng thân người y dành mấy chục năm mới làm xong, nhưng trong những linh khí y từng luyện chế nó cũng phải đứng nhóm đầu.
Thực ra nếu không phải thời gian không cho phép, Thân Đồ Úc còn định sửa chữa thêm vài chỗ khiến nó hoàn mỹ hơn, tiếc rằng đã sắp không kịp, y đành đưa cho đồ đệ trước để nó có thể theo con bé xuống núi.
Tân Tú sáng mắt, nàng mong mỏi hỏi: “Là gì vậy ạ?” Nàng không biết Thân Đồ Úc mất ba năm mới luyện chế được linh khí này, chỉ cho là y chuẩn bị hành lý xuống núi cho mình, nghĩ thầm sư phụ nàng đúng là tuýp người nói ít làm nhiều, chuẩn bị quà cho nàng mà cũng im hơi lặng tiếng như thế.
Thân Đồ Úc giơ tay ra, chỉ thấy một con thực thiết linh thú to cỡ lòng bàn tay y.
Tân Tú: “Là… Món đồ trang trí ạ?”
Vẻ ngây thơ ngơ ngác của gấu trúc nhìn y như thật, quả thực là bản thu nhỏ của mẹ gấu trúc. Nàng cầm lấy gấu trúc nhỏ từ tay sư phụ, chưa kịp nhìn kỹ đã cảm thấy tay chợt nặng. Gấu trúc bỗng hóa to, ngã ầm một tiếng trước mặt nàng. Gấu trúc cao hơn nàng lửa cái đầu có bộ lông xù xù, tỏa ra hào quang “sờ rất thích”.
Nó như vật sống, đôi mắt đen nhánh ngây thơ tò mò nhìn nàng, còn thử giơ móng vuốt ra ôm nàng xem sao.
Tân Tú chôn mình trong mớ lông cười thành tiếng, “Sư phụ, nó sẽ làm bạn với con ạ?” Đương nhiên nàng rất thích món quà này nhưng vẫn thầm thấy buồn cười, nghĩ sư phụ có khi coi mình như trẻ con thật, lo nàng xuống núi sẽ sợ nên chế tạo bạn chơi cùng cho nàng?
Thân Đồ Úc: “Đây là linh khí cụ ta luyện chế cho con, vi sư thấy con thích thực thiết linh thú bèn luyện chế ra nó, lúc ở ngoài nó có thể bầu bạn với con. Đồng thời tu vi của nó cũng cao hơn con, nếu gặp được nguy hiểm thì nó sẽ bảo vệ con.”
Tân Tú: “Ồ… Tu vi cao hơn con?” Sư phụ tiện tay luyện chế ra linh khí cụ cũng có tu vi sao?
Thân Đồ Úc tiếp tục giải thích cách dùng tác phẩm này của mình, y sờ sờ bụng lông của gấu trúc, móc ra một thanh kiếm trông rất mộc mạc, “Trên người nó có chỗ chứa đồ, là một cái túi bách bảo, con xuống núi cần mang theo món gì, nếu mà không nỡ để lại thì có thể đựng trong chỗ này của nó.”
Gấu trúc… Gấu trúc Doraemon?
Tân Tú thử bới bụng lông ra để nhìn cái túi ẩn kia. Sau khi nàng xem xong gấu trúc còn rất có linh tính mà giơ vuốt lên vuốt phẳng mớ lông xù trên bụng.
Tân Tú: “Sư phụ, nếu con bất cẩn làm mất nó thì tính sao đây?”
Thân Đồ Úc: “Không sao, bình thường nó có thể thu nhỏ lại bầu bạn với con, nó sẽ tự đi theo con, dù nhất thời nó biến mất cũng đừng quýnh, nó sẽ tự tìm tới chỗ con nhanh thôi.” Lúc luyện chế y còn dùng máu và tóc của đồ đệ làm nguyên liệu.
Hóa ra y còn thêm chức năng tự động theo đuôi của thú cưng nữa, giờ thì Tân Tú yên tâm rồi, “Cảm ơn sư phụ!” Có lẽ sư phụ của các đệ đệ muội muội cũng cho họ vài thứ, nhưng món sư phụ tặng nàng nhất định là có tâm và thực dụng nhất.
Thân Đồ Úc: “Còn nữa.”
Còn nữa sao?
Thân Đồ Úc: “Nếu gặp phải nguy hiểm con có thể coi nó như áo giáp.”
Y khoát tay, Tân Tú cảm thấy dường như mình vừa mặc thêm một lớp áo, cúi đầu mới thấy tay mình đã thành tay gấu, nàng thành gấu trúc rồi!
Nên nói coi nó như áo giáp, ý là nói linh khí cụ hình gấu trúc này có thể làm cơ giáp nữa ư? Mặc lên mình lập tức biến thành hợp thể người gấu trúc, sức siêu khỏe đánh nhau vô địch.
Tân Tú: Cảm thấy mình thật là khỏe.Jpg
Khi còn bé các bạn khác muốn làm Sailor Moon, nàng lại khác, nàng muốn làm Ultraman, lóe lên cái là biến thân thành công, bây giờ… Về mặt nào đó cũng coi như đạt được giấc mơ thuở bé chăng. Dù sao Ultraman và người gấu trúc cũng chỉ khác ở chỗ áo da của siêu nhân và lông gấu thật ở bên ngoài thôi.
Sư phụ nàng đúng là bà tiên trong truyện cổ tích, y biến tất cả giấc mộng của nàng thành hiện thực, sư phụ quá tuyệt vời!
“Ba à người tốt quá đi!” Tân Tú nhào tới ôm vị sư phụ quái gở nhà mình.
Sau đó nàng chạy tới sau núi tìm mẹ gấu trúc ôm nó tới trưa. Thân Đồ Úc mới biến về nguyên hình biết đồ đệ phải xuống núi, vừa vui mừng không cần chơi với con bé nữa lại vừa thấy không quen, giơ vuốt gấu lên lay lay đồ đệ, chủ động cho nàng nằm lên bụng mình.
“Biết ta phải đi, còn chịu cho ta nằm lên bụng mình nữa.” Tân Tú úp mặt vào bụng gấu trúc, nói: “Mi xem, dù là người hay gấu cũng giống nhau thôi, sắp mất đi rồi mới biết trân quý.”
Thân Đồ Úc: “…”
Tổ chức một buổi tiệc chia tay náo nhiệt, cáo biệt các bạn đồng môn trên Thục lăng, sáu đứa trẻ từ mười lăm đến hai mươi rời khỏi Thục Lăng mỗi người một ngả, từ đây, leo lên ngọn núi đầu tiên trong cuộc đời dài dằng dặc của chúng*.
(*) Người ta thường ví đời người cũng như những ngọn núi, mà mỗi người đều là người leo núi, ở đây có thể hiểu ngọn núi đầu tiên là gian nan đầu đời.
Lời tác giả:
Ừm… Sư phụ à, tui cũng muốn cái này… (chỉ chỉ).