Thiếu gia kiêu căng tỏ ý không chịu: “Dựa vào đâu chứ, ta…”
Hắn còn chưa nói xong, cậu thiếu niên cụt tay thích lảm nhảm đã giơ tay lên: “Đại tỷ! Đệ mười bốn tuổi, đệ làm nhị ca nhé!”
Tân Tú: “Được, đệ là lão nhị!”
Thiếu gia kiêu căng cũng không dám chấp nhặt linh tinh nữa mà vội nói: “Vậy ta là tam ca!”
Thiếu nữ cao ngạo có lẽ thấy hắn ngứa mắt bèn lạnh lùng hất hàm, “Ta mười ba tuổi, chẳng lẽ ngươi lớn tuổi hơn ta?”
Thiếu gia kiêu căng đờ ra, “Ta… Mười hai.”
Tân Tú: “Được rồi, vậy đệ xếp thứ tư đi.”
Tân Tú lại nhìn nàng thôn cô và nhóc ăn mày, “Trong hai người các ngươi ai lớn tuổi hơn?”
Hai người đồng thời báo tuổi, nhóc ăn mày mới mười một, giọng nhóc ấy rất nhỏ, Tân Tú nghĩ thầm, hóa ra đây là một tiểu cô nương. Nàng thôn cô thì mười tuổi, xếp thứ sáu. Tiếp theo là Ngọc Nữ béo chín tuổi với Kim Đồng béo tám tuổi, và bé trai mới ba tuổi đứng chót.
Tân Tú yên tâm làm lão đại, nghĩ thầm mấy đứa trẻ này cũng dễ lừa thật, ngay cả cậu thiếu gia kiêu căng có vẻ rất khó chơi cũng hành động rất là xin lỗi hình tượng của hắn ta, cư xử y như con trai ngốc nhà địa chủ mà chẳng tạo ra tí khó khăn nào cả, mới nãy nàng còn nghĩ nếu ai dám không phục sẽ đánh cho một trận để khẳng định vị trí lão đại của mình cơ.
Thân là người trưởng thành đã hai mươi sáu tuổi, đối mặt với một đám trẻ con dễ bị lừa, Tân Tú chẳng thấy ngại tẹo nào.
Nàng bắt đầu hướng dẫn mọi người làm việc, “Lão nhị, đệ biết bơi thì thử bơi lên trước hỏi cá lớn dưới kia có chịu dẫn chúng ta đi một đoạn đường hay không đi.”
Dương Quá đại hiệp tuân lệnh đi trước, Tân Tú lại chuyển sang nói với nàng thôn cô, “Lão lục, muội biết chèo thuyền thì dẫn lão tam lão tứ sang bên kia hái mấy cánh hoa, xem xem có thể dùng chúng thay thuyền không nhé.”
Nàng thôn cô ngoan ngoãn vâng một tiếng, đi về phía đóa hoa khổng lồ, thiếu nữ cao ngạo không nói một lời cứ thế theo nàng ấy, tiểu thiếu gia tuy không cam tâm nhưng cũng chỉ đành vừa lủng bủng trong miệng vừa theo kịp hai người kia.
Ngọc Nữ béo chạy đến bên người Tân Tú, ngây thơ hỏi: “Lão đại, muội làm gì đây?”
Tân Tú bóp mặt nàng ấy, bảo nàng ấy và Kim Đồng béo cùng trông tiểu cửu: “Ngoan, ba đứa ở đây chơi nhé.”
Còn nàng dẫn theo nhóc ăn mày đi tới bên mép lá sen, xem xem còn có cách khác để rời khỏi đây không.
Bên lão nhị bỗng vang lên tiếng nước ào ào, con cá lớn nhảy lên khỏi mặt hồ, quẫy cái đuôi đầy nước rồi lại lặn xuống dưới không thấy đâu nữa. Tân Tú liếc bọt nước cực đại trên phiến lá sen, lại quay sang nhìn lão nhị đang nhô đầu lên khỏi mặt nước.
“Đệ với con cá không nhất trí được với nhau, nên đánh nhau rồi hả?”
Lão nhị sụt sịt, có vẻ hơi ấm ức, “Nó không nghe đệ.”
Tân Tú: “Sợ gì, không nghe cũng phải nghe!”
“Thế này, đệ nghe ta nói, chúng ta tìm mấy lá sen nhỏ rồi cắt cái cuống ở dưới nước của nó ra. Lúc nãy ta còn thấy dưới đó có rong đấy, kiếm một cây cột vào người cá, để nó kéo lá sen đi!”
Nhóc ăn mày nói lí nhí: “Làm thế liệu có được thật không ạ? Hình như không hay lắm đâu?”
Nhưng lão nhị đã hưng phấn lên rồi, “Vâng, đệ đi làm ngay đây!”
Tân Tú cũng kéo nhóc ăn mày lặn xuống nước cắt cuống sen và vớt rong giúp lão nhị.
“Mau mau, ở kia có con cá lớn kìa, mình mau bắt lấy nó đi!”
Cá lớn bị rong cuốn lấy quẫy đuôi thật mạnh khiến bọt nước văng ra khắp nơi, nó kéo lá sen, bắt đầu ngọ nguậy lung tung.
Lão nhị nằm nhoài bên lá sen gào thét, không biết chàng ta đang kích động hay sợ nữa. Một tay Tân Tú túm nhóc ăn mày, tay còn lại ôm tiểu cửu, hai chân thì là chỗ ôm của Kim Đồng Ngọc Nữ, nàng cố đứng vững trên phiến lá sen hết sức xóc nảy.
“Không được, tài xế này lái xe ghê quá, lão nhị, chúng ta chuẩn bị nhảy xe thôi!”
Lão nhị: “Đệ thấy tuyệt lắm mà!”
Thôi được rồi, vậy đệ tự ngồi tiếp đi.
Tân Tú nhanh nhẹn dìu già dắt trẻ quay cuồng lăn sang lá sen bên cạnh. Nơi này hoa sen lá sen trùng trùng điệp điệp, vừa mềm vừa thơm, lăn qua lăn lại một hồi cũng không bị đau, tiểu cửu còn cười khanh khách không ngừng, nó vừa ôm cổ Tân Tú vừa kêu lên “Nữa đi mẫu thân! Nữa đi!”
Tân Tú véo mông tiểu cửu: “Mẫu thân cái gì mà mẫu thân, gọi lão đại.”
“Lão nhị không đáng tin gì cả, đệ ấy là người chơi hệ mạo hiểm chắc rồi.” Tân Tú lầm bầm lầu bầu, tuy nàng cũng muốn ngồi xe cá tiếp, nhưng do tự thấy bản thân mình là một người hết sức trách nhiệm, nếu đã làm lão đại thì không thể chỉ lo mua vui cho chính mình mà mặc kệ đàn em được.
Cho nên họ đành ngồi thuyền làm bằng cánh hoa chắc chắn hơn vậy.
Bên kia, nhóm ba người rất đáng tin cậy của nàng thôn cô đã mỗi người coi một cánh sen làm thuyền hì hục chèo qua đây, Tân Tú níu lấy cánh sen lớn, sau đó sắp xếp cho tất cả mọi người lên thuyền, bốn cánh thuyền hoa màu hồng phấn lảo đảo trôi trên mặt nước, cùng xuôi về hướng bờ biển.
Trên đường đi, lão nhị bị con cá lớn đó quẫy đuôi quăng xuống dưới, hắn mới rẽ nước bơi tới bên này hội họp với họ.
Nơi này gió ấm phất phơ, độ ấm vừa phải, ba đứa trẻ nhỏ tuổi nhất gật gà gù, cuối cùng ngủ mất luôn.
Sắc trời dần sẫm lại, chỉ còn một khoảng nữa là tới bờ biển, lão đại Tân Tú lập tức quyết định: “Rời thuyền thôi, mình sẽ tìm cái lá sen để ngủ qua đêm, đã đói bụng rồi, còn phải đi tìm đồ ăn nữa.”
“Nơi này có gì mà ăn?”
“Có hạt sen chứ gì nữa, hạt sen to vậy còn chưa đủ để mọi người ăn à?” Tân Tú chỉ về đài sen cao ngất phía bên cạnh.
Đám người lại leo lên cuống sen như leo cây, họ bò lên trên iuống của đài sen dùng sức rung cái đài đó, vừa đấm vừa đá mới làm gãy được một cái, cả bọn cùng nhau kéo nó tới chỗ lá sen, cố hết sức tách hạt ra khỏi vỏ.
Tuy là hơi vất vả, nhưng hạt sen này ăn không tới nỗi nào, lại rất chắc bụng, mấy người họ ăn mãi cũng không hết nổi hai hạt sen.
Nàng thôn cô giỏi giang đã lấy cánh hoa trải thành giường chiếu, một loạt những chiếc giường cứ thế xếp liền kề nhau. Thấy Tân Tú nhìn mình, nàng thôn cô bóp bóp tay, “Lúc muội còn ở nhà, vì nhiều huynh đệ tỷ muội quá nên mọi người toàn ngủ chen chúc với nhau.” Nàng nhìn mấy người trong nhóm, tỏ ra hơi chần chờ: “Có phải chúng ta nên tách ra ngủ không ạ?”
Tân Tú: “Không cần, cứ thế cũng được mà.”
Nhóc ăn mày ngồi lẻ loi ở một bên, nói lí nhí: “Để ta ra chỗ khác, người ta bẩn lắm.”
Tân Tú đứng dậy, nhấc cổ tiểu cô nương gầy còm lên, “Bẩn thì đi tắm, giờ cũng không lạnh mà, đi thôi, tỷ tắm cho ngươi.”
Nhóc ăn mày lập tức tỏ ra sợ hãi mà giãy giụa: “Không, không cần.”
Tân Tú xách nhóc ta tới bên mép nước, “Sao ngươi lại sợ tắm rửa thế hả, ngươi là mèo hay gì, lúc trước lặn mình dưới nước ngươi cũng có sợ đâu.”
Nhóc ăn mày: “Không, ta nói là tự, tự ta tắm được!”
Tân Tú: “Ha ha, tiểu cô nương dễ xấu hổ quá nhỉ.”
Nhóc ăn mày sắp khóc đến nơi rồi, “Nhưng, nhưng ta không phải tiểu cô nương, ta là nam, nam mà.”
Tân Tú thoáng buông tay, nhóc ta ngã cái ùm vào trong nước, hai tay hắn chống bên cạnh lá sen, chỉ nhô lên cái đầu đen đen rất vô tội.
Vén tóc nhóc ăn mày lên, Tân Tú nhìn đôi mắt tròn tròn rất giống con gái của hắn, và cả đôi chân đôi tay mảnh khảnh, nghĩ thầm, đây là con trai hả?
“Hầy, ngươi có nói cho tỷ biết trước đâu.” Nàng đứng dậy, gào to lên: “Lão nhị, đệ lại đây tắm rửa cho lão ngũ, nhớ kỳ cho kỹ vào nhé!”
“Vâng!”
Sau đó Tân Tú nghe thấy tiếng lão nhị ở bên kia lảm nhảm lầm bầm mãi, cứ chút chút lại nói: “Ồ, bé thế, giống con gái quá ha ha ha ha!” Rồi lại: “Đệ xem con cá này này, nó đang ăn ghét ta kỳ xuống từ người đệ đấy ha ha ha! Đệ ngồi yên đừng có nhúc nhích, để ta vê cục ghét dài ra cho nó ăn!”
Khi hai đứa nhóc bụ bẫm ngủ suốt cả quãng đường đi thuyền dụi mắt tỉnh lại thì trời đã tối rồi, mà nhóm bọn họ vẫn còn chưa cập bến, thuyền cánh hoa dừng bên một phiến lá sen, chúng được ôm ra khỏi thuyền, lúc này mọi người đều đã chen chúc trên chiếc giường làm từ cánh hoa. Lão đại nhận ra chúng đã tỉnh bèn chỉ sang quả cầu còn to hơn đầu chúng, “Tỉnh rồi à, nếu đói thì ăn hạt sen đi.”
Hai đứa trẻ mập mạp chui ra khỏi chiếc chăn cánh hoa, chúng ngạc nhiên nhìn hạt sen khổng lồ, bắt đầu cảm thán lần thứ vô cùng, “Chà chà, to quá!”
Vỏ hạt sen đã bị bóc ra nên chỉ cần úp mặt vào hạt sen là gặm ngay được, hạt sen vừa mềm vừa ngọt, cắn một cái thôi đã được cả miếng to, nước bắn tung tóe lên cả mặt.
Chúng ăn no xong bèn đi rửa mặt, sao trên trời chiếu bóng xuống mặt hồ, đậu ngay trong tầm tay chúng. Ban đêm ở nơi này chẳng hề tối, vì sao rất sáng, ngay cả đóa sen cạnh lá sen cũng được chiếu sáng trưng, khung cảnh trông giống như một giấc mộng không thực.
Đối với mấy đứa trẻ mà nói, đây là trải nghiệm chưa từng có. Hai đứa bé mập mạp lần đầu rời khỏi nhà nằm chen chúc bên người lão đại, cuối cùng cũng tìm được cảm giác an toàn. Tiểu cửu đã ăn no ngủ kỹ lâu rồi, nằm ngủ say sưa thành hình chữ X chả hề nghĩ ngợi gì, cái chân ngắn nhỏ còn gác lên đùi Tân Tú.
Mấy đứa trẻ đã khá lớn lại không ngủ được, nhất là thiếu nữ cao ngạo ít nói, Tân Tú để ý thấy nàng ấy nằm ở chỗ xa nhất trở mình mấy lần cũng chưa ngủ được mới hỏi: “Sao thế lão tam, muội không ngủ được à?”
Thiếu nữ đang định trở mình chợt khựng lại, buồn bã nói: “Ta sẽ không trở mình nữa.”
Chỉ bằng câu ấy thôi, Tân Tú đã nhận ra thiếu nữ nọ rất nhạy cảm, nàng cười: “Ta không chê muội ồn ào đâu, ta cũng không ngủ được.” Đám trẻ con này hôm nay mới rời khỏi nhà, rời khỏi môi trường sống quen thuộc, nhưng nàng đã rời khỏi nhà từ tận nửa tháng trước, thậm chí cả thế giới cũng khác trước kia.
“Để ta đoán xem, có phải muội nhớ nhà không?”
Thiếu nữ căm hận nói: “Ai thèm nhớ cái nhà đấy chứ! Có thể rời khỏi đó, ta mong còn không được!” Nói thế, nhưng giọng nàng ấy đã nhỏ lại, “Nhưng ta không cam tâm, dựa vào đâu họ sinh ta ra rồi lại muốn vứt bỏ ta, nhiều năm qua cái gì ta cũng làm đến độ hoàn mỹ nhất, nhưng họ vẫn không hài lòng, họ không cần ta, là vì ta không tốt ở đâu ư…”
Tân Tú bắt chéo chân, nàng tựa vào một hạt sen khổng lồ nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói: “Họ không cần muội, nhưng thần tiên cần muội còn gì.”
Giọng điệu phẫn nộ của thiếu nữ biến mất, nàng ấy bỗng ngồi bật dậy, tỉnh ngộ ra: “Đúng thế, họ không cần ta, nhưng thần tiên cần ta, chẳng lẽ họ còn lợi hại hơn thần tiên hay sao!”
Cậu thiếu gia tưởng chừng đã ngủ ở bên kia cũng đột nhiên nói thành tiếng, “Đúng thế, không cần ta là do họ ngốc, không phải tại ta không tốt!”
Ước chừng là bị kinh động bởi tiếng nói của họ, một luồng sáng yếu ớt bỗng dạt lại gần. Từ xa nhìn lại còn tưởng người cầm đèn, nhưng khi thứ ấy lại gần mọi người mới nhận ra đấy là một con đom đóm khổng lồ. Thứ này nếu nhỏ còn được coi là đáng yêu là lãng mạn, nhưng khi nó to hơn cả người thì không còn đáng yêu gì nữa.
Vốn thiếu nữ cao ngạo nằm ở chỗ xa nhất, thấy một con côn trùng đen thùi lùi bay tới thì sợ tới mức hét rầm lên, lập tức nhảy dựng lên chạy về phía Tân Tú, túm chặt lấy một bên tay nàng.
Nhưng tiểu thiếu gia còn thảm hại hơn nhiều, bởi vì con côn trùng khổng lồ ấy bay về phía hắn, hắn vừa ngoảnh đầu lại, thấy con côn trùng sáng chóe thì sợ phát khóc, ráng ôm chặt lấy cánh tay của lão nhị nằm gần đấy, nhưng lão nhị chẳng đáng tin nọ còn nóng lòng đòi phi ra bắt con côn trùng: “Lão tứ đừng sợ, chỉ là một con côn trùng thôi mà, để nhị ca bắt nó cho ngươi chơi nhé!”
Tiểu thiếu gia lập tức buông lão nhị ra, hắn chui đầu vào cánh hoa gào thét trong tuyệt vọng: “Ta không cần!”
Tất cả mọi người bật cười thành tiếng.
Giọt sương sớm đọng trên lá sen thành từng hạt từng hạt nước trong veo, Tân Tú gọi mọi người dậy, rạng sáng họ mới chen lại gần nhau bắt đầu ngủ, chân gác lung tung bụng thì phơi ra, cả đám bò dậy xong bèn tụ tập bên cạnh những hạt nước để rửa mặt —— cứ úp thẳng mặt vào hạt nước đó thôi.
Mấy người hi hi ha ha nô đùa một hồi, rồi lại cùng nhau lên thuyền hoa.
Hôm nay có gió nhẹ, nương theo cơn gió này, chẳng mấy chốc họ đã tới bờ biển.
…
Một nam tử mặc áo hoa ngồi bên bồn ngọc thu quạt lại, thản nhiên lắc lư, lắc lư. Thải Tinh ngồi bên mép bồn ngọc cười nói: “Dư Phong sư huynh, huynh đang giúp chúng gian lận đấy nhé, sao lại dùng gió giúp bọn nhỏ đẩy thuyền thế hả?”
Dư Phong lười nhác nhìn ra phía sau Thải Tinh, gương mặt vốn đang mang vẻ thản nhiên chợt cứng lại, hắn cuống quýt đứng lên hành lễ: “Thân Đồ sư bá, sao ngài lại tới đây ạ?”
Ngoài Vân Trung Đình, không biết từ khi nào đã im lìm xuất hiện một bóng người tóc bạc.
Vừa nghe thấy mấy chữ Thân Đồ sư bá, đám người còn đang hóng chuyện bên chậu ngọc lập tức đứng lên, ai nấy đều tỏ ra đứng đắn nghiêm nghị, ngay cả Thải Tinh cũng không cười nữa mà chỉ nghiêm mặt đứng một bên.
Người tên Thân Đồ Úc này là vị đệ tử thứ mười hai của Linh Chiếu tiên nhân, cũng là người đặc biệt nhất trong ba mươi sáu vị đệ tử của người, vì nguyên nhân nào đó, mà các đệ tử trong Thục Lăng Sơn lại hơi sợ y.
Thân Đồ Úc giương mắt liếc đám sư điệt thành thực đứng một bên, cũng không nói gì, y chỉ ném một thứ vào chậu ngọc, sau đó không nói một lời quay đầu chậm rãi rời đi.
Thấy bóng y khuất dần, đám người mới sôi nổi thả lỏng lại, họ cùng ló đầu nhìn vào trong bồn ngọc, “Thân Đồ sư bá ném thứ gì vào trong chậu trời thế? Mau nhìn xem!”
“Ồ, đây là thứ sư bá tự tay luyện chế đúng không, nhóm sư đệ sư muội này quả là may mắn, nhưng sao tự nhiên Thân Đồ sư bá lại làm chuyện như thế chứ?”
Lời tác giả:
Đừng có quýnh, thiên truyện tu tiên này tui sẽ viết hết những người những chuyện Tân Tú sẽ gặp, có phải cứ yêu đương mới là phần quan trọng của truyện đâu, từ lúc bắt đầu đã quan trọng rồi.