Vội tới hang yêu trước tiên là thân người của Thân Đồ Úc. Với vẻ này, trên thân y không hề vương yêu khí, trông mười mươi là nhân loại bình thường, y bỗng nhiên xuất hiện tại hang yêu nên đương nhiên bị yêu quái chú ý tới.
“Tu sĩ nhân loại này điên rồi à, y dám một thân một mình xông vào hang yêu của chúng ta?”
“Sống chán rồi nên đi tìm chết đấy phỏng?”
Hai con xà yêu nhanh nhảu vươn đuôi tới chỗ Thân Đồ Úc định vặn chặt người y, Thân Đồ Úc lại lấy tay làm đao, nhanh chóng chặt đứt đuôi rắn, không mảy may dừng lại mà giẫm lên ngọn cây phi tới thác nước trước vách núi. Ngục giam của hang yêu ở chỗ nào đương nhiên y biết, dù mùi của đồ đệ sau khi tới hang yêu đã bị át trước mùi yêu khí nồng nặc, thì y vẫn cứ tới thẳng chỗ đó mà không hề do dự.
Hồng Giao tự có nguyên thân tới sau của y đối phó, giờ y cần cứu đồ đệ ra trước đã, để xem con bé có an toàn không.
Thấy y chặt đứt đuôi hai con xà yêu mà không nói không rằng, đám tiểu yêu nhát gan đang trốn trong rừng bèn tranh thủ trốn đi mật báo, ở lâu trong hang yêu thành ra chúng hiểu được một điều, khi đám lợi hại đánh nhau thì không được bén mảng lại gần, nếu không ắt phải chịu tai bay vạ gió, chết cũng chẳng biết chết thế nào, oan uổng lắm.
Đám còn ở lại mà chưa đi thì tu vi cũng đã kha khá, tự nhận là có thể đánh một trận với tu sĩ nhân loại, hoặc là vài con tiểu yêu can đảm.
“Tu sĩ phương nào mà dám tới hang yêu của bọn ta giương oai! Ông đây đã nhiều năm rồi không được ăn thịt người, tự tìm đến trước mặt ông thì đừng có trách nay ông nặng tay!” Một con Trư yêu tai to mặt lớn cầm hai thanh đại đao phi tới, bị Thân Đồ Úc đá thẳng vào đầm nước dưới thác nước.
Cú đá này rất khó lường, y đá thẳng Trư yêu phải biến về nguyên hình, hồi lâu chúng yêu mới thấy một con lợn rừng lẩm bẩm mò ra khỏi đầm, rồi nó cứ vậy vọt thẳng vào rừng cây bỏ trốn mất dạng mà không dám quay đầu lại nữa, mà vị tráng sĩ vừa chém rắn đá heo đã “xử đẹp” mấy con yêu quái trước mặt, nhanh nhẹn tới khó tin.
Trong thác nước chính là ngục giam của hang yêu, ba nữ yêu loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn, cả ba cùng nhìn nhau, do dự tính ra ngoài xem tình hình thế nào.
Đúng lúc đó Tân Tú nói: “Bạch Xà, ngươi dẫn tỷ tỷ đi xem là được, nhanh nhanh lên rồi tranh thủ quay về, ván này mình còn chưa đánh xong đâu.”
Hoàng cô cô sắp thắng đến nơi rồi, khó lắm nàng ta mới chờ tới lượt mình thắng nên rất phiền chán với tiếng ồn bên ngoài, bèn nói theo: “Ta ở đây trông cho, hai ngươi đi mau, bảo bọn ngoài kia nhỏ tiếng thôi, làm cái gì mà ồn ào quá thể!”
Bạch Xà và Hồ tỷ tỷ lập tức dặn: “Cái đồ không biết xấu hổ nhà ngươi, đừng có lén xem bài của bọn ta đấy!”
Tân Tú: “Yên tâm yên tâm, ta trông cho, đảm bảo sẽ công bằng.”
Thế hai người mới rời đi. Vừa ra ngoài đã thấy một nam tử với gương mặt âm u bước vào, cả hai cùng hoảng hốt hỏi: “Ngươi là người phương nào?” Nói xong mới thấy một đống yêu quái đã biến về nguyên hình nằm la liệt bên ngoài. Bạch Xà lập tức ném trượng gỗ về phía Thân Đồ Úc, đồng thời đẩy Hồ tỷ tỷ: “Quay về mau, bảo Hoàng cô cô coi nàng ta kỹ vào, y tới để cứu người đấy!”
Ngục giam tại hang yêu của chúng không phải ngục giam bình thường, dù yêu vương có tới cũng không thể phá vỡ cổng ngục nhanh được mà phải có chìa khóa, không thì chỉ còn cách mài cổng ngục cả sáng. Mà lại lúc này cũng đã có yêu quái đi mật báo, họ chỉ cần kéo dài thời gian chờ mấy yêu vương khác đến là tu sĩ vô danh này ắt sẽ gặp xui.
Hồ tỷ tỷ vội chạy vào nhà giam, hô lên: “Hoàng cô cô, đừng đánh mạt chược nữa, mau nhốt nàng ta vào ngục ngay!”
Vốn dĩ họ đánh mạt chược trong ngục, nhưng ngục tù ẩm ướt, trong đấy lại chẳng có gì, ngồi dưới đất rất khó chơi mạt chược, Tân Tú còn bảo vết thương của mình đau quá, nàng tỏ ra đáng thương rồi xin chơi mạt chược trên bàn ngoài nhà giam, ba nữ yêu tự thấy mình có thể trông chừng được Tân Tú bèn đồng ý, lúc này có người tới cứu nàng nên đương nhiên phải nhanh chóng nhốt Tân Tú vào ngục.
“Á ——” Hồ tỷ tỷ mới chạy vào chỗ ngoặt đã thấy hoa cả mắt, có thứ gì đó bay vào mắt nàng ta, đồng thời còn ngửi thấy một mùi cực kỳ gay mũi khiến nàng ta choáng váng hoa mắt, thậm chí còn không tụ nổi linh lực trong người mình. Đây là vũ khí từ túi Hoàng Phong của Hoàng cô cô, nàng ta đột nhiên bị tấn công bèn chửi ầm lên: “Con chồn kia ngươi làm gì vậy hả! Đánh nhầm người rồi, là ta đây!”
Bên tai lại vang lên tiếng cười: “Không tấn công nhầm đâu, Bạch tỷ tỷ, ta đây mà.”
Tay Bạch tỷ tỷ bị trói chặt lại bằng thứ gì đó như sợi tơ, lúc này nàng ta mới ngộ ra nên càng tức mình hơn: “Là con ranh xảo trá nhà ngươi, ngươi làm gì vậy hả!”
Tân Tú trói nàng ta và Hoàng cô cô đã hôn mê chung một chỗ, lại mò được túi bách bảo của mình từ trên người Hồ tỷ tỷ, “Xin lỗi nhé, nhưng phạm nhân nghĩ cách chạy trốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, ha. Ta đi trước đây, sau này có dịp lại tìm các ngươi chơi mạt chược!”
Nàng bỏ hai người họ lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trượng gỗ của Bạch Xà rơi xuống trước mặt Thân Đồ Úc thì lập tức cắm rễ rồi trưởng thành thành một nhánh cây mềm dẻo, nó định chặn Thân Đồ Úc lại, tuy bị y đập gãy nhiều nơi nhưng vẫn cứ sinh trưởng bằng tốc độ đáng kinh ngạc. Thân Đồ Úc thấy thế, bàn tay đang cầm nhánh cây bỗng nổi lửa, đốt cái cây cháy gần rụi.
Thân cây cháy đen lúc này không thể mọc ra được nữa, Thân Đồ Úc chỉ ngưng một lúc đã giơ tay qua đống lửa bóp cổ Bạch Xà, khiến bà ta biến về nguyên hình là một con rắn rồi ném ra ngoài thác nước.
Tân Tú nghe thấy tiếng vang còn tưởng sư phụ đã tới, nàng hưng phấn định đón y, ai dè ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Ô Ngọc thay vì sư phụ.
Câu sư phụ Tân Tú còn chưa ra khỏi miệng đã phải nhanh chóng đổi thành: “Sư… Ô Ngọc?!”
“Sao lại là huynh?” Tân Tú thực sự không ngờ còn gặp lại y, lần cuối hai người từ biệt thì tình cảnh không tốt đẹp gì cho cam, nói thật, nàng còn tưởng cả đời này không còn cơ hội gặp lại chàng nam tử có khi phải đổi tên thành Liễu Hạ Huệ nọ ấy chứ, nên nhìn thấy y nàng mới giật mình đến thế.
Thân Đồ Úc mới rồi còn thấy kẻ nào xông lên đá kẻ đó, gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí, đột nhiên gặp được đồ đệ còn sống và hãy đang nhảy nhót tưng bừng, trong lúc vui mừng còn hơi giật mình vì vô thức nhớ tới tâm trạng hoảng hốt đêm hôm đó, nên y đứng khựng lại nhìn đồ đệ với vẻ hơi chết lặng.
Nhưng rất nhanh y đã thấy cánh tay mềm oặt trước ngực đồ đệ, gấu trúc phẫn nộ tột cùng: “Tay ngươi bị thương?”
Tân Tú lại gần y: “Ha ha đúng thế, bị gãy tay.”
Thực ra cũng không phải là nàng chưa gãy tay bao giờ, ngày bé học đi xe đạp nàng từng ngã gãy cả tay, đi học còn phải bó bột rõ lâu. Lần này dù hơi đau, nhưng nghĩ lạc quan lại thì nàng đã bị bắt vào tận đại bản doanh của quân địch kia đấy, trừ việc gãy tay thì không bị thương ở đâu nữa, thế đã là may lắm rồi.
Thân Đồ Úc: “Bị thương sao còn cười được chứ.”
Tân Tú cười nói: “Thấy huynh ta vui chứ sao.” Lần này thì không phải tại nàng rắc thính dạo mà là vui thật.
Ô Ngọc có thể tới cứu nàng nhanh đến thế chẳng phải có nghĩa là, thực ra y vẫn đang chú ý đến nàng ư, nói tới cùng họ cũng không liên quan gì đến nhau, chẳng qua chỉ đồng hành với nhau một quãng thời gian, đã vậy y cũng không để tâm việc nàng quá đà lần trước, bằng lòng xông vào đây cứu nàng. Người này thực sự là… Khiến nàng chẳng biết phải làm sao.
Tân Tú: “Thôi, có chuyện gì cứ nói sau, mình mau tranh thủ chuồn lẹ thôi.” Nói xong bèn kéo tay Thân Đồ Úc bằng cánh tay còn lành lặn.
Thân Đồ Úc: “…”
Thân Đồ Úc lại bắt đầu bối rối với tình cảm của đồ đệ, hiển nhiên y không thể trút cái cảm giác bực bội giận dữ này lên đồ đệ đang vui vẻ vốn dĩ không biết gì được, cũng may đúng lúc Hồng Giao yêu vương chạy tới. Cơn giận hừng hực của Thân Đồ Úc mới trút hết lên cái tên Hồng Giao thắng ít bại nhiều, từ hồi xưa đã cực kỳ đáng ghét nọ.
Hồng Giao yêu vương còn chưa phân tích ra nam tử mới chạy tới này liệu có phải hình người của Thâm Đồ như Du Nhan đã nói không, lại thấy người này như có thâm thù đại hận gì với hắn, mà vừa thấy hắn đã xông lên đòi đánh.
Hiển nhiên Hồng Giao yêu vương không nhịn được khi bị khiêu khích như thế, cũng mặc y có phải Thâm Đồ không mà đánh với y từ dưới đất lên tận ngọn cây, chẳng mấy mà cả hai đã san bằng hết cây cối đất đá xung quanh. Vừa đánh một chiêu Hồng Giao yêu vương đã biết mình đánh đúng người, bèn cười: “Quả nhiên là…”
Còn chưa dứt lời Thân Đồ Úc đã đấm thẳng vào miệng hắn, khiến Hồng Giao phải nuốt lời vạch trần thân phận y vào bụng.
Thân Đồ Úc lén liếc đồ đệ đứng dưới rồi càng ngày càng đấm miệng Hồng Giao hăng hơn, khiến hắn không nói nổi một lời. Bàn tay mới nãy bị đồ đệ nắm làm y thấy hơi cứng ngắc, bây giờ nện vào mặt Hồng Giao quả là thư thái hơn nhiều.
Hồng Giao yêu vương bị nện như thế thì rất tức tối, đương nhiên hắn đánh lại được thân người của Thân Đồ Úc, nhưng trước khi đánh hắn còn chưa kịp dọa nạt Thân Đồ Úc, bị kìm không cho nói gì đến ngốt cả người, thấy Thân Đồ Úc không có ý định ôn chuyện với mình nên hắn không định nói thêm gì nữa, bắt đầu nghiêm túc đánh với y, tình thế rất nhanh đã lật ngược.
Tân Tú thấy Ô Ngọc bị Hồng Giao đánh tới thổ huyết bèn sầm mặt. Nàng bị thương thì còn cười được, nhưng lại không thể chịu được khi người nàng ưng ý bị thương, Tân Tú hận tới nghiến răng. Nhưng lúc này nàng còn chẳng lo nổi phần mình, đám tiểu yêu bao vây Tân Tú tấn công nàng, lúc này nàng bảo vệ được mình đã khó chứ đừng nói tới việc giúp Ô Ngọc.
Với Ô Ngọc mà nói, y thấy đồ đệ ở dưới bị bắt nạt mới là khó chịu nhất. Chỉ muốn hất Hồng Giao ra xuống dưới giúp đồ đệ, nhưng sao Hồng Giao yêu vương lại chịu bỏ qua cho y, hắn phách lối cười to, một bàn tay biến về vuốt giao long xé toạc lồng ngực Ô Ngọc ra.
Thấy Ô Ngọc ở trên máu tươi đầm đìa thì Tân Tú không thể bình tĩnh thêm nữa, nàng vội la lên: “Ô Ngọc, đừng đánh với hắn nữa! Quay lại đây ngay!” Đã đánh không lại rồi mà còn ngoan cố đánh tiếp thì chỉ có chết thôi, cần gì phải làm vậy.
Vốn Ô Ngọc cũng không muốn đánh với Hồng Giao, vừa rồi cố ý để hắn vồ lấy mình chẳng qua là để thoát ly chiến trường. Y quay lại trước mặt Tân Tú, quét sạch đám tiểu yêu xung quanh.
Tân Tú vội vã giữ lấy Ô Ngọc xem lồng ngực y thế nào, nàng cau mày định kéo y đứng sau lưng mình nhưng cùng lúc ấy, Ô Ngọc cũng hành động giống hệt nàng, đã vậy y còn khỏe hơn Tân Tú nhiều, y kiềm Tân Tú đứng sau lưng mình không được nhúc nhích, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo…” Nguyên thân của vi sư sắp tới rồi.
Tân Tú bất đắc dĩ cầm tay y, “Huynh thật là, đầu óc có vấn đề gì không vậy, hai ta không thân cũng chẳng quen, việc gì phải liều mạng vì ta như thế.”
Thân Đồ Úc: “…” Có thân có quen, nhưng mà không dám nói.
Tâm trạng của y bây giờ phức tạp đến nỗi, cái thân người bị bệnh mặt liệt này thực sự không biểu đạt nổi.
Bầu trời hang yêu bỗng bị bao vây bởi những rạng mây màu, một đám tiểu yêu và cả Hồng Giao yêu vương đang định đuổi đánh Ô Ngọc tiếp tỏ ra ngạc nhiên.
“Thâm Đồ?” Thấy Thân Đồ Úc ngồi trên vai cự vượn, Hồng Giao lại quay về nhìn nam tử bên dưới bị hắn đánh trọng thương.
Sao lại có tới hai Thâm Đồ? Chẳng phải tên Du Nhan kia nói không biết vì lí do gì mà Thâm Đồ lại biến thành người nên tu vi giảm nhiều, là cơ hội tột cho hắn xử lý y ư?
Hẳn là tên Du Nhan lừa hắn, nam tử quả thực yếu hơn hắn một chút kia căn bản không phải Thâm Đồ? Nhưng kiểu đánh nhau của y rất giống Thâm Đồ, hắn và Thâm Đồ đã đánh nhau rất nhiều lần rồi, sao có thể lầm được.
Hồng Giao nghi ngờ không thôi, mắt cứ đảo qua đảo lại liên tục
Nguyên thân của Thân Đồ Úc khí thế hơn người, nhất là y còn dẫn theo yêu tộc lúc trước rời đi cùng mình, dường như là định kéo bè kéo cánh đánh nhau, thành ra chúng yêu đều hơi bồn chồn. Trong cái đám đại yêu tiểu yêu đương hoảng như cha mẹ chết thì gương mặt mừng rỡ của Tân Tú cực kỳ nổi bật.
Nàng hô lên: “Sư phụ! Suýt thì đồ nhi bị người ta đánh chết!”
Thân Đồ Úc dùng thân người thấy đồ đệ gãy tay đã giận một lần, lúc này dùng nguyên hình nhìn tay đồ đệ lại giận lần nữa. Hắn bước xuống từ vai cự vượn, đi tới trước mặt Hồng Giao yêu vương, “Bắt đồ nhi của ta, ngươi chuẩn bị đánh với ta đến chết mới thôi đấy ư?”
Hồng Giao yêu vương ngó trái ngó phải thấy vẻ ngoài của y không có gì khác lạ thì không khỏi cứng mặt, lòng thầm mắng Du Nhan dám lừa hắn, đúng là chán sống. Ma lại, Hồng Giao biết Thâm Đồ điên lên sẽ đáng sợ tới mức nào nên cũng không lo được gì nữa, chỉ thét lên một tiếng dài: “Báo Bạo, y đã tới rồi mà ngươi vẫn còn chưa tới, định nhặt xác cho ông đây à!”
Lời tác giả:
Tú: Huynh ấy tình sâu nghĩa nặng với ta, ta thích.
Ô Ngọc: … Là sư phụ mà.