“Con la của ngươi đâu?”
“La biến thành trâu rồi, đi nửa đường thì mất trâu.”
Ngay trong trận hỗn chiến của Quỷ Sư Hạng Mao và yêu quái hang yêu, do Ngưu đạo sĩ không bị Du Nhan bắt đi nên bị bỏ lại. Tân Tú đeo một chiếc vòng linh khí cho lão, nếu vòng chưa tự động quay về chỗ nàng thì tức là trâu vẫn chưa sao, có khi lão còn chạy trốn mất rồi, Ngưu đạo sĩ rõ mưu ma chước quỷ, bản lĩnh chạy trốn cũng cực sao siêu.
Đã như thế, sau này gặp lại kéo lão về làm trâu làm ngựa vẫn chưa muộn. Bây giờ người trước mặt nàng quan trọng hơn.
Hiện tại Ô Ngọc đang bị thương, hiếm hoi mới thấy y tỏ ra yếu ớt như vậy, quả thực trông đáng yêu hệt như mỏm đá cứng bỗng nở một đóa hoa.
Chẳng biết Tân Tú mò được cái lý lẽ “Bị thương thì nên chăm chỉ phơi nắng, nghỉ ngơi ở chỗ thoáng gió ấm áp” ở đâu ra, bèn dự định tìm chỗ khác cho Ô Ngọc dưỡng thương. Để tránh độc giao long trong người phát tác nên lúc này Ô Ngọc không thể sử dụng linh khí. Tân Tú đề nghị cõng y tới đó lại bị y từ chối.
Thân Đồ Úc: Để đồ đệ đang gãy tay cõng y còn ra thể thống gì nữa.
Tân Tú: “Không có la, huynh lại không chịu cho ta cõng, vậy ta đành lâm thời tìm thú cưỡi giúp huynh vậy.”
Nàng dẫn một con lợn rừng ra khỏi rừng.
Thấy Ô Ngọc không hề nhúc nhích, Tân Tú vỗ lưng mình, nói thẳng: “Hoặc là để ta cõng, hoặc là ngồi lên lưng nó.”
Thân Đồ Úc ngồi trên lưng lợn rừng, bị Tân Tú dẫn băng qua rừng. Trong tiếng ụt à ụt ịt của lợn, Thân Đồ Úc nghe thấy đồ đệ đang nghêu ngao hát một điệu hát dân gian, y chưa nghe bài đó bao giờ, nhưng nghe rất hớn hở rất buồn cười.
Tân Tú chủ động nói chuyện với y: “Huynh biết bài này tên là gì không?”
Thân Đồ Úc: “Tên là gì?”
Tân Tú: “Tên là《 Trư Bát Giới cõng vợ 》, kể chuyện một con heo yêu cõng vợ trên lưng.”
Thân Đồ Úc từ từ cúi đầu nhìn con lợn rừng chòng chọc, dưới ánh mắt y con lợn rừng run lẩy bẩy, lớp mỡ trên thân rúm ró hết cả.
Cũng may chỗ đó cách đây không xa, ngay bên sơn cốc nơi mây mù bao phủ, con lợn rừng bình thường may mà không bị hai thầy trò này dọa phát khiếp. Linh khí trên sơn cốc ấy khá dày đặc, ánh dương xán lạn cả ngày, gần đó lại có suối có núi có hoa, phong cảnh tuyệt hảo, là chốn phong thủy trù phú hiếm có, Tân Tú cũng coi như mất công mới tìm được chỗ cho Ô Ngọc dưỡng thương.
Tân Tú: “Ta cảm thấy nơi này hẳn nên có căn nhà để ở.”
Nếu đồ đệ đã cảm thấy thế thì tất phải có chỗ ở. Thân Đồ Úc đang tính dùng pháp thuật đã bị đồ đệ cản lại, nàng nói: “Bây giờ huynh không nên dùng pháp thuật, mấy chuyện như thế để cho ta đi.”
Thân Đồ Úc: “Nhưng tay ngươi cũng chưa khỏi.”
Người khác bị thương thì nàng nhớ, đến phiên mình đã quên ngay.
Tân Tú bẫy y: “Thôi đành vậy, mình chỉ có thể cùng nhau ra tay xây nhà thôi.”
Khi hai người cùng ngồi xử lý ván gỗ, thương lượng xem nên làm nhà như thế nào, làm nhà mấy gian, có cần làm nhà bếp không, trong giây phút bất chợt Thân Đồ Úc mới nghiệm ra hình như có gì sai sai. Mất một hồi lâu y mới nhận ra cái cảnh này cứ như một đôi thần tiên quyến lữ chuẩn bị ẩn cư, nên hiện đang thương lượng phải xây tổ ấm tình yêu thế nào?
Nghĩ đến đây, Thân Đồ Úc đang ôm tấm ván gỗ chợt khựng lại, buông thì không được mà cầm cũng chẳng xong.
Đồ đệ ngồi trên xà nhà vừa dựng xong, nàng giơ tay với y: “Đưa tấm ván gỗ cho ta đi, ta cảm thấy tấm ván này nên được đóng đinh tại đây.”
Thân Đồ Úc nhìn gương mặt hớn hở của đồ đệ bèn đưa ván gỗ cho nàng, y lại nghe thấy Tân Tú ngồi trên nói: “Kỹ thuật xây nhà của ta cũng không tệ lắm nhỉ, trước kia sư phụ từng dạy ta sửa tường với thang lầu, còn mấy thứ như xà nhà này là chính ta nghĩ ra, huynh có thắc mắc tại sao ta lại biết làm những thứ này không?”
Thân Đồ Úc đương nhiên không thắc mắc chút nào, bởi y là người biết rõ nhất. Lầu trúc của họ xưa kia bị thực thiết linh thú con gặm biết bao nhiêu lỗ, nên y phải dẫn đồ đệ đi sửa nhà. Lúc ấy y thấy tiểu đồ đệ phấn khởi học làm thủ công như thế, nào ngờ tới ngày hôm nay.
Tân Tú thấy y không nói lời nào cũng không quá để ý, nàng vẫn tiếp tục xây nhà. Việc xây nhà với người tu tiên mà nói cũng chỉ như chơi xếp gỗ, khá thú vị.
“Ta làm ban công cho huynh nhé, rồi mắc cái xích đu ngồi đó phơi nắng.”
Nói thì nói thế nhưng nàng không biết làm ban công, đứng ở đó lung la lung lay, nhảy nhảy là sập tan tành, cuối cùng lại đứng trong đống đổ nát gãi cằm, Thân Đồ Úc đành phải dạy nàng, cuối cùng quả thực căn nhà này là do hai bọn họ hợp sức hoàn thành, nơi nơi đều có vết tích khác biệt trong phong cách giữa họ.
Tân Tú rất chú trọng tiểu tiết, nàng thích hưởng thụ và ưa phong nhã, nên hoa ngoài sân không thể thiếu được, thậm chí nàng còn định cuốc đất trồng rau cạnh nhà để ăn.
Thân Đồ Úc không khỏi hoài nghi, có khi nào mình đã từng dùng thân phận Ô Ngọc đồng ý cùng quy ẩn với đồ đệ không?
Tân Tú bận rộn cả ngày trong vườn, nàng rắc hạt giống như tiên nữ rải hoa, sau đó kệ sất mà về bảo y rằng: “Haiz, làm ruộng mệt thật đấy, thôi kệ, để chúng tự mọc đi.”
Thân Đồ Úc lại nghĩ, ngày đó khi còn tại U Hoàng Sơn thực ra đồ đệ cũng từng thử làm ruộng, tính trồng trọt gì đấy để ăn, nhưng rồi vẫn cứ nghịch hai ngày rồi thôi, y thấy vậy bèn sai nhóm khỉ lông vàng thỉnh thoảng tới đó chăm sóc, cho nên vườn rau khá tươi tốt.
Đồ đệ không biết chuyện này, mỗi lần thấy có rau ngoài ruộng lại hái một bó về nấu ăn, tiện thể còn khoe khoang với y, đắc ý nói: “Sư phụ người thấy con trồng rau giỏi không, đấy chính là huyết mạch Viêm Đế* còn lưu truyền, là thiên phú làm ruộng, chỉ cần tiện tay vung hạt giống thì dù mặc kệ vẫn có rau để thu hoạch.”
(*) Người TQ nhận là con cháu của Viêm Đế, Viêm Đế là một người con của Thần Nông.
Con bé thường rất thông minh, rồi thỉnh thoảng lại ngây thơ ngốc nghếch đến đáng yêu.
“Nghĩ gì thế, trong mắt huynh lấp lánh nụ cười kìa.” Đột nhiên Tân Tú cất tiếng hỏi.
Thân Đồ Úc hoàn hồn, nụ cười trong mắt biến mất.
“Có phải huynh đã từng thích ai không?” Tân Tú truy hỏi.
Thân Đồ Úc lắc đầu: “Chưa từng.”
Tân Tú: “Rõ ràng nãy mắt huynh lấp la lấp lánh, chắc chắn là nghĩ đến người huynh rất thích.”
Thân Đồ Úc: “Nói bậy.” Rõ ràng là nghĩ tới nhóc đồ nhi con chứ ai, cứ khiến vi sư phải phiền não khó xử.
Tân Tú lại hỏi lúc trước y có chuyện quan trọng gì cần làm, Thân Đồ Úc không thể nói rằng mình bịa chuyện được, bèn căng da (đầu) gấu mà bịa cho trót: “Ta muốn tìm một loại linh vật tên là Vạn Tuế Quang.”
Quả thật y muốn tìm thứ linh vật này, nhưng vẫn chưa cần gấp.
Giờ y đang xem xét rốt cuộc phải làm sao mới có thể thoát khỏi đồ đệ, hiện tại y mới thấy đồ đệ quá thông minh thật đáng đau đầu, kể cả tránh mặt đồ đệ cũng phải tốn sức nghĩ kế. Thực ra nếu y nhẫn tâm, muốn để đồ đệ hết hi vọng với Ô Ngọc không thiếu gì cách, nhưng mấu chốt là y không thể nhẫn tâm với đồ đệ nổi.
Y chỉ mong đồ đệ có thể nghĩ kỹ, con đường tu tiên rất dài, chớ chỉ vì một tên nam tử mà sinh tâm ma, mà chấp nhất quá nhiều.
Tân Tú trầm tư một lát, “Còn tưởng khi ấy huynh tiện mồm bịa chuyện lừa ta, hóa ra là có việc thật. Nhưng bây giờ huynh bị thương, chẳng phải là lỡ dở chuyện ư? Không bằng huynh cho ta biết Vạn Tuế Quang trông như thế nào để ta tìm thay huynh nhé?”
“Không cần.” Thân Đồ Úc còn muốn mượn lý do này để chờ đến khi linh lực khôi phục phân nửa sẽ đi ngay. Hơn nữa, Vạn Tuế Quang khó tìm và khó lấy, Ô Ngọc dựa vào đâu mà để đồ đệ của y phải mạo hiểm.
Thân Đồ Úc: “Vết thương của ta sẽ đỡ nhanh thôi, không đáng lo đâu.”
Nhưng kiểu người thích gì làm nấy như Tân Tú sao có thể ngoan ngoãn nghe lời người khác được. Mặt trước vừa đồng ý không đi tìm Vạn Tuế Quang với Ô Ngọc, mặt sau đã đổ cuốn chiếu trong bình ra ép hỏi chuyện về Vạn Tuế Quang.
Thế mà nàng lại hỏi được thật. Cuốn chiếu yêu bị nàng hành sống không bằng chết, giờ hắn chỉ mong được chết quách cho rồi, hỏi gì nói nấy.
“Vạn Tuế Quang là một loại thạch dịch, trở thành linh vật bởi ngọc thạch nào đó từng hấp thu tinh hoa nhật nguyệt rồi hòa làm một, trước kia khi tìm tiên thảo ta từng may mắn gặp được một lần.”
Tân Tú hỏi đi hỏi lại vô số lần rất tường tận về việc khung cảnh xung quanh như thế nào, hỏi đến từng chi tiết nhỏ. Thậm chí nửa đêm cũng lôi hắn ra hỏi một lần, cuốn chiếu yêu quả thực đau đến mức không muốn sống nữa: “Ta biết gì đã khai hết rồi, ngươi còn muốn sao?”
Tân Tú: “À, hỏi đi hỏi lại nhiều lần chỉ là một cách để kiểm tra xem ngươi có nói dối không thôi, lỡ ngươi lừa ta thì sao.”
Du Nhan: “…” Thậm chỉ đổ mồ hôi lạnh, may mà mình không nhất thời nghĩ quẩn cố ý lừa nàng, nếu không sợ nàng đã biết tỏng cả rồi.
Tân Tú: “Có chuyện này ta hơi tò mò, ngươi nói ngươi đi tìm tiên thảo, chẳng lẽ là để hồi sinh A Đường kia của ngươi?”
Du Nhan: “… Không, tìm được tiên thảo rồi tự ta ăn.”
Tân Tú: “Nói cách khác ngươi giết nàng ta xong lại hối hận, muốn tìm tiên thảo hồi sinh nàng ta, thế nhưng tìm được rồi vẫn thấy hận nên dứt khoát ăn luôn đúng không, ngươi đúng là lằng nhằng thật đấy.”
Trên thế gian này, lời thật lòng luôn giết người tru tâm*. Du Nhan không phản bác nổi, lần đầu tiên trong đời chủ động bò vào trong bình.
(*) Giết người không bằng vạch trần tư tưởng, mưu đồ của kẻ đó.
Thân Đồ Úc ở căn phòng nho nhỏ đơn sơ này mười mấy ngày, vết thương gần như đã khỏi hẳn. Bây giờ y cũng không còn mải mốt muốn tránh đồ đệ như lúc đầu nữa, chỉ bởi lần này đồ đệ quả thực không nói thêm mấy lời trăng hoa, thậm chí con bé rất giống với lúc ở U Hoàng Sơn, trên cơ bản không quấy rầy y, sáng sớm ra ngoài chơi ban đêm mới về. Thân Đồ Úc đã quá quen với chu kỳ sinh hoạt của nàng, bất tri bất giác thương thế cũng đỡ hẳn.
Y hơi do dự, không biết mình có nên nhân lúc đồ đệ không ở nhà còn chuồn không. Nhưng ngay trước một ngày y định đi, Thân Đồ Úc nhìn thấy một chiếc bình nhỏ trên ghế ngoài ban công, trên chiếc bình dán một tờ giấy.
—— “Tặng huynh quà chia tay, cảm ơn huynh đã cứu ta, chúc huynh thuận buồm xuôi gió.”
Trong bình là Vạn Tuế Quang.
Con bé đồ đệ bất hiếu, cứ thế âm thầm làm theo ý mình. Mới ngần ấy tu vi, lại nhập môn hạ y chưa lâu cũng dám một mình đi tìm Vạn Tuế Quang, thật to gan.
Thân Đồ Úc phất tay, bình Vạn Tuế Quang ấy bị y cất đi. Y nhìn xung quanh không hề thấy tung tích đồ đệ, thầm suy tư một lát rồi rời khỏi nơi này.
Y vừa đi, căn phòng nhỏ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, ánh nắng thảm đạm rút quân, quầng nắng chiều tà phủ lên căn phòng đơn sơ một lớp vàng nhàn nhạt.
Lúc này, cuối cùng Tân Tú mới cầm gậy chậm rãi về nhà, trước tiên nàng thoáng cảm nhận linh khí trong phòng, quả thực Ô Ngọc đã đi rồi. Nàng gõ gõ cây gậy trúc, gõ gõ cửa, bậc thang, cả đường cứ gõ gõ đập đập rồi mò ra ban công, Tân Tú ngồi bắt chéo chân trên ghế xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng gõ gõ đập đập không phải vì chán, trên đời này còn một kiểu người phải dùng tới gậy dò đường, ấy là người mù.
Phải, giờ mắt nàng tạm thời không nhìn thấy gì.
Khi đi lấy Vạn Tuế Quang, nàng tránh được đám cỏ độc, trùng độc Du Nhan nói, lại nghĩ cách dụ dơi mặt quỷ trên sơn động ra ngoài, tốn nhiều công sức tính toán như vậy, vốn tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, ai dè Vạn Tuế Quang còn tự biết chạy trốn, vì tóm được nó mà nàng bị mấy giọt Vạn Tuế Quang bắn vào mắt.
Ban đầu Tân Tú không có cảm giác gì, đợi đến lúc nàng mang bình Vạn Tuế Quang về, xung quanh mới chợt biến thành màu đen, dần dần nàng không thấy rõ thứ gì nữa.
Tân Tú không hoảng, mà ngay lập tức xem xét suy nghĩ rằng, nên thuận thế giữ Ô Ngọc lại chăm sóc mình còn bồi đắp tình cảm, hay giả vờ như không có chuyện gì đuổi Ô Ngọc đi. Ngẫm thật lâu, cuối cùng nàng quyết định tổng hợp cả hai cách này làm một.
Có đôi khi mặt không dày là không yêu đương được. Tân Tú luôn thừa hành một điều, muốn gì thì phải dùng tới tất cả mưu mẹo để đạt được điều đó.
Nên nàng viết thư cáo biệt người ta, sau đó tự vào ngọn núi gần đó ngủ một giấc.
Nàng nghĩ thầm, nam tử Ô Ngọc này vẫn luôn chẳng nỡ nhẫn tâm với nàng, đọc được tờ giấy kia huynh ấy chắc chắn sẽ không cứ thế mà đi, hẳn sẽ lặng lẽ ở lại xem xem liệu nàng có bình an không, lúc này thấy mắt nàng xảy ra vấn đề thì chắc chắn sẽ chủ động chăm sóc nàng. Thế rồi bồi dưỡng tình cảm thôi, quá được.
Nằm trên xích đu một lát, Tân Tú vừa gõ gõ tay vịn vừa nghĩ: Ô Ngọc ơi Ô Ngọc, rốt cuộc huynh có ở lại như ta mong muốn không? Huynh có trúng kế của ta không?
Nàng giơ tay lên quơ quơ trước mặt, thì thào: “Đúng là không thấy gì thật, hay lắm, chết đói mất thôi.”