• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Tuấn Triết bị hai bảo vệ lôi ra ngoài trước ánh nhìn khinh miệt của Ngôn Bắc Hải. Gương mặt tiểu nhân đó quả thực đáng đánh, anh nghiến răng hô lên.

"Buông tôi ra, các người mau buông tôi ra!"

Nhưng nói gì thì bảo vệ cũng không buông tay nhất quyết lôi Trình Tuấn Triết đi. Lúc đến gần thang máy bỗng một người đàn ông trung niên đi ngang qua trông thấy cảnh này liền lên tiếng cản họ lại.

"Chờ đã, buông cậu ta ra đi."

Bảo vệ ngẩng đầu thấy là Phó giám đốc thì chần chừ.

"Phó tổng cái này...tổng giám đốc nói phải mang anh ta ra khỏi tòa nhà..."

Phó giám đốc phất tay nói.

"Các anh cứ yên tâm đi tôi sẽ đưa anh ta ra, không để các anh bị tổng giám đốc mắng đâu."

Hai bảo vệ nhìn nhau sau đó buông Trình Tuấn Triết ra, anh bực mình kéo lại quần áo xộc xệch nhìn lão nam nhân trước mặt. Ông ta thân hình to béo, nhìn gương mặt cũng không phải hiền từ gì nhưng lại là bạn tốt của Đào lão gia.



Trước đây khi gia đình chưa phá sản Trình Tuấn Triết cũng từng gặp ông ta mấy lần, hình như tên gọi là Trương Quốc Trụ. Có điều anh thắc mắc vì lý do gì mà Trương Quốc Trụ lại muốn giúp đỡ anh.

Trương Quốc Trụ nhìn xung quanh sau đó dẫn Trình Tuấn Triết đi vào cầu thang thoát hiểm, ông nói.

"Ở đây kín đáo dễ nói chuyện hơn."

Dứt lời ông nhìn Trình Tuấn Triết mỉm cười.

"Đã lâu không gặp cháu, trông cháu già dặn hơn nhiều quá."

Trình Tuấn Triết cũng chào hỏi lại ông, sau đó tò mò ý định của Trương Quốc Trụ.

"Bác Trương, bác dẫn cháu ra đây là muốn nói gì?"

Trương Quốc Trụ thở dài một hơi đáp lời.

"Ta biết cháu nghi ngờ cái chết của Thi Hàm, ngay cả ta cũng nghi ngờ chuyện đó, nhưng hiện tại không có bằng chứng thì không thể làm gì Ngôn Bắc Hải."

"Ta chỉ muốn khuyên cháu là hãy kiềm chế, chớ manh động khẻo rút dây động rừng. Nếu cháu thật sự muốn trả thù cho Thi Hàm trước hết phải trở nên cường đại đã."

Trương Quốc Trụ đã già, vợ chồng nhà ông cũng không có con cái vì thế luôn coi Đào Thi Hàm như con mà yêu thương. Cái chết của cô quả thực quá nhiều nghi vấn ngay cả ông cũng thấy lạ thường.

Có điều ông bây giờ đang bị Ngôn Bắc Hải nhắm tới, bản thân ông còn chưa lo xong cho mình thì sao trả thù cho Đào gia.



"Ta thương con bé nhưng cũng lực bất tòng tâm, điểm yếu của ta bị Ngôn Bắc Hải nắm trong tay nên không thể làm gì được hắn. Nhưng cháu thì có thể, nếu cần ta giúp thì cứ nói với ta một tiếng."

Nói rồi ông nhìn đồng hồ trên tay sau đó vỗ vai Trình Tuấn Triết.

"Ta còn có việc nên đi trước, cháu cứ suy nghĩ đi nhé."

Trương Quốc Trụ nói những lời đấy quả thực đúng đắn. Nếu Trình Tuấn Triết vẫn là thiếu gia nhà giàu như trước đây có lẽ đã bảo vệ được Đào Thi Hàm. Chỉ là bây giờ anh chẳng có gì trong tay, chống lại Ngôn Bắc Hải không khác gì lấy trứng chọi đá.

Trình Tuấn Triết siết chặt nắm đấm tự nhủ.

"Chờ đấy Ngôn Bắc Hải, sự thật rồi cũng sẽ được phơi bày trước công lý."

Ngôn Bắc Hải vì chuyện Trình Tuấn Triết làm náo loạn mà mệt mỏi không thôi, ai ngờ về đến nhà cũng không yên. Bởi vì chính tay sát hại Đào Thi Hàm nên Vương Mỹ Lâm luôn nằm mơ bản thân bị con dâu đến đòi mạng.

Bà ta ban đầu chỉ cho là mình thần hồn nát thần tính, ai ngờ nỗi ám ảnh quá sâu khiến bà ta mất ngủ, cả ngày bực dọc đòi con trai phải làm lễ tế để trừ ma cho mình.

"Chắc chắn là do con nhỏ Đào Thi Hàm kia chết không nhắm mắt nên mới về ám mẹ, con trai à mau chóng mời thầy về cúng đi."

Ngôn Bắc Hải nghĩ mẹ mình mê tín quá nhưng mà hắn vẫn chiều mẹ mà mời đến một ông đạo sĩ trừ tà. Vương Mỹ Lâm theo lời đạo sĩ mà khấn vái, Ngôn Bắc Hải cùng cha mình đứng bên cạnh nhìn đạo sĩ múa may vài cái sau đó quay sang bọn họ nói.

"Ác linh đã bị đuổi đi, nhưng muốn diệt trừ nó hoàn toàn thì phải cần cúng thêm lễ."

Vương Mỹ Lâm đương nhiên đồng ý.

"Vâng vâng, cần bao nhiêu tiền ngài cứ nói, nhà chúng tôi không thiếu gì tiền. Chỉ cần để con ma đó đừng đeo bám tôi nữa là được."

Để chiều lòng mẹ Ngôn Bắc Hải bỏ ra rất nhiều tiền cho lễ cúng bái, tiễn được đạo sĩ đi thì Vương Mỹ Lâm cũng thở phào một hơi.

"Mẹ thấy nhẹ cả người, chắc chắn là Đào Thi Hàm đã bị đạo sĩ bắt đi rồi."

Ngôn San San ngồi trên sô pha nghe vậy đùa giỡn.

"Con chả tin mấy cái ma quỷ này, mẹ phải đi trị liệu tâm lý mới đúng."

Vương Mỹ Lâm nghe vậy mắng.

"Con nít biết gì mà nói."

Ngôn San San bĩu môi quay người lại tiếp tục xem phim. Vương Mỹ Lâm thì nên trên phòng mình đi ngủ, từ hôm Đào Thi Hàm mất bà ta đã dọn đến phòng ngủ chính của Đào gia.

Giấc ngủ này rất an ổn, xem ra ông thầy kia cao tay thật sự đã đuổi được linh hồn của Đào Thi Hàm đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK