• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi cửa Vương Mỹ Lâm hí hửng cầm vòng trở về phòng ngủ của mình. Bên trong chồng bà ta cùng con gái đang ngồi xem điện thoại.

Con gái Ngôn San San thấy bà ta cười như được mùa liền dò hỏi.

"Mẹ có gì mà cười vui thế?"

"Có gì đâu, đứa con dâu ngốc kia vừa đưa cho mẹ vòng vàng của nó thôi."

Vừa nghe đến vàng Ngôn San San cùng cha cô ta hai mắt sáng lên. Ngôn Tống Bình không tin được lớn tiếng hỏi.

"Bà nói cái gì, cho mình vàng á!"

Vương Mỹ Lâm đưa tay ra hiệu im lặng.

"Suỵt nói nhỏ thôi không nó nghe thấy hết bây giờ."

Ngôn San San chạy lại gần ôm lấy đống vàng trên tay, cô ta nhìn mẹ mình hỏi lại.

"Chị ta thực sự cho mẹ hả."

"Chứ còn gì, con nhỏ ngốc nghếch đó mới nói vài ba câu khổ sở đã lột hết vàng đưa cho mẹ rồi."

Vương Mỹ Lâm nói xong còn cầm vàng ngắm nghía, Ngôn San San bĩu môi bắt đầu đòi hỏi.

"Thế khi nào con có phòng riêng đây mẹ, chả nhẽ cứ bắt con ngủ với bố mẹ hoài à! Không chịu đâu!!"

Con gái lại bắt đầu nhõng nhẽo đòi hỏi, Vương Mỹ Lâm bực mình nhéo vào tay cô ta quát.

"Bình tĩnh đi, mày phải diễn khổ sở vào thì mới khiến cho chị dâu mày thương cảm mà mua nhà cho chúng ta hiểu chưa."

Ngôn San San trong lòng bất mãn nhưng cô ta biết mẹ mình nói đúng, chỉ đành nằm xuống giường xếp của mình đắp chăn ngủ.

Phía bên phòng ngủ Ngôn Bắc Hải vừa lau tóc vừa hỏi Đào Thi Hàm.

"Mẹ sang có chuyện gì vậy em?"

Nhớ đến lời mẹ nói Đào Thi Hàm qua loa trả lời chồng.

"Không có gì đâu anh, mẹ chỉ hỏi thăm em xem có nhớ nhà không thôi."

"Ừm, vậy em đi tắm đi, anh chuẩn bị nước ấm cho em rồi đó."

Đào Thi Hàm đứng dậy bảo.

"Vậy anh cởi cho em váy cưới đi."

Thấy vợ nhờ vả mình Ngôn Bắc Hải cũng giúp cô cởi váy, tuy nhiên hắn lại cằn nhằn.

"Chúng ta đâu cần phải mua váy cưới làm gì, em cũng đâu dùng đến nó. Mua chật cả tủ ra."

Đào Thi Hàm lắc đầu.

"Đây là váy cưới của mẹ em, em tất nhiên phải mặc nó rồi. Nếu anh thấy nó chiếm chỗ em sẽ mang về nhà cha mẹ em cất đi."

Ngôn Bắc Hải thở dài một tiếng ôm lấy vợ mình từ phía sau dỗ dành.

"Xin lỗi anh lỡ lời, em thích cất ở đâu cũng được anh chẳng bận tâm đâu."

"Em biết mà, thôi buông ra đi để em còn đi tắm nữa."

Đào Thi Hàm cười đẩy chồng ra, sau khi tắm rửa xong liền vào phòng tận hưởng đêm tân hôn của cả hai người.

Sáng hôm sau cô mệt mỏi mở mắt, thấy bên cạnh chồng mình vẫn còn đang ngủ say, cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường sơ hãi ngồi bật dậy.

"Chết rồi, mình phải dậy thôi."

Ngày đầu tiên về nhà chồng đã ngủ đến tám giờ sáng, chắc chắn sẽ bị mẹ chồng quở trách cho coi.

Đào Thi Hàm vội vàng mặc quần áo, vệ sinh cá nhân sau đó đi ra, bên ngoài đã vang lên tiếng lạch cạch của bát đũa.

Vương Mỹ Lâm đang lúi húi nấu ăn, nghe tiếng bước chân bà quay đầu lại, thấy là con dâu mới nói.

"Con dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không?"

"Dạ tốt lắm mẹ, mẹ đang nấu ăn sáng sao, để con vào phụ mẹ nhé."

Mẹ chồng thế mà ngăn cô lại, bà nói.

"Thôi cứ ngồi đi con mẹ cũng làm sắp xong rồi đây."

Đào Thi Hàm cũng nghe theo quay ra đi lấy bát đũa, lúc này người trong nhà đã tỉnh đi ra ngoài, em chồng còn năng nổ chào hỏi cô.

"Chị dâu buổi sáng tốt lành."

"Cảm ơn em."

Người nhà ra đông đủ cả, mẹ chồng bắt đầu mang đồ ăn sáng lên. Cha chồng cũng cười hiền từ nói với cô.

"Con cứ ăn nhiều đi nhé, thích cái gì thì ăn cái đấy không việc gì phải ngượng ngùng đâu."

"Phải đó chị, đây chị ăn miếng này đi, mẹ em nấu ăn ngon lắm đấy."

Nhìn người trong nhà đối xử tốt với mình như vậy Đào Thi Hàm cũng bắt đầu thả lỏng.

Cả nhà vui vẻ ăn sáng sau đó Ngôn Bắc Hải liền đưa cô đi làm, lúc ngồi lên xe máy Đào Thi Hàm bỗng nói.

"Anh à chở em qua nhà mẹ một lát nhé."

Ngôn Bắc Hải đồng ý chở cô qua, Đào Thi Hàm cùng chồng đi vào trong nhà. Mẹ của cô thấy cô về vội chạy đến, mới chỉ không gặp một ngày mà bà đã nhớ đứa con gái này rồi. Đào Thi Hàm nhìn xung quanh hỏi mẹ.

"Cha đi làm rồi hả mẹ."

"Ừ vừa mới đi xong, mà con lại nhà làm gì thế."

"Con về cất cái này thôi."

Đào Thi Hàm bảo chồng ở phòng khách chờ mình còn bản thân và mẹ đi lên tầng hai. Lúc mẹ Đào nhìn thấy cô từ trong túi lấy ra chiếc váy cưới bà khỏ hiểu.

"Sao lain mang váy về thế con."

"Tại tủ ở nhà con chật quá nên mới mang về đây để, con không làm phiền chứ?"

"Phiền gì hả con, dù con có đi lấy chồng thì nhà này cũng là nhà của con mà."

Đào Thi Hàm cảm động ôm chặt lấy mẹ mình, sau đó cô vuốt phẳng váy cất vào trong tủ. Làm xong xuôi cô vội nói.

"Thôi mẹ con phải đi làm rồi, để khi khác con đến thăm mẹ nhé."

Mẹ Đào Thi Hàm quyến luyến tiễn con gái đi, lúc nhìn đến chiếc xe máy của Ngôn Bắc Hải bà lại đau đầu.

Buổi tối khi Đào lão gia về nhà thì bà Đào bắt đầu mang chuyện sáng nay ra nói.

"Hôm nay con bé Thi Hàm sang đây đấy ông."

Đào lão gia nới cà vạt cũng thuận miệng hỏi theo.

"Nó sang làm gì vậy?"

"Nó bảo nhà nó chật nên sang cất váy."

Bà thở dài, càng nghĩ lại càng xót con gái, đang ở nhà cao cửa rộng lấy chồng lại phải sống ở căn nhà chật hẹp kia. Bà liền nảy ra ý nghĩ nói với chồng.

"Ông xem nhà chúng ta có mỗi hai vợ chồng già, hay là để Thi Hàm cùng chồng nó sang đây sống chung đi. Như vậy không phải tốt hơn sao, chúng ta cũng tiện chăm sóc con bé nếu bầu bì các thứ."

Càng nói bà càng cảm thấy ý nghĩ này của mình rât hay, dù sao nhà họ rộng rãi vẫn hơn ở trong căn chung cư kia. Đào lão gia nghe cũng có lý, tuy nhiên ông vẫn nói với vợ.

"Chuyện này phải để bọn trẻ tự quyết định, chúng ta ép uổng quá lại thành ra bị chúng nó ghét đấy."

"Haizz tôi biết, thôi thì để vài bữa nữa rồi đề cập với chúng nó sau vậy."

Lúc này ở nhà của Ngôn Bắc Hải cũng đang bàn về chuyện nhà cửa, Vương Mỹ Lâm bàn với chồng mình.

"Ông xem nhà chúng ta chật như thế này hay là bảo con dâu vay tiền cha mẹ mua nhà mới đi."

So với bà vợ tham lam Ngôn Tống Bình vẫn còn lý trí lắm, ông ta lắc đầu phản đối.

"Bà à nó vừa mới gả vào đây đã bàn vấn đề này là không được rồi. Nhỡ đâu nó lại nghĩ nhà mình lợi dụng nó thì sao đây."

"Tôi thấy cái chuyện nhà cửa chúng ta đừng lên hấp tấp, cứ chờ một thời gian đã, trong thời gian này sống chung thấy bất tiện tự con bé sẽ phải nghĩ cách chuyển nhà mới thôi."

Vương Mỹ Lâm nghe chồng phân tích thấy cũng đúng, bà ta gật gù khen chồng mình.

"Hiếm khi nào thấy ông thông minh như vậy đấy, được cứ làm theo lời ông nói đi. Trong lúc đó cài cắm mấy suy nghĩ vào đầu nó, như vậy cũng không phải do chúng ta ép nó mua nhà."

Hai vợ chồng già bàn xong lại cười khúc khích, đến mức Ngôn San San đang ngủ bên cạnh nhịn không được la lên.

"Bố mẹ à yên lặng một lát được chứ, cứ cười hoài à ai mà ngủ được."

Vương Mỹ Lâm nghe con gái nói đáp lại.

"Mẹ biết rồi mày cứ ngủ đi, cha mẹ cũng đi ngủ đây."

Thấy mẹ nói vậy Ngôn San San mới hài lòng mà ngủ tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK