"Dạo này em với mẹ thân thiết thật."
"Anh bận đi làm, ở nhà em phải quán xuyến chứ, chút chuyện nhỏ đó không làm được sao là vợ anh."
Ngôn Bắc Hải cười sung sướng, vợ hắn quả nhiên tài giỏi. Hắn cúi đầu hôn cô, định bụng tối nay cùng vợ làm chuyện chăn gối. Bỗng Vũ Hân Nghiên đẩy hắn ra.
"Khoan đã, anh uống thứ này đi, em phải đến tận thành phố S tìm tới một vị lang y nổi tiếng mua nó đó."
Nhìn viên thuốc màu đen trước mặt Ngôn Bắc Hải nhíu mày.
"Cái gì vậy?"
"Này là thuốc, uống vào bổ thận tráng dương, còn có giúp chúng ta sinh con trai nữa. Lấy nhau sắp một năm rồi mà chúng ta mãi không có con, em cũng uống anh cũng uống như thế mới hiệu quả."
Nói rồi cô cầm viên thuốc nuốt xuống, lại nhìn Ngôn Bắc Hải. Hắn phì cười cũng uống viên thuốc kia sau đó nói.
"Em thật là chuyện có con đâu cần phải gấp gáp cơ chứ, chúng ta tận hưởng cuộc sống này đã, có con phải suy nghĩ nhiều thứ lắm."
"Không có chắc bô mẹ anh để yên cho em sống ấy."
"Thôi được rồi, không nói chuyện linh tinh nữa, vào chính sự nào."
Dứt lời Ngôn Bắc Hải bế Vũ Hân Nghiên lên giường, cúi đầu hôn môi rồi di chuyển đến cần cổ trắng nõn của cô. Cơ thể Vũ Hân Nghiên cũng đáp lại một cách nhiệt tình, nhưng trong đáy mắt cô chỉ có sự thờ ơ.
Tiệc sinh nhật Hàm thị trưởng, rất nhiều kẻ trong tầng lớp thượng lưu của thành phố đến dự. Dù sao ở thành phố này muốn được làm ăn yên ổn thì nhất định phải nịnh hót ông ta.
Nhưng Hàm thị trưởng rất chính trực, nếu sai phạm thì sẽ thẳng tay trừng trị, chính vì thế mới giữ được chức lâu đến vậy.
Bữa tiệc tổ chức tại nhà của Hàm thị trưởng, Ngôn Bắc Hải đem theo quà cùng Vũ Hân Nghiên tiến vào trong. Hàm thị trưởng đón tiếp quan khách, vợ chồng Ngôn Bắc Hải cũng đi đến chào hỏi.
Khi thấy cây nhân sâm quý hiếm kia Hàm thị trưởng không tiếc lời khen ngợi.
"Quả là cây nhân sâm đặc biệt, món quà này ta rất thích."
Dừng một chút ông nói tiếp.
"Việc lần trước cậu đề xuất với tôi tôi sẽ lưu ý."
Nhận được lời khen ngợi của Hàm thị trưởng Ngôn Bắc Hải rất vui, hắn quay sang nhìn Vũ Hân Nghiên mừng rỡ.
"Xem ra dư án lần này của anh có khả năng được Hàm thị trưởng thông qua rồi. Tất cả là nhờ em đó."
Vũ Hân Nghiên ôm tay chồng khiêm tốn đáp.
"Là dự án của anh có triển vọng mới được Hàm thị trưởng để ý đến, em nào có công lao to lớn gì."
Nghe vợ tâng bốc mình Ngôn Bắc Hải vui sướng cười, hai người đi đến gần một nhóm nam nữ cùng tuổi. Họ đều là những nhân tài trong thành phố được mời đến. Ngôn Bắc Hải rất muốn lôi kéo nhân tài về công ty mình, muốn chuyển đổi công ty sang ngành khác để có thể mở rộng kinh doanh.
Vũ Hân Nghiên mỉm cười đứng bên cạnh hắn, ngoài mặt thì cô niềm nở tiếp chuyện, trong lòng cô đã chán muốn chết rồi.
Cô đưa rượu lên miệng uống, gương mặt xinh đẹp hơi nghiêng, ánh mắt nhìn về phía bên trái. Bỗng dưng một nam nhân xuất hiện trong tầm mắt cô, nam nhân dáng người cao ráo, gương mặt anh tuấn, một thân tây trang thẳng thớm đang cùng Hàm thị trưởng chào hỏi mọi người.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của cô, nam nhân kia ngẩng đầu lên nhìn. Gương mặt này chính là của Trình Tuấn Triết, tầm mất hai người giao nhau. Vũ Hân Nghiên vội vàng quay đầu nhìn về phía khác.
Trình Tuấn Triết nhìn theo bóng lưng cô rồi quay lại nói chuyện.
Tiệc diễn ra được một nửa thì Hàm thị trưởng đi lên bục cảm ơn mọi người đã tới dự, sau đó ông nói.
"Tiện đây tôi cũng xin giới thiệu với mọi người con trai nuôi của tôi, Trình Tuấn Triết lên đây đi con."
Tin tức này lập tức làm mọi người chấn động, ai cũng biết vợ chồng Hàm thị trưởng không có con, bây giờ bỗng dưng xuất hiện một người con trai nuôi.
Cái tên này làm Ngôn Bắc Hải tái mặt, hắn hoang mang nhìn lên bục chỉ thầm mong mình đã nghĩ nhần. Tên Trình Tuấn Triết kia chỉ là một kẻ nhãi nhép, sao xứng làm con trai Hàm thị trưởng.
Kết quả làm hắn thất vọng rồi, gương mặt người trên kia chính là gương mặt của người gã từng dè bỉu, kinh thường. Chỉ sau một năm không gặp mặt vật đổi sao dời, kẻ trước đây hắn coi thường giờ lại thành con nuôi của người quyền lực nhất thành phố.
Vũ Hân Nghiên nhìn mọi người bàn tán về Trình Tuấn Triết, cô chỉ im lặng thưởng thức ly rượu trên tay.
Trình Tuấn Triết phát biểu vài câu, sau đó nhìn về phía Ngôn Bắc Hải cười, nụ cười này làm Ngôn Bắc Hải không rét mà run.
Hắn ta lui về phía sau một bước rồi rời khỏi phòng tiệc. Ngôn Bắc Hải tới nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, bỗng phát hiện phía sau xuất hiện một người.
Trình Tuấn Triết đi đến cạnh hắn bật vòi nước rửa tay, anh vừa rửa vừa lạnh lùng nói với Ngôn Bắc Hải.
"Trước đây tôi chịu sự sỉ nhục của anh, chắc anh không ngờ sẽ có ngày hôm nay đúng chứ?"
Ngôn Bắc Hải giả bộ điềm tĩnh lau khô tay nói.
"Thì sao, tôi chẳng làm gì sai, anh dựa vào cái gì hại được tôi đây."
"Chúng ta cứ chờ xem."
Dứt lời Trình Tuấn Triết đi khỏi phòng vệ sinh.