• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thay vì mở quà Vương Mỹ Lâm bắt đầu chuyển chủ đề, bà ta muốn biết cô gái này rốt cuộc là ai. Trong số đám tiểu thư nhà giàu ở thành phố H bà ta chưa thấy gương mặt này bao giờ.

"Thế Vũ tiểu thư đang làm nghề gì vậy? Gia cảnh của cô thế nào, dù sao cô cũng sắp bước vào nhà tôi nên cũng phải tìm hiểu đôi chút."

Vũ Hân Nghiên thành thực trả lời câu hỏi của bà ta.

"Dạ bây giờ cháu đang làm nghề diễn viên, cháu vào nghề cũng vài năm rồi. Còn cha mẹ cháu..."

Nói đến đây Vũ Hân Nghiên hơi chần chừ, thấy cô chậm chạp chưa nói Vương Mỹ Lâm hừ lạnh hỏi.

"Làm sao, cha mẹ cô làm nghề bất lương hay gì mà không dám nói vậy."

Ngôn Bắc Hải thấy vậy tức tối nói với mẹ mình.

"Mẹ quá đáng rồi đó, cha mẹ cô ấy mất sớm nên mới không dám nói ra thôi."

Cứ tưởng Vương Mỹ Lâm sẽ cảm thấy áy náy vì nói như vậy với con dâu, ai ngờ bà ta lại chẳng quan tâm cảm nhận của người khác. Thứ duy nhất bà ta quan tâm đó là cô con dâu kia thế nhưng lại là trẻ mồ côi.

"Sao con hồ đồ vậy hả Bắc Hải, bao nhiêu cô gái có thân phận cao quý con không chọn mà lại lựa chọn một đứa con gái mồ côi hả, ai biết được cô ta có vào cái nhà này vì tiền hay không."



Vừa làm diễn viên lại còn không có bối cảnh, bà ta chắc mẩm cô ta phải từng ăn nằm với tên đàn ông khác để kiếm vai diễn. Như thế khác gì lấy người không sạch sẽ về làm vợ.

Trước sự quá quắt của Vương Mỹ Lâm, Ngôn Bắc Hải cảm thấy nghe không nổi nữa, hắn kéo bạn gái đứng lên nói.

"Con không ngờ mẹ lại là người độc ác như vậy đó.Dù mẹ có ghét thân phận của cô ấy cũng không nên sỉ nhục cô ấy đến thế."

Vương Mỹ Lâm cũng chẳng kém cạnh, bà ta chỉ vào mặt của Vũ Hân Nghiên mắng nhiếc.

"Cô còn chưa bước chân vào nhà tôi mà đã khiến nhà tôi gà bay chó sủa như thế này, cô thấy vui chưa!"

Nhìn hai mẹ con tranh cãi kịch liệt Ngôn Tống Bình đành phải đứng lên giảng hòa.

"Thôi nào có gì từ từ nói, đều là người nhà cả sao phải cãi nhau vì chuyện này."

Nói rồi ông ta quay sang phía vợ mình trước tiên trách mắng bà ta.

"Con cái cũng đã lớn tướng rồi, nó cũng phải có chính kiến riêng của nó, nó thích cưới ai thì cưới. Nhà chúng ta đâu còn nghèo khó nữa, thêm một miệng ăn chẳng đáng là bao. Mà bà đâu thể ngày nào cũng khư khư bên nó được đúng không, sau này Bắc Hải cũng phải có vợ chăm sóc cho nó nữa."

Sau đó lại quay ra bảo Ngôn Bắc Hải.

"Mẹ con hay nóng tính, con đừng có trách bà ấy làm gì, bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Nào có cha mẹ không nghĩ cho con cái chứ."

Vài ba câu đã biến sự vô lý của Vương Mỹ Lâm thành lòng thương yêu của cha mẹ. Ngôn Bắc Hải cũng không muốn thành kẻ bất hiếu, hắn nhìn mẹ mình thở dài sau đó nén giận ngồi xuống.

Vũ Hân Nghiên nãy giờ đều không lên tiếng lúc này đưa lại quà cho Vương Mỹ Lâm hòng làm lành với bà ta.

"Mẹ, con biết là con không xứng với Bắc Hải nhưng con mong mẹ có thể chấp nhận chúng con."



Nhìn món quà trước mắt Vương Mỹ Lâm vẫn mặt lạnh không nhận làm cho Vũ Hân Nghiên khó xử. Thấy thế Ngôn San San bên cạnh nhận lấy món quà rồi nịnh nọt.

"Chị dâu à quà này em nhận hộ mẹ, chị cứ yên tâm đi em sẽ khuyên nhủ mẹ đồng ý cho hai người kết hôn."

Ngôn Tống Bình cười khà nói.

"Thôi cũng trưa rồi các con ở lại ăn bữa cơm chứ."

Nghe vậy Vũ Hân Nghiên nhanh nhẹn đề cử.

"Vậy để con xuống bếp nấu ăn cho mọi người."

Ngôn Bắc Hải nhìn vợ tương lai cũng đồng tình với cô.

"Đúng đó cha để cô ấy nấu đi, tay nghề của cô ấy không kém cạnh nhà hàng năm sao đâu."

Câu nói này làm Vũ Hân Nghiên ngại ngùng, cô vén tóc ra sau mang tai rồi nói.

"Cái anh này đừng có tâng bốc em quá, em nấu ăn cũng tàm tạm thôi mà."

Vương Mỹ Lâm nhìn bọn họ chim chuột với nhau chỉ thấy ngứa mắt, bà ta đứng phắt dậy nói.

"Thôi tôi không ở đây cản mấy người nói chuyện nữa."

Dứt lời Vương Mỹ Lâm đứng lên đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình. Trông theo bóng vợ rời đi Ngôn Tống Bình chỉ biết thở dài ngao ngán.

"Mẹ con đúng là ngang quá rồi."

"Hay là để con vào đó khuyên nhủ mẹ nhé."

Ngôn San San lên tiếng, Ngôn Tống Bình thấy như vậy cũng tốt liền gật đầu.

"Ừ con đi đi."

Được lời đồng ý của cha Ngôn San San đứng lên bảo với Vũ Hân Nghiên.

"Tiếc quá, nếu mẹ không dỗi thì em đã giúp chị nấu cơm rồi."

"Không sao hết, em đang giúp chị với Bắc Hải mà, làm sao chị trách em được."

Ngôn San San cười tít cả hai mắt, cô ta cúi người ôm lấy đống quà sau đó chạy lên lầu. Vũ Hân Nghiên quay sang hỏi chồng mình.

"Anh chỉ em mấy thứ ở bếp đi, em không có quen lắm."

Đương nhiên Ngôn Bắc Hải đồng ý, hắn dẫn vợ chưa cưới đi đến bếp giới thiệu cho cô, Vũ Hân Nghiên gật gù đi theo. Sau khi nhớ rõ nơi cất đồ liền bảo Ngôn Bắc Hải ra ngoài chờ rồi quay vào xắn tay áo chuẩn bị nguyên liệu có sẵn trong tủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK