• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ánh mắt của Bạch Đăng Vũ chuyển từ Bạch Đăng Khôi sang Lê Ánh Dương.
"Như cậu thấy, tôi không phải tàn tật.

Lê Ánh Dương ở chung với tôi đã hơn một năm, so với cậu tùy hứng… Cậu nói xem cô ấy thích ai hơn?"
Về mọi mặt, Bạch Đăng Vũ đều hơn Bạch Đăng Khôi.

Tính khí của Bạch Đăng Vũ rất tốt, sự nghiệp của hắn ổn định.

Một cô gái khôn ngoan sẽ chọn kết hôn với Bạch Đăng Vũ thay vì một tay chơi như Bạch Đăng Khôi.
Lê Ánh Dương ngạc nhiên.

Cô nhìn Bạch Đăng Vũ với vẻ mặt hoài nghi.

Cô không biết rằng đôi chân của hắn có thể đi lại được.

Trong một năm qua, Bạch Đăng Vũ ngoài mặt luôn nói yêu cô nhưng thực tế, hắn chưa từng làm gì quá phận với cô.
Bạch Đăng Khôi đẩy Lê Ánh Dương ra.

Cậu tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Hóa ra là cô sau lưng phản bội tôi."
"Bạch Đăng Khôi, đừng nghe anh ấy.

Người em yêu là anh."
"Con dấu thật của công ty ở chỗ của tôi.

Con dấu mà Lê Ánh Dương đưa cho cậu là con dấu giả mà tôi vừa làm xong.

Cho nên...!hợp đồng chuyển nhượng này vốn đã không có hiệu lực."
Lúc này Bạch Đăng Khôi mới nhận ra mình đã bị lừa.

Đó là một kế hoạch hoàn hảo mà cậu đã lập nên từ rất lâu.

Chỉ vì Lê Ánh Dương phản bội mà kế hoạch thất bại.


Bạch Đăng Khôi tức giận đến mức muốn giết Lê Ánh Dương ngay lập tức.
Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Đăng Khôi, Lê Ánh Dương sợ tới mức hai chân đứng không vững.

Cô biết Bạch Đăng Khôi sẽ không nghe những lời giải thích của cô.

Lúc này, cô chỉ biết chạy đến ôm lấy Bạch Đăng Vũ.
"Bạch Đăng Vũ, giúp em với."
Cô vẫn nghĩ Bạch Đăng Vũ yêu cô.

Hắn sẽ không nhẫn tâm để Bạch Đăng Khôi làm hại cô.
Bạch Đăng Vũ tự nhiên ôm eo Lê Ánh Dương.

Bạch Đăng Khôi tức giận lao vào muốn đánh cả hắn và Lê Ánh Dương.

Nhưng vào lúc này, bảo vệ chạy tới.

Cần đến ba người bảo vệ mới có thể trấn áp Bạch Đăng Khôi.
"Bạch Đăng Vũ, anh mau thả tôi ra."
"Cậu làm nhiều chuyện tàn ác như vậy, còn muốn tôi thả cậu ra?"
Nếu không phải Bạch Đăng Khôi khiến Lê Ánh Thư gặp tai nạn xe hơi thì Bạch Đăng Vũ đã không nghĩ ra kế sách này.

Vì kế hoạch nguy hiểm này, Bạch Đăng Vũ đã đẩy Lê Ánh Thư ra xa hắn.

Hắn đã hoàn toàn không có tin tức gì về Lê Ánh Thư trong ba năm nay.
Bạch Đăng Vũ đã nhờ luật sư kiện Bạch Đăng Khôi vì tội cố ý hành hung nhiều lần.

Có một video trong phòng họp làm bằng chứng.

Lần này, nếu Bạch Đăng Vũ không thể khiến Bạch Đăng Khôi ở trong tù vài năm, Bạch Đăng Vũ sẽ cảm thấy khó chịu.
Khi mọi chuyện kết thúc, cuộc sống của Bạch Đăng Vũ trở lại quỹ đạo.

Hắn không còn gặp nguy hiểm nữa.

Nhưng thế giới quá rộng lớn… Hắn biết đi đâu để tìm Lê Ánh Thư cơ chứ?
Nguyễn Hoàng Thái đưa người đến gặp Bạch Đăng Vũ.

Người này Bạch Đăng Vũ cũng biết.
"Hamlet?"
"Chào Bạch Đăng Vũ, đã lâu không gặp."
Hamlet đã xem tin tức.

Anh ấy biết chân của Bạch Đăng Vũ đã hồi phục.

Chân của Bạch Đăng Vũ vốn không bị tàn tật ngay từ đầu.

Hắn nghĩ người ta đã muốn giết hắn, hắn cũng không ngại cho họ một cơ hội.
Vì Bạch Đăng Vũ giả vờ tàn tật nên nhà nhà họ Lê đã gả Lê Ánh Thư cho hắn.

Bạch Đăng Vũ cảm thấy may mắn vì vợ hắn là Lê Ánh Thư.
Vẻ mặt vui vẻ của Bạch Đăng Vũ bỗng trở nên buồn bã.
"Nếu Ánh Thư ở đây...!cô ấy sẽ rất vui vì được gặp anh."
Cô ấy đã đi được ba năm rồi.

Khi Bạch Đăng Khôi ở trong tù.

Bạch Đăng Vũ chính thức đăng tin tìm Lê Ánh Thư.

Vì điều này, Hamlet mới đến gặp hắn.
"Anh có yêu Lê Ánh Thư không?"
Bạch Đăng Vũ cúi đầu không nói gì.

Nguyễn Hoàng Thái cũng buồn.

"Anh ấy thực sự yêu Ánh Thư.

Trước khi ly hôn với Ánh Thư, anh ấy đã nhờ tôi chăm sóc cô ấy.

Là do tôi không để mắt đến cô ấy.

Cô ấy đột nhiên biến mất.

Ba năm qua, tôi và Bạch Đăng Vũ luôn tìm kiếm cô ấy.

Nhưng không có tin tức gì.”
Bạch Đăng Vũ kể cho Hamlet nghe chuyện cũ.

Hắn muốn nhờ Hamlet giúp hắn tìm Lê Ánh Thư.

Thêm một người, thêm một phần trăm cơ hội tìm thấy cô.
Hamlet giờ đã hiểu hết chuyện tình của Lê Ánh Thư và Bạch Đăng Vũ.
"Tôi biết Ánh Thư ở đâu."
Một câu nói của Hamlet khiến Bạch Đăng Vũ và Nguyễn Hoàng Thái giật mình nhìn nhau.
Sau khi Bạch Đăng Vũ nghe thấy câu này, hắn vui mừng chạy đến nắm lấy vai Hamlet.
"Cô ấy...!cô ấy ở đâu? Cậu có thể cho tôi biết địa chỉ của cô ấy được không?"
Hamlet nhận thấy tâm trạng của Bạch Đăng Vũ không ổn định.
"Ngươi bình tĩnh trước đi, hiện tại không thể trực tiếp đi gặp cô ấy."
"Tại sao?"
Nguyễn Hoàng Thái và Bạch Đăng Vũ gần như hỏi cùng một lúc.
"Ngồi đi.

Tôi kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

Tôi cũng cho anh địa chỉ của cô ấy, cô ấy rất khỏe mạnh.

Hai người trước hết bình tĩnh lại."
Trái tim của Bạch Đăng Vũ nôn nóng muốn được gặp Lê Ánh Thư, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh lại.

Nguyễn Hoàng Thái và Bạch Đăng Vũ ngồi ngay ngắn trước mặt Hamlet.
"Ba năm trước, bạn gái Sarah của tôi nhìn thấy Lê Ánh Thư ngất xỉu ngoài đường nên đã đưa cô ấy đến nhà tôi."
Lê Ánh Thư vừa ký giấy ly hôn và nhận được thẻ ngân hàng từ Bạch Đăng Vũ.

Đến hiện tại sức khỏe của cô vẫn chưa hồi phục, tâm trạng không ổn định nên phải nhập viện.
Bên cạnh cô lúc đó chỉ có Sarah và Hamlet.

Cô ấy muốn gọi cho Nguyễn Hoàng Thái nhưng cuối cùng quyết định không gọi.


Cô không muốn làm phiền anh.

Cô biết anh thích cô.

Nếu cô ấy không thể đáp lại tình cảm của Nguyễn Hoàng Thái...!thì tốt nhất là đừng gặp anh ta nữa.
Hamlet giúp Lê Ánh Thư chuyển tiền từ thẻ của Bạch Đăng Vũ sang một tài khoản nước ngoài xa xôi rồi từ tài khoản đó chuyển cho Lê Ánh Thư.
Sarah đưa Lê Ánh Thư ra nước ngoài.

Cô đến làm việc tại trung tâm nấu ăn của Hamlet.
"Hai tháng sau, cô ấy phát hiện mình có thai.

Cô ấy nói với tôi đó là con của anh."
Hamlet nhìn Bạch Đăng Vũ.
Bạch Đăng Vũ đi từ ngạc nhiên đến vỡ òa cảm xúc.
"Đúng vậy.

Nó là con của tôi."
Bạch Đăng Vũ vẫn nhớ đêm đó.

Khi Lê Ánh Thư say rượu, hắn đã ngủ với cô ta.
Lúc này, nước mắt của Bạch Đăng Vũ mới khẽ rơi.
"Ba năm qua...!cô ấy chăm sóc con tôi...!có vất vả không?"
Hamlet không trả lời Bạch Đăng Vũ mà hỏi ngược lại hắn ta.
"Anh nghĩ sao?"
Cô ấy mang thai mà không có người thân bên cạnh, một mình ở nước ngoài.

Cô ấy đang mang thai sáu tháng, không thể làm việc được nữa.

Sau đó, cô ấy mới sử dụng đến tiền của Bạch Đăng Vũ.
"Số tiền đó đủ để cô ấy nuôi Luca trong năm đầu tiên."
"Con tôi là con trai?"
"Ừ, một đứa trẻ rất nghịch ngợm."
Bạch Đăng Vũ sẽ hối hận suốt đời vì ba năm không được ở bên Lê Ánh Thư và con trai.
"Hiện tại tôi không muốn đưa anh đến trước mặt cô ấy là gì cô ấy vừa mới nhập viện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK