Nhưng trước đó Lê Ánh Dương cần một người khơi màu trận chiến ngày hôm nay.
Và người đó không ai khác chính là Hà Kiều Anh.
Người đã yêu thầm Bạch Đăng Vũ rất nhiều năm.
Cô đem chuyện ngày hôm đó kể lại theo hướng đẩy mọi tội trạng lên người Lê Ánh Thư.
Còn vừa kể vừa khóc đáng thương vô cùng.
Chuyện của cô với Bạch đăng Khôi cũng chưa từng được công bố.
Càng không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc.
Mọi người chỉ truyền tai nhau Bạch Đăng Vũ bị trúng thuốc, hắn cùng nhà họ Lê chính thức không còn quan hệ.
Bạch Lăng nghe xong cũng thấy bất bình nhưng trước nay cô chưa từng dám chính diện chống đối Bạch Đăng Vũ, nên cũng chỉ an ủi Lê Ánh Dương vài câu.
Chỉ có Hà Kiều Anh mang thái độ tức giận không thể kìm nén.
Bạch Đăng Vũ vừa dẫn Lê Ánh Thư và Luca vào nhà thì Hà Kiều Anh đã lao đến kéo Bạch Đăng Vũ tránh xa Lê Ánh Thư.
“Kiều Anh, em đang làm gì vậy chứ?”
Bạch Đăng Vũ hắt tay Hà Kiều Anh ra bước về phía vợ con mình.
“Anh Đăng Vũ, người phụ nữ xấu xa đó luôn lừa gạt anh, anh đừng mắc bẫy của cô ta.”
Hà Kiều Anh không quan tâm chỗ đông người chỉ thẳng vào mặt Lê Ánh Thư.
Bạch Lăng thấy thế chạy ra khuyên can cô nhưng cô không nghe.
“Bạch Lăng, cậu cũng đã nghe mọi chuyện rồi mà.
Cậu nỡ lòng để anh Đăng Vũ bị con nhỏ này dắt mũi sao?”
Bạch Đăng Vũ ôm lấy vợ con của hắn trước ánh nhìn không thiện cảm và lời bàn tán của mọi người.
“Cô một câu vợ tôi lừa gạt tôi, hay câu vợ tôi dắt mũi tôi.
Xem ra hôm nay Hà tiểu thư phải nói rõ mọi chuyện.
Nếu không… tôi sẽ kiện cô tội xuất phạm danh dự của phu nhân nhà họ Bạch.”
Ánh mắt Bạch Đăng Vũ lạnh lùng nhìn qua khiến Hà Kiều Anh không kìm được hoảng sợ.
Bạch Đăng Vũ đưa Lê Ánh Thư cùng Luca đến bàn giữa ngồi.
Bạch Lăng cũng kéo Hà Kiều Anh đến ngồi đối diện với hắn.
Mọi người vây xung quanh khá nhiều.
Ai mà không muốn hóng chuyện của nhà họ Bạch chứ?
“Mời Hà tiểu thư nói rõ.”
Hà Kiều Anh nắm chặt tay Bạch Lăng.
Bạch Lăng cũng biết cô bạn của mình không có ý gì xấu chẳng qua quá hấp tấp lại xui xẻo đụng ngay vảy ngược của Bạch Đăng Vũ mà thôi.
“Để em nói.”
Bạch Lăng lấy hết can đảm nhìn Bạch Đăng Vũ.
“Được, em nói đi, nói rõ chuyện này cho anh.”
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây?”
Ông nội Bạch từ trên tầng đi xuống.
Chuyện này đã kinh động đến người lớn, trong đó có cha của Hà Kiều Anh.
“Cha.”
Thấy con gái rưng rưng nước mắt, ông Hà liền tiến đến.
“Có chuyện gì? Là ai dám làm gì con?”
“Bác Hà, con gái bác chửi vợ con, còn có ý vu khống cô ấy.
Bác đã đến thì ngồi xuống nghe một chút đi.”
Lê Ánh Thư cùng Luca chào hỏi ông nội Bạch.
Hà Kiều Anh cảm thấy vững tâm hơn mới chỉ vào Lê Ánh Thư.
“Anh Đăng Vũ, chuyện anh bị trúng thuốc mấy ngày trước là do cô ta bày trò.”
Lê Ánh Thư ngạc nhiên nhìn Hà Kiều Anh.
“Cô nói tôi giở trò?”
“Cô còn muốn trối cải.”
Cô khó khăn lắm mới cứu được Bạch Đăng Vũ khỏi tay Lê Ánh Dương, sao bây giờ lại thành cô giở trò.
“Tôi giở trò thế nào? Phiền Hà tiểu thư nói rõ.”
Thấy vợ mình chất vấn Hà Kiều Anh, Bạch Đăng Vũ ở một bên vui vẻ xem kịch.
Nếu vợ hắn đã chủ động hắn không ngại chóng lưng cho cô.
“Chị gái cô chỉ muốn đưa quà, cô lại lén lúc bỏ thuốc anh Đăng Vũ rồi đổ tội cho cả nhà họ Lê.
Cô có còn là con người không? Họ chính là người nhà của cô đó.
Nếu cô không muốn cùng bọn họ có quan hệ có thể nói thẳng ra.
Sao lại làm ra những chuyện cặn bã như vậy chứ?"
Lê Ánh Thư nhìn Bạch Đăng Vũ.
Cô không hề biết chuyện này còn có thể đổi trắng thay đen đến như vậy.
"Anh Đăng Vũ, cô ta không ngây thơ như anh đã thấy đâu."
Hà Kiều Anh muốn nắm lấy tay Bạch Đăng Vũ nhưng hắn đã thẳng thừng rút tay về trước khi cô chạm đến.
"Cô Hà, cô tận mắt nhìn thấy mọi chuyện sao?"
Bị Lê Ánh Thư hỏi bất ngờ, Hà Kiều Anh ấp úng.
"Tôi có tâm cơ hay không thì không biết, nhưng cô đúng là quá ngây thơ rồi."
Nói thẳng ra loại người ngu ngốc đến mức độ làm mũi dao cho người khác cuối cùng trở thành một con tốt thí mạng cũng không biết.
Biết Hà Kiều Anh là cô con gái duy nhất của ông Hà cũng là người thừa kế của Hà gia.
Bạch Đăng Vũ nhìn ông Hà tật lưỡi có chút tiếc nuối.
"Người thừa kế như thế này xem ra Hà gia không trụ được bao lâu nữa."
Bạch Đăng Vũ lấy điện thoại mở lên đoạn ghi âm hôm đó.
Giọng của Lê Ánh Dương rõ ràng vô cùng.
Chuyện của ngày hôm đó một lần nữa phơi bày trước mặt mọi người.
"Người hạ thuốc tôi là Lê Ánh Dương, vợ tôi chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến tôi cả.
Cô Hà từ đâu nghe được những tin tức sai lệch này?"
"Là Lê Ánh Dương nói."
Bạch Lăng biết Bạch Đăng Vũ không muốn lật mặt với Hà gia.
Nên cô đem mọi chuyện hôm nay gặp Lê Ánh Dương kể cho mọi người nghe.
Nhưng khi ông nội Bạch cho người tìm Lê Ánh Dương thì đã không thấy cô ấy ở đâu cả.
"Hà tiểu thư, có phải cô nên xin lỗi vợ tôi không?"
Tuy hỏi Hà Kiều Anh nhưng ánh mắt hắn lại nhìn ông Hà.
Con ông làm sai thì phải xin lỗi vợ hắn.
Đây chính là nhân nhượng cuối cùng hắn dành cho Hà gia.
Danh Sách Chương: