Lưu Ánh Thư ôm ly sữa nóng trong tay, mỉm cười với Bạch Đăng Vũ.
“Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Cô ấp úng nhìn hắn.
Trong lòng cô có một dự cảm xấu.
Cô cảm thấy lo lắng cho hắn.
Có thể do những lời của hắn ngày hôm qua đã khiến cô thấy không an tâm.
Đến khi hắn xác định cơ thể cô đã ấm lên mới ngồi xuống cạnh cô.
“Em muốn biết gì?”
“Anh bàn chuyện gì với anh hai em?”
Bạch Đăng Vũ đắn đo, nửa muốn nói, nửa lại không.
"Bạch Đăng Vũ, anh có chuyện giấu giếm em sao?"
Hắn nhìn cô, có chút bất đắc dĩ vuốt nhẹ lên tóc cô.
"Bọn anh nói về trận chiến thôi.
Em chỉ cần giữ bản thân an toàn ở nhà chính Lưu gia, mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh và anh vợ."
"Anh có gặp nguy hiểm không?"
Bạch Đăng Vũ ngạc nhiên nhìn cô, trong lòng thoáng vui vẻ.
"Em đang lo lắng cho tôi sao?"
Hắn cố tình kề sát vào cô, gương mặt cô ửng đỏ ngượng ngùng.
“Cũng không thể để anh vì Lưu gia mà gặp nguy hiểm.”
“Nếu bản thân tôi gặp nguy hiểm mà đổi lại được Lưu gia và anh trai em thắng trong trận chiến này em sẽ chọn như thế nào?”
Câu hỏi này làm khó Lưu Ánh Thư.
Với cương vị là con gái nhà Lưu gia, em gái của Lưu Thế Vũ cô sẽ mong anh cô thắng trận chiến này.
Nhưng cô cũng không muốn hi sinh hắn.
Hắn vốn không liên quan gì đến Lưu gia, hắn không cần phải dấn thân vào nguy hiểm.
Nhưng vì hắn yêu cô nên hắn chọn ở lại, cùng anh cô chung chiến tuyến, bảo vệ cô an toàn.
“Em muốn anh hai sẽ chiến thắng, nhưng em cũng không muốn anh gặp nguy hiểm.”
Trái tim cô chợt đau nhói, một hình ảnh xoẹt nhanh qua khiến đầu cô đau như muốn vỡ ra.
“Đợi Bạch Đăng Vũ đến cứu Lê Ánh Thư, mày châm lửa, tao muốn hai vợ chồng nó cùng nhau chết chung.”
“Ánh Thư…”
Nhận thấy điểm khác thường của cô, hắn ôm lấy cô, liên tục gọi tên cô.
Không muốn, cô không muốn hắn gặp nguy hiểm.
“Ánh Thư, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu một mình em.”
Hình ảnh Bạch Đăng Vũ cười nói với cô.
Từng ký ức một hiện lên trong tâm trí cô.
Đau đớn khiến cô ôm đầu hét lên.
Lưu Thế Vũ chạy nhanh qua.
Hắn tức giận nhìn Bạch Đăng Vũ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy tự dưng ôm đầu trong rất đau đơn.”
“Quản gia, gọi cho bác sĩ Trần.”
“Bạch Đăng Vũ, Bạch Đăng Vũ…”
Lưu Ánh Thư không ngừng gọi tnê hắn, nước mắt cô lăn dài.
Không biết vì đầu đau hay tim đau.
“Anh ở đây.
Ánh Thư, anh đang ở đây.
Không sao đâu, bác sĩ sẽ mau đến.
Em sẽ không sao đâu.”
Bạch Đăng Vũ giờ phút này còn hoảng loạn hơn Lưu Thế Vũ.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có phải hắn đã nói chuyện gì không nên nói hay không? Nhìn cô đau đớn bật khóc hắn chỉ có thể ôm chặt lấy cô.
“Ánh Thư, đừng có chuyện gì.
Xin em, đừng xảy ra chuyện gì.”
Lưu Thế Vũ chỉ có thể bất lực ngồi một bên.
Nhìn Bạch Đăng Vũ như thế này hắn cũng chẳng thể buông lời trách cứ.
Để bác sĩ xem trước đã.
Trận chiến đang diễn ra, bác sĩ lúc nào cũng trực sẵn.
Bác sĩ Trần lại là người mấy năm nay đảm nhiệm chăm sóc cho Lưu Ánh Thư.
Bệnh tình của cô, ông là người hiểu rõ nhất.
Sau khi tiêm thuốc cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Đăng Vũ cùng Lưu Thế Vũ đứng sẵn ngoài phòng khách đợi bác sĩ Trần bước ra.
“Em gái tôi sao rồi.
“Vợ tôi sao rồi.”
Hai câu hỏi đồng loạt vang lên khiến bác sĩ Trần chỉ có thể cười trừ.
“Cô ấy không sao.
Như lần trước tôi đã nói.
Vì năm đó đầu cô ấy bị thương, thêm hôn mê lâu khiến trí nhớ có phần không rõ ràng.
Hiện tại cô ấy sẽ dần dần nhớ lại.
Những ký ức đó khiến cô ấy bị đau đầu.
Nhưng chỉ cần nhớ ra mọi chuyện cô ấy sẽ ổn.
Tôi đã kê thuốc cho cô ấy.
Chỉ cần uống thuốc công với rèn luyện sức khỏe và thư giãn thì cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lưu Thế Vũ cảm ơn bác sĩ Trần, tiễn ông ấy ra về.
Còn Bạch Đăng Vũ thì chạy đến phòng hắn.
Cô hiện tại đang ngủ bên trong.
Lưu Thế Vũ nhìn thấy hắn túc trực bên giường của cô cũng thấy tội không nỡ lên tiếng đuổi hắn đến phòng khác.
“Chú ý sức khỏe, đừng để khi con bé tỉnh lại bản thân cậu lại ngã bệnh.”
Lưu Thế Vũ thừa biết hắn sẽ không nghe lời mình nói, anh lắc đầu rời đi.
Nếu em gái anh đã không sao thì anh không cần lo lắng nữa.
Anh còn có việc quan trọng cần giải quyết.
Trận chiến này phải nhanh chóng kết thúc thì em gái anh mới có thể được an toàn mà sống hạnh phúc.
Có một tên ngốc yêu em gái anh đến điên cuồng, anh cũng có thể an tâm giao lại em gái cho hắn.
Lưu Thế Vũ vuốt nhẹ lên di ảnh của cha mẹ.
“Em gái đã tìm được người khiến em ấy hạnh phúc.
Tên đó rất yêu em gái, cha mẹ ở trên trời có thể an tâm rồi.”
Bạch Đăng Vũ ngồi bên cạnh giường, an tĩnh nhìn cô ngủ say.
Hắn không dám chợp mắt.
Hắn lo lắng cô tỉnh dậy lại đau đầu.
Cứ như vậy đến hơn nửa đêm cô mới bừng tỉnh.
“Ánh Thư, em có thấy đau ở chỗ nào không?”
“Em không sao, chỉ hơi khát nước thôi.”
“Đợi anh rót nước nóng cho em.”
Bạch đăng Vũ đi xuống nhà.
Lưu Ánh Thư nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã hai giờ đêm.
Nghĩ đến hắn luôn trông chừng cô.
Cô có chút đau lòng.
Cô đã nhớ được một vài chuyện, bao gồm ký ức về hắn.
Hắn là chồng cô, rất yêu thương cô.
Đó là những gì cô cảm nhận được.
“Anh đỡ em dậy.”
Hắn năng cô lên, dùng gối mềm kê đầu cho cô, sau đó mới nhẹ đặt vào tay cô cốc nước ấm.
“Em không sao rồi, anh không cần ngồi ở đây canh trừng em nữa.”
“Anh không sao, em đói bụng không?”
Lưu Ánh Thư lắc đầu.
Cô vẫn còn cảm thấy rất mệt, cô muốn ngủ tiếp.
Nhưng cô không nỡ lòng nhìn hắn cứ ngồi cạnh giường cô, thức cả đêm như vậy.
Hắn giúp cô đắp chăn cẩn thận.
Cô ngượng ngùng hỏi hắn.
“Anh có muốn lên giường nằm với em không?”
Bạch Đăng Vũ tưởng mình nghe lầm.
Mất một lúc hắn mới phản ứng lại.
“Anh có thể nằm chung một giường với em sao?”
“Có thể, nhưng… em không quen đụng chạm.”
“Anh ngủ rất ngoan, sẽ không đụng trúng em.”
Giường của Lưu gia rất lớn, hai người nằm vẫn rộng.
Thuốc vẫn còn tác dụng khiến cô nhanh chóng ngủ mất.
Hắn xoay người nhìn cô.
Cô có thể cho hắn bước lên giường, bước ngoặt này cũng đã lớn lắm rồi.
Hắn tin một ngày nào đó cô sẽ yêu hắn như lúc trước.
Danh Sách Chương: