• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe tin Lê Ánh Thư phải nhập viện, Bạch Đăng Vũ vô cùng hoảng sợ.

Tại sao Lê Ánh Thư phải nhập viện?
“Cô ấy bị bệnh gì? Bệnh có nghiêm trọng không?”
Nguyễn Hoàng Thái nhanh chóng hỏi.

Anh vẫn tự trách mình năm đó đã quá bất cẩn để Lê Ánh Thư ra đi.

Nếu anh ở bên cạnh cô, ba năm qua sẽ không quá khó khăn với cô.
“Cô ấy sợ tôi sẽ giành quyền nuôi con với cô ấy.”
Giọng Bạch Đăng Vũ run run.
“Cô ấy nghĩ tôi ly dị cô ấy vì tôi không còn yêu cô ấy nữa.

Vì vậy, khi tôi đăng tin tìm kiếm cô ấy.

Cô ấy hoảng sợ.

Cô ấy nghĩ tôi đang tìm cô ấy để mang đứa bé đi ”.
Hamlet cảm thấy rằng người hiểu Lê Ánh Thư nhất vẫn là Bạch Đăng Vũ.
“Sau khi sinh con, cô ấy bị trầm cảm một thời gian.

Vì vậy, bây giờ anh không được để cho cô ấy kích động.

Bác sĩ tâm lý của cô ấy nói rằng cô ấy bị bạo lực gia đình khi còn nhỏ, cô ấy bị tự ti về mọi thứ.

Sau này cô ấy lại mất niềm tin vào tình yêu.

Thật khó để cô ấy tin tưởng và cảm thấy an toàn với một người lúc này”.
Hamlet nói rõ tình trạng hiện tại của Lê Ánh Thư cho Nguyễn Hoàng Thái và Bạch Đăng Vũ hiểu.

Dù bây giờ, Bạch Đăng Vũ có chạy đến chỗ cô ấy và nói cho cô ấy biết sự thật, nói rằng hắn vẫn còn yêu cô, muốn ở bên cô đến hết cuộc đời, thì cô cũng không còn tin tưởng hắn nữa.

Và rất có thể, khi hắn đột ngột đưa cô về nhà, điều đó có thể khiến bệnh tình của cô trở nên tồi tệ hơn
Khi biết cô không sao, tâm trạng của Nguyễn Hoàng Thái đã khá hơn.
“Lê Ánh Thư sợ Bạch Đăng Vũ, không phải tôi.

Tôi có thể đến gặp cô ấy không?”
Hamlet suy nghĩ cũng cảm thấy lời nói của Nguyễn Hoàng Thái có phần đúng.
“Cậu nên thử đến gặp Ánh Thư.

Tôi sẽ nói rằng vì cô ấy bị bệnh, tôi muốn tìm anh đến để chăm sóc cô ấy.

Anh cứ nói với cô ấy rằng Bạch Đăng Vũ sẽ không biết cô ấy ở đâu và khuyên cô ấy cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Nghe những lời của Hamlet, Bạch Đăng Vũ có chút tức giận.

“Anh đã che giấu cô ấy khỏi tôi ba năm qua.

Tôi thậm chí không có tin tức gì về cô ấy.”
Hamlet ngước lên nhìn Bạch Đăng Vũ với nét mặt đầy kiêu hãnh.

Sarah nói rằng Lê Ánh Thư phải được giấu kín.

Hamlet lập tức giúp vợ tương lai của hắn giấu nhẹm tin tức của Lê Ánh Thư.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Bạch Đăng Vũ cảm thấy đau đầu.

Hắn yêu Lê Ánh Thư, người hắn yêu chỉ có một mình cô.

Hắn muốn đưa cô về nhà.

Nhưng bây giờ hắn không thể làm được gì.
“Đơn ly hôn là do anh bắt cô ấy ký.

Bây giờ làm thế nào để theo đuổi lại từ đầu, anh phải tự mình tìm đường."
Nguyễn Hoàng Thái bắt đầu chống lại Bạch Đăng Vũ.

Lê Ánh Thư đã an toàn.

Anh không cần phải cùng chiến tuyến với Bạch Đăng Vũ nữa.
“Lúc đó cô ấy rất đau đớn.

Anh nói một câu đưa cô về chính là đưa về sao? Như vậy không công bằng với cô ấy.

Anh cũng nên nếm trải một chút đau đớn giống như cô ấy đi."
Hamlet để lại địa chỉ của Lê Ánh Thư cho Bạch Đăng Vũ và dẫn Nguyễn Hoàng Thái ra sân bay.

Ngay tối hôm đó, Bạch Đăng Vũ đã giao phó mọi việc ở đây cho thư ký của mình.

Hắn đến địa chỉ mà Hamlet đã đưa cho bằng trực thăng riêng.

Hắn không thể xuất hiện trước mặt cô.

Hắn chỉ có thể ngắm nhìn cô từ xa.

Chỉ cần được nhìn thấy cô là hắn đã mãn nguyện rồi.
Hamlet dẫn Nguyễn Hoàng Thái đến một khu bệnh viện cao cấp.

Tay anh có chút run rẩy không dám mở cửa phòng bệnh.

Đã ba năm rồi.

Anh đã tìm cô ba năm rồi.

Cô có thay đổi gì không? Anh đã thay đổi.

Liệu cô có còn nhận ra anh?
Lúc này, một đứa trẻ ba tuổi và một cô gái xinh đẹp chạy tới.

Cô gái nhìn Nguyễn Hoàng Thái thắc mắc.
"Anh đang tìm ai vậy?"
"Tôi là bạn của Lê Ánh Thư."
Cô gái lập tức ôm lấy đứa bé.

Nguyễn Hoàng Thái giờ mới để ý.

Đứa bé vậy mà lại trông giống hệt như Bạch Đăng Vũ.
"Đây là con trai của Ánh Thư sao?"
Cô gái kia ngay lập tức nổi giận với Nguyễn Hoàng Thái.
"Anh muốn làm gì?"
Hamlet từ ngoài chạy vào.

Anh vừa đưa xe vào bãi đậu xe, Sarah và Luca đã chạy vào trước.
"Anh ấy không phải Bạch Đăng Vũ.

Anh ấy là bạn thân nhất của Lê Ánh Thư."
"Anh mang hắn tới đây à?"
Sarah tức giận nhìn Hamlet.

Nguyễn Hoàng Thái có thể đoán được danh tính của cô gái trước mặt anh.
"Đừng lo.

Tôi luôn ủng hộ Ánh Thư."
Hamlet mở cửa phòng bệnh của Lê Ánh Thư.


Cô hạnh phúc ôm con trai vào lòng.
"Luca, con ở với dì Sarah, con có ngoan không đấy?"
"Luca rất ngoan.

Mẹ cũng ngoan và ăn nhiều cơm lên nhé.

Mẹ phải mau khỏe để về với Luca."
Giọng nói non nớt của Luca làm Lê Ánh Thư bật cười.
Lúc này cô mới để ý có thêm một người từ ngoài cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy anh, cô liền hoảng hốt.
"Lê Ánh Thư."
"Nguyễn Hoàng Thái…"
Lê Ánh Thư nhìn cánh cửa, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Cô ôm Luca thật chặt.
Sarah ôm lấy Lê Ánh Thư.
"Ánh Thư bình tĩnh lại.

Bạch Đăng Vũ không biết em đang ở đây.

Đừng lo."
Nguyễn Hoàng Thái lùi lại một khoảng khiến Lê Ánh Thư cảm thấy an toàn hơn.
"Ánh Thư, anh đến thăm em, chỉ một mình anh thôi.

Chúng ta là bạn thân.

Anh sẽ không ép buộc em làm những điều em không muốn.

Anh cũng sẽ giữ an toàn cho em và con trai của em.

Ánh Thư, hãy tin tưởng anh một lần có được không?"
Nguyễn Hoàng Thái là người bạn duy nhất của Lê Ánh Thư.

Anh là người luôn âm thầm quan tâm cô.

Cô cố giữ bình tĩnh.

Lê Ánh Thư nước mắt giàn giụa trên mặt.
Lê Ánh Thư bước từng bước đến gần Nguyễn Hoàng Thái.

Anh vẫn kiên nhẫn đợi cô.

Lê Ánh Thư ôm lấy Nguyễn Hoàng Thái và bật khóc.
"Xin lỗi, Ánh Thư.

Ba năm qua em đã khổ sở rồi."
Chính cô đã rời bỏ anh.

Cô không dám cho anh hy vọng.

Bởi vì cô không thể dành tình yêu của mình cho anh.

Vì vậy cô càng không thể trách cứ gì anh.

"Đó không phải là lỗi của anh.

Đó là lỗi của em.

Em đã rời đi mà không nói với anh."
Nguyễn Hoàng Thái nhẹ nhàng ôm lấy Lê Ánh Thư.
"Anh vẫn luôn tìm em trong suốt ba năm qua.

Thấy em khỏe mạnh là tốt rồi."
Luca nhìn Lê Ánh Thư khóc.

Cậu bé cũng bật khóc.

Cô chạy đến và ôm Luca.

Luca giúp cô lau nước mắt.
"Mẹ không khóc.

Luca cũng không khóc."
Luca gật đầu, nhanh chóng lau nước mắt của mình.
"Luca, chào chú Hoàng Thái đi."
"Chào chú."
Nguyễn Hoàng Thái ngượng ngùng nhìn Luca.
"Lần đầu tiên gặp Luca, chú lại quên chuẩn bị quà."
"Không sao đâu.

Luca không cần quà đâu.

Hãy giúp Luca chăm sóc mẹ nhé.

Luca sẽ mua kẹo cho chú khi Luca đi học về."
Mọi người đều cười.

Nguyễn Hoàng Thái gật đầu.
"Chú sẽ giúp Luca chăm sóc mẹ."
Cùng lúc đó, Bạch Đăng Vũ vừa đến sân bay.

Hắn muốn gặp Lê Ánh Thư ngay lập tức, nhưng hắn thừa biết hắn không thể gặp cô lúc này.
Điện thoại của Bạch Đăng Vũ rung lên, Nguyễn Hoàng Thái gửi một số hình ảnh của Lê Ánh Thư và Luca kèm theo một tin nhắn.
"Đừng kích động, tâm tình cô ấy hiện tại không tốt, khi nào cô ấy có thể đi dạo, tôi sẽ cho anh biết."
Bạch Đăng Vũ nắm chặt điện thoại.

Đây là hình ảnh vợ con hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK