• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nếu như là trước đây, Trần Kỳ sẽ không để ý chuyện Giang Cẩn Châu cùng Cao Duệ "mời" Thạch Tấn tới, nhưng gần đây cái tên Thạch Tấn xuất hiện quá thường xuyên, muốn bỏ qua cũng không được.

Tuy Trần Kỳ là loại người cà lơ phất phơ không đứng đắn, nhưng không có nghĩa anh là kẻ chỉ biết ăn nhậu chơi bời.

Anh hoàn toàn biết rõ đạo lý đối nhân xử thế.

Cho nên, anh lập tức biết rõ ý đồ của Giang Cẩn Châu, đồng thời lại cảm thấy thật vô nghĩa.

Xuất đầu lộ diện chỉ vì Thẩm Tô Khê, đáng giá sao?
Trần Kỳ ngẩng đầu nhìn qua, Thạch Tấn ngồi đó cứng đờ, ly rượu ngã trên bàn, vang đỏ chảy đầy mặt đất.

Qua một lát, sắc đỏ do rượu và cả huyết sắc trên mặt Thạch Tấn đều biến mất, giống như hòn đá xám xịt, cả người gã tái nhợt tái nhạt.

Ở góc kia sofa, Giang Cẩn Châu đã tháo gọng kính vàng xuống, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, như phát ra nửa vầng hào quang, hốc mắt phá lệ sâu hun hút.

Anh không nói gì, ngón tay thon dài vân vê khăn tay, lau chà mắt kính.

Động tác thong thả lười nhác, không hiểu sao lại vô cớ cho người ta cảm giác áp bách.

Văn nhã bại hoại.

Ra vẻ đạo mạo.

Mặt người dạ thú.

......!
Cho tới khi Trần Kỳ dùng hết tất cả những lời lẽ rủa xả mình học được thời còn đến trường, Giang Cẩn Châu mới mở miệng.

Cách một khoảng xa, Trần Kỳ nghe không rõ lắm, chỉ thấy Thạch Tấn run bần bật.

Không bao lâu gã ta liền chạy trối chết.

Trần Kỳ tấm tắc bảo lạ, anh nói "Các cậu cứ chơi đi" với đám Cao Duệ rồi chạy sang hỏi: "Cậu mới nói gì mà nó sợ chết khiếp vậy?"
Giang Cẩn Châu nhướng mày, ánh mắt như đang nói "Dùng đức thuần người", anh nhàn nhạt: "Chưa nói gì cả."
Lời này cũng không phải giả, tổng cộng anh chỉ nói ba câu thôi.

Nào ngờ cái gã Thạch Tấn vừa không có sắc vừa không có tài kia nhanh đầu hàng như vậy, xem ra cũng xứng với danh xưng không học vấn không nghề nghiệp của gã.

Nghe anh nói vậy, Trần Kỳ càng không nhịn được cơn tò mò: "Tiết lộ một chút đi."
Giang Cẩn Châu cười nhạt một tiếng: "Tôi bảo gã ta nhàn rỗi không có gì làm thì đi xét nghiệm ADN đi."
"......"
Trần Kỳ phục.

Xem ra có không ít lời đồn về Thạch Tấn.

Lúc này Trần Kỳ mới nhớ tới phú nhị đại bên Đàm gia: "Có hơi quá mức không? Cậu đang tự gây thù chuốc oán cho Giang thị đó."
Chuyện Giang thị rút khoản đầu từ khỏi Đàm gia, sáng nay Trần Kỳ mới nghe người lớn trong nhà nhắc đến.


Qua thêm một lúc, anh lại nghe được Cao Duệ kể sự tình tiền căn hậu quả.

Không thể không nói, Giang Cẩn Châu ra tay rất dứt khoát.

Hạng mục đầu tư gián đoạn, giai đoạn gọi vốn kế tiếp gặp khó khăn, Đàm gia lần này chắc hẳn phải đổ máu không ít.

Vốn dĩ Đàm gia đang trên đà sa sút, sau một hồi lăn lộn này, chỉ sợ địa vị Đàm gia ở Việt thành tụt dốc không phanh.

Trần Kỳ không khỏi cảm khái: Giang Cẩn Châu "ngược" người ta, cuối cùng lại ảnh hưởng đến cả giới hào môn, xong việc còn không cho hỏa táng.

Câu tiếp theo của Giang Cẩn Châu khiến Trần Kỳ có cảm giác như "Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp".

"Bọn họ không dám, ngược lại còn vẫy đuôi cầu xin, chờ Giang thị thưởng cho một khúc xương."
Giang Cẩn Châu ung dung lắc ly rượu, chất lỏng đỏ sẫm khẽ sóng sánh dưới ánh đèn mờ.

"......"
Trần Kỳ trầm mặc không đáp.

Thạch Tấn, Đàm Thịnh,...!Hình như vẫn còn thiếu một người.

Tên gì ấy nhỉ?
Qua một lúc, trong đầu anh mới nhảy ra một cái tên: "Còn Liễu Y Lan thì sao?"
"Cuối năm, GLARE có một buổi biểu diễn, đây là cơ hội tốt để cô ta phát triển." Giang Cẩn Châu hơi rủ mắt, tùy tiện nói.

Trần Kỳ cái hiểu cái không: "Cậu muốn chặt đường lui của cô ta?"
"Tô Khê cũng tham gia." Giang Cẩn Châu khẽ cong miệng: "Tôi muốn cô ấy tự ra tay."
Ý tứ vô cùng rõ ràng: Có Thẩm Tô Khê ở đó, Liễu Y Lan đừng hòng giành được cơ hội.

"......"
Trần Kỳ thầm than, không tin tưởng 100% đúng là không nói nổi lời này.

Thật ra anh vẫn luôn không rõ, Thẩm Tô Khê rốt cuộc có gì đặc biệt, mà có thể khiến người anh em của mình chết mê chết mệt thế này.

Không những ép chính mình thành thanh niên bốn tốt, còn vì cô đắc tội nhiều người như vậy.

Giang Cẩn Châu đứng dậy, áo khoác vest mang trên khuỷu tay, kính gọng vàng lần nữa che đậy đôi mắt sâu thẳm.

Trần Kỳ gọi anh lại:" Không ngồi thêm một lúc à?"
Giang Cẩn Châu ngừng lại, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất lúc ăn cơm tối.

Đuôi mắt thon dài của anh giương lên, khóe môi cũng hiện ý cười rõ ràng.

"Về nhà."
Dỗ cô gái của anh.

Thẩm Tô Khê nhìn màn hình suốt mấy giờ đồng hồ, vẫn không nhận được thông báo tin nhắn từ Giang Cẩn Châu.

Cô tức giận vung tay múa chân.


Đồ chết tiệt này, không biết cô đang tức giận sao?
Sao lại có người thành thật ngốc nghếch đến thế này?
Lại còn "Em quyết định đi"?
Đm anh!
Ngày kỷ niệm của hai người, sao có thể để nhiều người tiến vào thế được? Cũng không phải tổ chức hôn lễ, tới ăn mừng cái gì?
Xem ra buổi tối thứ sáu là một nồi lẩu thập cẩm có thêm gia vị "bạn trai"!
Thẩm Tô Khê nằm tru tréo oán hận, hoàn toàn không để ý màn hình điện thoại đã sáng lên vài lần.

Mãi tới khi tiếng chuông cửa vang lên.

Cô ngước mắt nhìn đồng hồ đầu giường, khoảng 12 phút nữa là qua 0 giờ.

Đã muộn như vậy, ai lại tới giờ này?
Cô lê dép ra ngoài huyền quan, ngó mắt nhìn qua lỗ mắt mèo.

Ngoài hành lang chật chội, chỉ có một ánh đèn nhỏ hắt từ trên trần xuống, dáng hình người kia nửa ẩn nửa hiện, không hiểu sao độ cong nơi khóe môi lại rõ ràng lạ thường.

Thẩm Tô Khê nhanh chóng tháo chốt cửa, vừa định mở cửa, cô đột nhiên nghĩ lại, rồi buông ray ra.

Cô đã đợi gần năm tiếng đồng hồ, nói gì thì nói, anh cũng phải đợi--
Khoảng...!năm phút chăng?
Thẩm Tô Khê đi qua đi lại, nhẩm đếm 60 giây năm lần, sau đó cô mở điện thoại lại, chưa đọc được tin nhắn wechat, cô đã nhìn thấy bốn con số sáng choang trên màn hình.

Sao mới có 1 phút thế nhỉ?
Ây da xem ra đồng hồ đếm ngược bị hỏng rồi.

Cái điện thoại quèn này cũng nên thay mới thôi.

"Đã trễ như vậy, sao anh lại tới đây?" Thẩm Tô Khê mở cửa, nhìn người đàn ông đối diện năm giây, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Nhiệt độ giảm mạnh về đêm, gió lùa vào nhà mang theo hơi ẩm cọ sướt qua da thịt.

Cô ăn mặc không nhiều lắm, lúc này bị cơn gió thổi cho run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run.

Giang Cẩn Châu nhanh tay đóng cửa lại, cởi áo ngoài khoác qua bả vai cô, anh vừa kéo vạt áo lại cho cô vừa nói: "Em về phòng thay đồ đi, anh dẫn em ra ngoài."
Thẩm Tô Khê ngẩn người.

Mấy giờ rồi mà còn ra ngoài?
Muốn dẫn cô đi đâu đây?
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Không lẽ anh định kéo cô đi thuê phòng?
Cô còn chưa tha thứ cho anh đâu, anh còn dám vác mặt đến đây!
Không đúng, có tha thứ hay không cũng không quan trọng.

Cô nào phải người tùy tiện như vậy...!Muốn thuê phòng ít nhất cũng đợi đến 100 ngày đã.


Thẩm Tô Khê lùi lại hai bước, cô kéo kéo cổ áo: "Hai ngày thật ra trôi rất nhanh."
Nói xong, cô gục đầu xuống, vành tai mảnh khảnh phiếm hồng dễ thấy.

Giang Cẩn Châu ngẩn người, qua vài giây mới phản ứng lại.

Anh vừa tức vừa buồn cười: "Ở Sơ Dương thành có trình diễn ánh sáng, anh dẫn em đi xem."
"......"
Vậy sao không nói sớm!
Sơ Dương thành cách chung cư không xa, nơi đó hẻo lánh, người đến xem trình diễn còn ít hơn tưởng tượng.

Lúc đến nơi, màn trình diễn đã gần kết thúc.

Hai người đi dọc quanh ven hồ Sơ Dương, đi một lúc lại bất giác rẽ vào trấn cổ phía Tây.

"Sao đột nhiên lại đi xem trình diễn ánh sáng?" Thẩm Tô Khê nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Không khí trong trấn ẩm ướt, sương mù mờ mịt, trên con đường lát đá phủ một lớp nước mỏng, bước chân cô hơi trơn trượt.

"Đã qua 0 giờ rồi, hôm này là ngày thứ chín mươi chín." Giang Cẩn Châu nắm chặt tay cô: "So với 100, anh càng thích con số này hơn."
Đây cũng là vì lý do vì sao anh đột nhiên thay đổi ý tưởng, cho phép "bóng đèn" xuất hiện trong ngày kỷ niệm của mình.

Đuôi mắt anh cong lên, đôi đồng tử lấp lánh như ánh sao sáng.

Thẩm Tô Khê nhất thời ngơ ngác, qua một lúc mới hiểu được ý anh.

Miệng chó hôm nay sao lại ngọt như bôi mật thế này?
Đã như vậy, cô đành tha thứ cho anh thôi, chỉ có thể ủy khuất bản thân một chút.

"Em cũng rất thích." Cô choàng khăn cổ che miệng, giống như đang ngậm kẹo bông, âm thanh phát ra không rõ ràng lắm.

Giang Cẩn Châu chỉ mơ hồ nghe được chữ "thích", ý cười trên môi anh dần đậm hơn.

Anh quay đầu tìm kiếm khuôn mặt ửng hồng của cô, chợt phát hiện tầm mắt cô đã di chuyển sang chỗ khác.

Một lớn một nhỏ ngồi trên bậc thềm, đứa bé nhìn qua khoảng tầm 5, 6 tuổi, trên tay cầm que pháo tiên nữ(*) bừng sáng.
Không biết vì cái gì, Thẩm Tô Khê đột nhiên nói: "Khi còn bé em cũng thích chơi cái kia." Cô chỉ sang hướng bậc thềm: "Nhưng mẹ em cảm thấy cái này không an toàn, rất ít khi cho em chơi."
Giang Cẩn Châu nghe ra tiếc nuối trong giọng cô: "Mẹ em hẳn là lo lắng cho em."
Thẩm Tô Khê nghẹn một lúc, nhìn anh một cái sâu sắc.

Quả đầu dưa này to tròn như vậy, rốt cuộc bên trong có chứa cái gì không?
"Đúng là rất lo."
Rốt cuộc thì cô cũng lỡ tay làm cháy đáy quần bác giáo sư hàng xóm.

"Em ở đây đợi anh một lát."
Không chờ cô trả lời, Giang Cẩn Châu đã nhanh chóng bước lại chỗ bé gái.

Anh cúi người, không biết nói cái gì, bé gái nhìn qua, sau đó đưa hai que pháo chưa đốt và bật lửa cho anh.

Lúc Thẩm Tô Khê nhận pháo hoa từ tay Giang Cẩn Châu, cô còn đang phát ngốc.

Qua một lúc cô lại nghe thấy thanh âm non nớt nhẹ nhàng: "Chị tiên nữ ngủ ngon ạ."
Cô nhìn theo, bé gái đã được người lớn dắt vào nhà.

Chị tiên nữ?
Tiên nữ?

Thẩm Tô Khê không kiềm được khóe môi cong vút, giọng nói ngập tràn đắc ý: "Bé ấy sao lại gọi em là tiên nữ thế này."
Giang Cẩn Châu vừa đốt pháo hoa vừa tự nhiên nói: "Em không phải sao?"
!!!
Cái miệng này cũng biết rải đường quá nhỉ!
Thẩm Tô Khê vô cùng hưởng thụ, nhất thời quên mất vai diễn thục nữ e lệ mà buông thả cảm xúc.

Giang Cẩn Châu lùi lại vài bước, tầm mắt dính chặt trên người cô.

Đôi mắt cô gái của anh trong veo, đuôi mắt khẽ cong, cười lên như vầng trăng non.

Quá ngọt.

Anh nhớ tới lúc ở Lam Hải, Trần Kỳ hỏi anh: "Cậu làm nhiều như vậy, Thẩm Tô Khê có biết không?"
Anh nói: "Không cần để cô ấy biết."
Trần Kỳ không hiểu: "Vậy tất cả những gì cậu làm đều vô nghĩa à?"
Sao lại vô nghĩa?
Anh muốn cưng chiều cô, muốn cô cảm nhận tư vị được người khác nâng niu là thế nào.

Sau đó tiếp thêm cho cô dũng khí, để cô lần nữa trở về chính mình.

Thẩm Tô Khê không ngờ con người cà lơ phất phơ như Trần Kỳ lúc làm việc lại rất đáng tin cậy.

Cơm tối đặt ở Nhã Trúc Hiên, chi phí cực đắt đỏ, quan trọng là không có nhân mạch đừng hòng đặt được chỗ.

Thẩm Tô Khê chưa từng tới đây, nhưng nơi này giống lời đồn y đúc.

Kiến trúc Trung Quốc, gạch xanh ngói đen cao ngất, với thiết kế lâm viên biệt lập từng khu, chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể bao quát được toàn cảnh sơn trì đình các.

Trên trời giăng đèn kết hoa lung linh, dưới nước đàn cá koi tung tăng bơi lội.

Không phải khi không mà chi phí ở đây đắt đỏ như vậy.

Cô lập tức thay đối ấn tượng về Trần Kỳ, dọc đường đi cô còn khen anh ta vài câu với Giang Cẩn Châu.

Hai người được một nhân viên phục vụ mặc hán phục dẫn đến phòng VIP.

Đẩy cửa bước vào, trong phòng đã có hai người ngồi đó.

Thẩm Tô Khê nhíu mày, Tần Mật vừa mới nhắn cô kẹt xe nên đến trễ một chút.

Vậy người kia là ai?
Chờ đến khi nhìn thấy rõ ràng, Thẩm Tô Khê không khỏi sửng sốt.

Đồng thời, bầu không khí trong phòng cũng hạ thấp cực điểm.

Thẩm Tô Khê không phát hiện người bên cạnh khác thường, cô lo nhìn Trần Kỳ cùng Lâm Diệp Thư, hai người bọn họ đều không quá tự nhiên.

Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Ba người Trần Kỳ, Tần Mật và Lâm Diệp Thư là bạn cùng trường, nếu vậy mối quan hệ giữa Tần Mật và Lâm Diệp Thư chính là tình địch.

?
Đm.

Cho nên, Tần Mật cướp Trần Kỳ từ tay...!Lâm Diệp Thư???.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK