• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


1 giờ chiều, trận mưa đông đầu tiên rơi xuống ở Bắc thành.

Hơi ẩm dày đặc theo cơn gió lạnh luồn vào hành lang chật hẹp, lạnh lẽo và hiu quanh, tỏa đầy mùi nước sát trùng gay mũi.

Hàng ghế hai bên lẻ tẻ người, bầu không khí trầm mặc, nặng nề.

Đột nhiên, một tiếng "chát" chói tai phá vỡ yên lặng.

Không chút cảm xúc, vang dội lại dứt khoát.

Mọi người đưa mắt nhìn sang, người phụ nữ kia ngồi dựa lưng bó gối vào tường, thân ảnh gầy gò ẩn hiện dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, vừa vặn che khuất hốc mắt đỏ bừng.

Qua một lát, bàn tay cô lại giơ lên--
Nhưng âm thanh vang lên lần này là tiếng túi nilon rơi xuống đất, kèm theo giọng nói trầm khàn, gằn từng chữ một.

"Em làm cái gì vậy hả?"
Thẩm Tô Khê ngơ ngác ngẩng đầu, bàn tay ngừng giữa không gian của cô được nắm lấy bởi một bàn tay to lớn ấm áp.

Đèn trần hình vuông rải rắc một chút tia sáng, soi rõ ngũ quan trên khuôn mặt người đàn ông.

Lạnh lùng xa cách, mang theo tức giận rõ nét.

Giang Cẩn Châu cũng đang nhìn cô, đôi mắt cô đã sưng đỏ, nửa bên mặt có vết đỏ ửng, nhìn qua vô cùng chật vật.

Anh khom người bế cô lên ghế ngồi.

Cả hai đều không nói lời nào.

Qua thật lâu, Thẩm Tô Khê mới mở miệng: "Thật ra mẹ đối xử với em rất tốt."
Có xe đẩy băng qua hành lang chật hẹp, cô chờ đến khi tiếng leng keng va chạm biến mất rồi mới nói tiếp: "Khi còn nhỏ điều kiện trong nhà cũng không khá giả, nhưng em muốn gì bà ấy đều mua cho."
"Có lần em nhìn trúng đôi giày trượt, một hai đòi bà ấy mua cho bằng được, bà ấy sợ em ngã bị thương nên sống chết không đồng ý.

Nhưng tối đó bà ấy đi mua đôi giày kia, còn nói bướng là bà ngoại mua cho em."
Vừa nói, trong đầu cô vừa hiện lên cảnh tượng Thẩm Thanh bị nâng lên xe cứu thương.

Cô cúi đầu, vùi cằm vào cổ áo: "Nhưng hình như em thường xuyên chọc giận bà."
Cũng thường xuyên lý tưởng hóa mọi chuyện.

Cô cho rằng chỉ cần về xin lỗi nhận thua với Thẩm Thanh, bà sẽ tha thứ cho cô như trước kia.

Nhưng lần này thì không.

Thẩm Thanh nằm trên xe đẩy, sắc mặt xám ngắt nhợt nhạt đủ để cô ghi nhớ cả đời.


"suxi" là con dao khiến Thẩm Thanh mình đầy thương tích, nhưng "Thẩm Tô Khê" mới là con dao cắm sâu trong lòng Thẩm Thanh.

Giang Cẩn Châu nghiêng đầu nhìn cô, từ góc độ này có thể nhìn thấy lớp nước long lanh đọng dưới hàng mi của cô.

"Em còn nhớ câu anh nói trước khi ra nước ngoài không?"
Thẩm Tô Khê vô thức ngẩng đầu lên, cau mày nhìn anh.

Cô nhớ rõ tất cả, nhưng không biết anh đang nhắc tới câu nào.

"Anh đã làm sai một chuyện." Anh lẳng lặng nhìn ánh sáng hắt trên nền gạch màu xám đá: "Giống hệt như lời em nói hôm nay."
Anh cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa không vui vẻ với cô, nhưng làm sao anh có thể thờ ơ không làm gì trước khuôn mặt suy sụp của người mình yêu?
"Nhưng mà Tô Khê, em bây giờ không giống anh của quá khứ."
Cô đợi anh nói tiếp, đột nhiên Giang Cẩn Châu nắm lấy bả vai cô, dịu dàng hôn lên mắt cô: "Khi đó anh chỉ có thể trả giá cho sai lầm của anh một mình, nhưng em thì khác, em không đơn độc."
"Cho nên em đừng sợ."
Thẩm Tô Khê nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, trái tim bất chợt hẫng nửa nhịp.

Thật ra ngay từ thời điểm anh xuất hiện, cô đã không sợ hãi như vậy nữa.

Tựa như bôn ba giữa sa mạc rộng lớn suốt những ngày dài, cùng đường bí lối, bỗng dưng nhìn thấy một ốc đảo trước mặt.

Không quá rộng lớn, nhưng đủ để gieo mầm hi vọng.

Cộ nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh: "Không sợ."
Khi Thẩm Thanh tỉnh lại đã là 8 giờ tối.

Mí mắt vừa mở liền nhìn thấy Thẩm Tô Khê, bà đột nhiên nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy kháng cự như đang nói "Đi đi, bà đây không muốn nhìn thấy con".

Thẩm Thanh không để ý, nhiệt tình nói: "Mẹ tỉnh rồi à, có thấy đói bụng không?"
Thẩm Thanh vẫn không thèm quan tâm cô.

Cô tiếp tục đóng kịch một vai: "Có đói cũng phải nhịn thôi, bác sĩ nói mẹ mới phẫu thuật dạ dày, không được ăn."
"......"
Vậy thì hỏi làm gì?
Thẩm Thanh nâng mắt, vừa vặn bắt gặp biểu tình "Quả nhiên bị con chọc tức đến trợn mắt" trên mặt Thẩm Tô Khê, bà càng tức hơn.

Thẩm Tô Khê thu hồi ý cười, nhìn sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ của Thẩm Thanh, trong lòng cô rối ren.

Mấy giờ trước, cô còn kêu trời gọi đất trước cửa phòng phẫu thuật, nào ngờ không bao lâu bác sĩ liền báo mẹ cô bị loét dạ dày, chỉ cần làm phẫu thuật nhỏ là xong.

Con mẹ nó mất mặt quá.

Những giọt nước mắt quý báu như ngọc trai của cô xem như là cái giá phải trả cho sai lầm.

"Mẹ, vết mổ có đau lắm không?"

Giờ này thuốc tê hẳn đã hết tác dụng.

Thẩm Thanh không đáp, nhìn quanh phòng một hồi, đột nhiên nói một câu quái gỡ: "Chỉ có một mình con thôi."
Thẩm Tô Khê chớp chớp mắt, nhanh chóng phản ứng lại, cô cười tít mắt: "Mẹ muốn gặp anh ấy à? Để con đi gọi."
Cô giả bộ đứng dậy, Thẩm Thanh lập tức phóng ánh mắt dao găm đến.

"Mẹ nói giỡn thôi."
Bầu không khí trầm mặc một lúc, Thẩm Tô Khê mở miệng nói sang chuyện khác: "Con đúng là một đứa hư hỏng."
Thẩm Thanh lại liếc mắt cô một cái, như đang nói "Tự biết là tốt".

Cô cười bâng quơ, bắt đầu kể lại quá khứ huy hoàng của mình: "Năm 8 tuổi, con chọc chó ngoài đường, kết quả bị nó rượt hai con phố, chạy tới ngã tư thì bị xe đạp điện tông ngã, gãy xương đùi phải."
"Năm 9 tuổi, con hái trộm bưởi nhà hàng xóm, lỡ trượt chân ngã, não bị chấn động một chút."
"Năm 13 tuổi, con đánh nhau với lưu manh, cuối cùng mẹ phải đến vớt con ra từ cục cảnh sát."
"Năm 18 tuổi..." Cô bỗng nhiên dừng lại, cười một cái: "Năm 18 tuổi thật ra không có gì để nói."
Thẩm Thanh cảm thấy phổi mình sắp nổ tung: "Con chê mẹ cắt nửa dạ dày còn chưa đủ, phải cắt thêm cả phổi sao?"
"Sao có thể." Thẩm Tô Khê lười nhác nói: "Con chỉ muốn nói với mẹ rằng, con gái mẹ rất xấu tính, không ai quản nổi.

Cho nên mẹ phải nhanh nhanh khỏi bệnh, sau này cũng phải chăm sóc tốt cho mình, tranh thủ sống lâu hơn con."
Sắc mặt Thẩm Thanh mất tự nhiên, giọng nói cũng ngài ngại: "Nói bậy cái gì đó, sống lâu hơn con là ý gì?"
Thẩm Tô Khê cười hì hì không nói tiếp.

Đột nhiên đèn chợt tắt.

Giữa bóng tối bao trùm, Thẩm Thanh cảm nhận giường mình nặng xuống một chút.

Có mùi đào đắng thoang thoảng nơi đầu mũi.

Thẩm Tô Khê sợ đụng phải vết mổ của Thẩm Thanh nên chỉ dám ngồi bên rìa, miệng liến thoắng không ngừng.

Thẩm Thanh đã cạn hết kiên nhẫn sau một giờ: "Bác sĩ nói mẹ cần nghỉ ngơi."
"......"
Đúng là người phụ nữ lạnh nhạt vô tình.

Thẩm Tô Khê không tình nguyện đáp một tiếng.

Gió luồn qua ô cửa thổi màn lụa bay phấp lới, ánh trăng cũng len lỏi chiếu vào phòng.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh đột nhiên mở miệng: "Mẹ ở lại phố Linh Lan, không phải bởi vì người kia."
Giọng bà yếu ớt vô lực, nhưng vẫn rõ mồn một giữa bầu không khí yên lặng.

Thẩm Tô Khê quay đầu lại, hình dáng Thẩm Thanh chìm giữa bóng tối, nhìn không quá rõ ràng.

Một lúc lâu sau cô mới hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"

Đáp lời cô là một khoảng lặng dài dằng dặc.

Ngay lúc cô cho rằng mình không đợi được đáp án nữa, Thẩm Thanh bỗng nhiên ôm lấy cô.

Hơi nóng trên cổ khiến cô không nhịn được run rẩy--
Thẩm Thanh khóc.

Đây là lần đầu tiên bà khóc trước mặt Thẩm Tô Khê lúc còn tỉnh táo.

Lúc biết được tin tức, Tần Mật liền chạy đến Bắc thành ngay sáng hôm sau.

Sau khi hàn huyên vài câu, cô tìm cớ gọi Thẩm Tô Khê ra khỏi phòng.

"Vậy mày định giải quyết chuyện mẹ mày thế nào?"
Lúc Tần Mật tới, vừa vặn nghe thấy Thẩm Tô Khê nói với Thẩm Thanh, "Chúng ta đều lùi lại một bước, con chia tay với anh ấy, nhưng mẹ phải đồng ý cho con ở lại Việt thành."
Tần Mật sửng sốt, vô thức liếc qua Giang Cẩn Châu đứng bên cạnh, nhưng không nhìn rõ biểu tình của anh.

Tần Mật thở dài một hơi: "Thế là muốn chia tay thật."
Nếu là trước kia, cô chắc hẳn sẽ bắn pháo ăn mừng, nhưng hành động của Giang Cẩn Châu với Thẩm Tô Khê mấy ngày qua thế nào cô đều nhìn rõ.

Cho nên cô không hi vọng bọn họ sẽ dùng cách chia tay để ứng phó với thái độ phản đối của Thẩm Thanh.

Ý thức của Thẩm Tô Khê còn chưa bắt kịp câu hỏi của Tần Mật, cô còn đang nhớ tới những lời Thẩm Thanh nói tối hôm qua.

"Mẹ ở lại phố Linh Lan, là bởi vì ông bà ngoại con."
Lúc ông bà ngoại Thẩm Tô Khê gặp tai nạn xe cộ qua đời, cô mới 6 tuổi, rất nhiều chuyện đã không còn nhớ nữa, chỉ nhớ rõ bọn họ là người hiền từ, luôn mỉm cười với tất cả mọi người.

"Trước kia mẹ chỉ biết trốn tránh, để bọn họ gánh chịu tai tiếng của mẹ." Thẩm Thanh nói: "Mẹ chưa bao giờ cảm thấy mình nợ ai cái gì, duy chỉ với hai người họ, mẹ thấy hối hận."
"Chú của con muốn bán nhà, nhưng phố Linh Lan là ngôi nhà từ thuở thơ ấu đến khi lớn lên của mẹ, người thân đã không còn, không thể để nhà cũng mất được."
"Ông bà ngoại của con ở đây quá tịch mịch, lúc này mẹ muốn ở cùng hai người họ."
Tai tiếng của Thẩm Thanh, thật ra Thẩm Tô Khê nghe đã nhiều.

Khi còn nhỏ, mỗi lần cô đánh nhau với người ta, Thẩm Thanh đều hỏi cô: "Bởi vì bọn nó nói con không có cha?"
Mà lúc ấy cô đều trả lời: "Bọn nó có thể nói con không có cha, nhưng không được phép nói mẹ là đồ bỏ đi không ai muốn."
Những lời khó nghe hơn, cô không nói cho Thẩm Thanh.

Khi đó còn nhỏ, cô nào biết những từ "con điếm", "dâm đãng" có nghĩa là gì, chỉ là nghe thấy nó lặp đi lặp lại ở phố Linh Lan.

Còn có tiếng cãi vã.

Tiếng khóc.

Cô cho rằng những từ đó không phải thứ tốt lành gì.

Cô cũng không dám hỏi Thẩm Thanh: "Cha thật sự không cần chúng ta nữa hả mẹ?"
Mãi tới khi lớn lên, cô mới biết Thẩm Thanh sống cũng không dễ dàng gì.

Ở cái tuổi những cô gái khác duỗi tay là có quần áo đẹp, há miệng là có cơm ngon, Thẩm Thanh lại dùng đôi tay mềm mại để bồng đứa trẻ của mình.

Nhưng khi đó bà cũng chỉ là một đứa trẻ.


Cũng là một đứa trẻ sống trong nhung lụa.

Là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ.

......!
Tần Mật đợi thật lâu mới nghe thấy thanh âm của Thẩm Tô Khê: "Tao vẫn luôn cảm thấy, cuộc sống của mẹ tao chắc hẳn sẽ tốt hơn nếu không có tao."
Tần Mật mím môi, rồi hỏi lại: "Vậy sao mày không cho rằng mày chính là động lực sống của bà ấy?"
Cả hai im lặng một lúc lâu.

"Tao không biết." Thẩm Tô Khê bực bội vò đầu bứt tóc: "Làm heo thật tốt, cớ gì phải làm người?"
"......"
Tần Mật nghẹn một hồi mới trở lại đề tài trước: "Mày xác định sẽ chia tay với Giang Cẩn Châu?"
Thẩm Tô Khê ngồi thẳng người dậy: "Ai nói tao muốn chia tay?"
"Tao đứng ngoài cửa nghe thấy."
Thẩm Tô Khê hồi tưởng lại: "Tao dỗ mẹ tao thế thôi.

Tạm thời cứ hư tình giả ý chia tay ở Bắc thành, về tới Việt thành không phải muốn làm gì thì làm sao?"
Tần Mật cạn lời.

Thẩm Tô Khê chống cằm nói tiếp: "Nhưng chắc là Châu Châu không đồng ý đâu."
"?"
"Dù sao anh ấy cũng yêu tao sâu đậm như vậy."
"??"
"Nếu lúc đó anh ấy một hai đòi thắt cổ thì tao phải làm gì bây giờ?"
"???"
Tần Mật hoàn toàn cạn lời.

Thiên phú hề chúa của Thẩm Tô Khê hẳn có sẵn từ trong bụng mẹ, giữa thời điểm bi tình thế này mà vẫn đùa được.

Ở bên kia.

Giang Cẩn Châu bước vào phòng bệnh sau khi Thẩm Tô Khê rời đi.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới." Thẩm Thanh nói vậy, nhưng trên mặt cũng không có nửa vẻ kinh ngạc.

Giang Cẩn Châu cắm hoa vào bình: "Dì nói đùa, cả về tình lẫn lý cháu đều nên tới thăm dì."
Thẩm Thanh không hề có ý trò chuyện với anh: "Chuyện của hai người, tôi không thể đồng ý."
"Nhưng dì cũng không phản đối nữa." Giang Cẩn Châu mỉm cười, biểu tình vô cùng nhẹ nhàng.

Khi Thẩm Tô Khê nói câu kia, nhìn như cô chịu nhường một nước, thật ra Thẩm Thanh mới là người thỏa hiệp.

Bây giờ chỉ cần tìm ra nguyên nhân vì sao Thẩm Thanh không đồng ý, tất cả vấn đề liền có thể giải quyết dễ dàng.

Thẩm Thanh nhìn anh một cái thật sâu, ngữ khí dịu xuống nhận thua: "Tính tình Tô Khê nóng vội, thích gây chuyện, sau khi về Việt thành phiền cậu chăm sóc con bé."
"Đương nhiên ạ."
Trước khi đi, Thẩm Thanh đột nhiên gọi anh lại: "Vì sao cậu chắc chắn rằng cuối cùng tôi sẽ đồng ý cho hai người ở bên nhau?"
Giang Cẩn Châu dừng bước, xoay người lại.

"Bởi vì chúng ta đều yêu Tô Khê."
Anh cười nói..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK